Dương Yến lắc đầu: “Giờ chúng ta vẫn chưa xác định người Macit nói có phải bên phe Kỷ Gia Trí không, nếu anh ta biết anh chưa có được Macit, chắc chắn sẽ ngăn cản anh. Anh phải quan sát kỹ anh ta, còn chuyện của Macit cứ để em giải quyết.”
Hứa Cung Diễn đau lòng nói: “Anh không muốn em mệt mỏi như thế.”
“Không sao, em đã mệt mỏi lâu rồi, đâu chỉ có tối nay.” Dương Yến mỉm cười với anh, môi đỏ cong lên, nở nụ cười quyến rũ mê người khiến Hứa Cung Diễn si mê.
Có một người phụ nữ xinh đẹp thông minh như này ở bên, anh còn không hài lòng chuyện gì nữa?
Tám giờ, xe đã đến khách sạn Atlantis.
Atlantis là khách sạn 8 sao hiếm hoi trên toàn thế giới, cực kỳ xa hoa, các bữa tiệc nổi tiếng, các buổi đấu giá, thậm chí các tiệc sinh nhật của thành viên hoàng gia đều từng được tổ chức ở đây.
Trước đây Dương Yến đi công tác cũng có lần ở khách sạn 7 sao, nhưng đây là lần đầu tiên cô đến khách sạn 8 sao. Lúc xuống xe, cô cũng bị sự xa hoa của nơi này làm chấn động.
Cùng Hứa Cung Diễn bước vào thang máy, Dương Yến tới gần anh nói nhỏ: “Nghe nói quy mô của bữa tiệc này rất lớn, hầu hết chính khách nổi tiếng đều tới đây, là thật sao?”
Hứa Cung Diễn ừm một tiếng, rồi giải thích với cô: “Ban đầu vốn là bữa tiệc giải trí do hoàng gia tổ chức, không ngờ một số doanh nhân nước ngoài muốn đến giao lưu để dễ kinh doanh, chính khách cũng muốn mở rộng mối quan hệ, hoàng gia thấy ngồi không cũng thu được tiền, còn thu hút được vốn đầu tư nước ngoài nên dứt khoát tổ chức mỗi năm một lần, mà người tới năm sau cũng nhiều hơn, náo nhiệt hơn năm trước.”
“Người hoàng gia rất có đầu óc kinh doanh.” Dương Yến nói: “Nếu em tốn ba tỷ để tham gia buổi tiệc này, cho dù không lấy được đơn hang nào nhưng lấy được mấy tấm danh thiếp cũng coi như có lời rồi.
Đợi lúc có thời gian sẽ gọi cho họ, không có doanh nhân nào không hứng thú với việc kinh doanh lợi nhuận cao đúng không? Nếu thật sự không thể hợp tác được, chúng ta vẫn có thể lợi dụng bọn họ để mở rộng mối quan hệ.”
“Em phân tích rất đúng.” Hứa Cung Diễn gật đầu mỉm cười: “Anh sẽ bàn giao việc kinh doanh cho em xử lý.”
Dương Yến khoát tay từ chối: “Đừng anh! Em chỉ tùy tiện nói vậy thôi, lý thuyết khác xa với thực tiễn, anh đừng đánh giá cao em quá.”
“Không phải anh đánh giá cao em, mà do em rất thông minh, học gì cũng nhanh.” Hứa Cung Diễn ăn ngay nói thật: “Nếu mấy công ty có thể làm em trưởng thành, cho dù làm ăn thua lỗ, anh cũng cảm thấy xứng đáng.”
“À đến rồi.” Cửa thang máy mở ra, Dương Yến ra ngoài trước: “Chuyện này để sau này hãy nói.”
Hứa Cung Diễn thấy cô không muốn nghe nữa thì ánh mắt trở nên ảm đạm.
Tối hôm đó khi biết thân thế của mình, anh mất một tháng tiếp nhận được sự thật, nhưng anh không thể chấp nhận chuyện mình cùng mẹ khác cha với Phương Tinh Nghị.
Anh không thừa nhận quan hệ giữa mình với anh ta, cũng không hy vọng một ngày nào đó, Dương Yến sẽ quay về.
Bề ngoài cô đối xử với anh rất tốt, nhưng cô trong lòng cô vẫn khác xa với Phương Tinh Nghị.
Cô có thể tiếp nhận Phương Thị, bận rộn vì anh ta nhưng đồ anh tặng cô dù tốt hơn cô cũng không lấy.
Dương Yến thấy Hứa Cung Diễn lùi lại sau không theo kịp, cô quay đầu nhìn anh: “Sao anh còn không ra?”
“Anh ra đây!” Anh che giấu cảm xúc rất tốt, ánh mắt dịu dàng lại, trước khi cửa thang máy đóng thì ra ngoài, đến bên Dương Yến.
Hai người xác minh thân phận xong thì tiến vào phòng tiệc.
Phòng tiệc xa hoa rộng lớn, gần như không thấy điểm cuối, chiếc máy phát nhạc đặt ở trung tâm đang phát một bản nhạc jazz tao nhã, quan khách trong hội trường đều ăn mặc lộng lẫy, giống như đang tham gia một bữa tiệc cung đình.
Dương Yến chậm rãi đi theo Hứa Cung Diễn, ánh mắt quan sát xung quanh.
Có chính khách thỉnh thoảng xuất hiện trên trang báo, có doanh nhân sở hữu tài sản triệu đô đang cầm ly rượu, đứng tụm lại trò chuyện vui vẻ.
Bỗng một dáng người cao ráo đập vào mắt cô.
Người đàn ông mặc bộ đồ vest màu đen chỉnh tề, dưới mái tóc được cắt tỉa gọn gàng là một khuôn mặt góc cạnh mạnh mẽ, đôi môi mỏng cong lên một nụ cười như có như không.
Tay anh cầm ly rượu, đang nói chuyện gì đó với người đối diện.
Dáng anh cao lớn cực kỳ nổi bật, người bạn trước mặt và những người xung quanh đều bị lu mờ vì anh.
Mắt Dương Yến mở lớn, hơi thở dồn dập, tim như ngừng đập.
“Xin nhường một chút, làm phiền anh nhường một chút.” Cô cố gắng lách qua đám đông, nhìn chằm chằm người đó.
Nhưng cô chưa kịp đi vài bước, người đàn ông ở phía xa nói điều gì đó với bạn mình, rồi chẳng mấy chốc hai người đã đi lẫn vào đám đông, như thể những gì cô vừa thấy chỉ là ảo giác.
Dương Yến vội vàng đi qua đó, nhưng cổ tay bị ai đó nắm chặt.
“An An, em sao vậy?” Hứa Cung Diễn chạy tới, lo lắng hỏi cô.
“Em mới thấy anh hai… không, là Phương Tinh Nghị.” Dương Yến vội đổi cách xưng hô, đưa mắt tìm kiếm trong đám đông, nhưng cuối cùng vẫn không thấy anh đâu.
Hứa Cung Diễn thấy dáng vẻ cuống cuồng tìm kiếm Phương Tinh Nghị của cô thì trong lòng đau nhói.
Anh dịu dàng nói: “An An, anh ta sẽ không tới đây, em quên rồi sao? Chắc là em hoa mắt rồi.”
Câu nói của anh như một gáo nước lạnh tạt lên cô, dập tắt sự mong đợi của cô.
Cô cười vẻ miễn cưỡng: “Đúng vậy, chắc là em hoa mắt nên nhìn nhầm, anh ấy sao có thể tới đây được.”
Hai tháng trước, khẩu súng và ánh mắt lạnh lùng của anh ở trong khách sạn, đã thể hiện rõ sự thất vọng của anh đối với cô, sao anh có thể tới đây được chứ?
Hứa Cung Diễn nhẹ nhàng nắm chặt tay cô: “Đi thôi, chúng ta đi chào hỏi ba anh.”
Dương Yến gật đầu.
Bác Nội Nhĩ đang trò chuyện với mấy người bạn, đợi Hứa Cung Diễn dẫn cô tới, ông giới thiệu anh với họ ngay.
Ông còn chỉ vào Dương Yến, đắc ý nói: “Đây là bạn gái của Khúc Bạc Diên, tên là Dương Yến.”
“Tôi biết, Harold có nói với tôi rồi.”
“Ông đúng là may mắn, con trai ưu tú, lại có thêm cô con dâu tài giỏi, thật đáng ngưỡng mộ!”
Bác Nội Nhĩ cười ha ha: “Hai đứa vẫn còn trẻ, sau này còn nhờ các ông quan tâm rồi!”
“…”
Trong cuộc trò chuyện ngắn ngủi, Bác Nội Nhĩ đã giúp Hứa Cung Diễn lôi kéo không ít mối quan hệ.
Suốt cuộc nói chuyện Dương Yến đều giữ nụ cười mỉm, cầm ly rượu đứng đó.
Đến khi thấy Macit thì cô khẽ kéo áo Hứa Cung Diễn, nói nhỏ: “Em đi tìm Macit, anh hãy quan sát kỹ hành động của Kỷ Gia Trí.”
Anh gật đầu: “Vậy em cẩn thận một chút.”
Anh nhìn cô, lại căn dặn: “Nhớ khoác áo choàng, không được bỏ xuống.”
“Em biết rồi.”
Dương Yến thấy Macit đã đi xa thì vội vàng đáp lại Hứa Cung Diễn một câu, rồi đi qua đám đông, thấy ông ta đi vào phòng riêng cao cấp bên cạnh phòng tiệc.
Cô thấy tấm bảng “Phòng giải trí” ở chính giữa cánh cửa, hít sâu một hơi rồi đưa tay đẩy cửa ra.
Trong phòng giải trí rất ấm áp, bàn bida và bàn cờ vua đều có người ngồi, vô cùng náo nhiệt, có một tấm kính lớn được gắn khắp tường từ trần nhà xuống dưới sàn, có thể thấy rõ hoạt động trong phòng.
Trong phòng cũng có mấy người phụ nữ, dáng người thon thả, khuôn mặt xinh đẹp, có điều Dương Yến vừa bước vào, tóc đen da trắng, dáng người vô cùng quyến rũ đã làm lu mờ tất cả.
Cô không quan tâm đến ánh mắt của bọn họ mà đi thẳng tới chỗ Macit.
“Ngài Macit, cho tôi xin 2 phút được không?” Cô hạ thấp giọng: “Tôi muốn nói chuyện với ngài.”
“Tôi đang bận.” Macit ngậm điếu thuốc trong miệng, đang bận chơi bida, không hề nhìn Dương Yến: “Đợi tôi đánh xong rồi nói.”
“Được.” Cô mỉm cười, lẳng lặng đứng bên cạnh chờ đợi.