Nam Thần Nhà Tôi

Chương 413

Dương Yến và Phương Tinh Nghị cãi cọ với nhau, bận rộn suốt một tiếng đồng hồ thì cơm trưa cũng đã xong.

Tưởng Song Kỳ đã ăn sạch số bánh mì và bánh quy trong dĩa rồi. Lúc đồ ăn được bưng ra phòng khách, hương thơm ngào ngạt của món cháo cá đã khiến Tưởng Song Kỳ phải chảy nước bọt ừng ực, cô ra sức khen ngợi Dương Yến.

“Tay nghề của chị Dương Yến thật là tuyệt nha, nguyên bàn ăn này một mình em cũng có thể giải quyết tất!”

Cô vội vã cầm đũa lên, chiếc miệng nhỏ vẫn luyên thuyên không ngừng: “Ai lấy được chị Dương Yến đúng là lời lắm a!”

Phương Tinh Nghị vô cảm liếc nhìn Tưởng Song Kỳ một cái.

Tưởng Song Kỳ làm như không thấy, sau đó cô ngồi sát bên Dương Yến, vừa ăn món cháo cá thơm ngon vừa nói chuyện với cô, còn nói là muốn ăn bánh quy nên cầu xin Dương Yến chiều nay làm thêm cho cô ăn nữa.

Dương Yến còn sợ cháo cá nhiều quá ăn không hết, nhưng không ngờ khẩu vị của Tưởng Song Kỳ và Phương Tinh Nghị lại tốt như vậy.

Không những cháo, mà những món khác trên bàn cũng bị bọn họ chén sạch sẽ.

Dương Yến nhìn người đàn ông một cái, rồi cố ý nói: “Tôi còn tưởng Tổng giám đốc Phương đây sẽ chê tay nghề làm bếp của tôi chứ!”

Phương Tinh Nghị ung dung nói: “Món cháo cá này để đến tối hâm lại sẽ không ngon nữa, tôi sợ lãng phí nên mới miễn cưỡng ăn hết mà thôi, dù sao đi nữa Kỳ Kỳ cũng thích ăn đồ tươi ngon hơn.”

“Em đâu có nói vậy!” Tưởng Song Kỳ bất mãn kháng nghị: “Rõ ràng là anh Nghị anh...”

Phương Tinh Nghị lập tức lia một ánh mắt lạnh lùng nhìn qua.

Toàn thân Tưởng Song Kỳ chợt ớn lạnh, cô hậm hà hậm hực không dám nói nữa, sau đó cô quay qua lắc lắc cánh tay của Dương Yến: “Chị Dương Yến, lát nữa làm ít bánh thôi, đủ một mình em ăn là được rồi!”

Dương Yến xoa xoa đầu cô: “Được, em muốn ăn vị gì cũng được.”

“Hừ!” Tưởng Song Kỳ quay qua lè lưỡi với Phương Tinh Nghị: “Không cho anh Nghị ăn!”

Phương Tinh Nghị lắc đầu cười cười, sau đó anh mở điện thoại ra thì thấy một tiếng trước Yến Cảnh Niên có gọi điện thoại đến, anh bật chế độ im lặng nên không nghe thấy thì cả, thế là anh đi về phía cửa sổ rồi gọi lại một cuộc.

“Tìm được Quách Thanh Phong rồi, cậu ta không sao.” Sau khi điện thoại được bắt máy, Yến Cảnh Niên liền báo cáo tình hình với anh: “Trường học phái cậu ta đi XL Á, một tiếng trước tôi đã đưa cậu ta tới sân bay rồi.”

“Ừm, cậu về đi.”

Yến Cảnh Niên nói: “Tạm thời không về được, địa chỉ mới của phòng thí nghiệm đã được ấn định rồi, tôi phải tới đó xem thử. Đúng rồi anh ba, anh làm phẫu thuật thay tim ở đâu vậy, nói tôi biết đi?”

“...”

“Tôi cũng muốn thử thay một quả tim khác, à mà có phẫu thuật thay não không?”

Phương Tinh Nghị nghe ra được ý trêu chọc trong lời của anh ta nên liền cười khẩy: “Có, không những thay tim, thay não mà còn miễn phí cho một nấm mồ và quan tài, đợi cậu về tôi sẽ đưa cậu đi.”

Đúng là ngứa da mà, đến anh mà cũng dám trêu sao!

Sau khi ăn trưa xong, Dương Yến lại bận tay chuẩn bị nguyên liệu để nướng bánh quy nhiều vị. Lần này cô đã làm nhiều hơn một chút, tiện thể để Tưởng Song Kỳ ngày mai được ăn luôn, cô còn làm thêm năm cái bánh Mochi nữa.

Cô lau lau tay, thấy thời gian không còn sớm nữa nên định đi về, nhưng Tưởng Song Kỳ lại chạy tới kéo tay cô không buông, rồi còn giương đôi mắt to to nhìn cô: “Chị Dương Yến, hồi trước chị nói cũng sẽ làm cơm tối cho em ăn mà, sao bây giờ lại đi rồi?”

“Chị phải về dọn dẹp phòng ngủ, rồi buổi tối lại tới.” Dương Yến đưa mắt nhìn qua người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa làm việc một cái.

Cứ ở cùng với Phương Tinh Nghị là cô lại cảm thấy ngượng.

Tưởng Song Kỳ lập tức móc điện thoại ra: “Để em mời một người tới giúp chị dọn dẹp.”

“Không cần đâu, chị mời rồi.”

“Vậy chị Dương Yến ở đây với em đi!” Tưởng Song Kỳ lắc lắc cánh tay cô, rồi cất giọng ủy khuất: “Ngày nào em cũng ở một mình, không có ai ở đây với em hết.”

“...”

“Cầu xin chị đó, chỉ hôm nay thôi được không?”

“...” Đối diện với cô, Dương Yến đã mềm lòng, cô gật đầu: “Được, vậy chúng ta vào phòng chơi đi, có người đang cần sử dụng phòng khách.”

Tưởng Song Kỳ quay đầu nhìn một cái: “Chị nói anh Nghị sao? Anh ấy một ngày hai mươi bốn giờ đều bận, một buổi chiều không xem máy tính thôi cũng không khiến công ty sụp được đâu.”

Vừa dứt lời, cô liền chạy tới lấy máy tính của Phương Tinh Nghị lại: “Anh Nghị, chơi mạc chược với em đi?”

“Đừng quậy nữa, hai người sao mà chơi.”

“Chị Dương Yến cũng ở đây, chiều nay chị ấy sẽ ở đây với em.” Tưởng Song Kỳ đưa ngón tay chỉ chỉ Dương Yến: “Lần trước chơi mạc chược anh thắng nhiều quá rồi, hôm nay em phải ăn lại hết!”

“Vậy sao?” Phương Tinh Nghị nhìn qua Dương Yến, hàng lông mày anh khẽ nhướng lên.

Dương Yến trợn mắt nhìn anh, cô hừ lạnh: “Tôi cũng không muốn nhìn thấy anh đâu, tôi ở đây với Kỳ Kỳ thôi.”

Phương Tinh Nghị bất lực.

Anh cũng đâu có nói gì đâu, sao lại không thích anh như vậy chứ?

Ở chỗ Tưởng Song Kỳ có bộ mạc chược, nhưng không có bàn, nên họ đã bưng chiếc bàn trong phòng khách ra bên cạnh cửa sổ, rồi đổ mạc chược ra, sau đó bắt đầu chơi.

Dương Yến chơi mạc chược cũng rất ổn, nhưng cô lại ít chơi, hơn nữa lại chưa chơi với Tưởng Song Kỳ và Phương Tinh Nghị qua.

Cô chưa bao giờ thấy Phương Tinh Nghị chơi mạc chược qua cả, nên đoán chừng kỹ năng chơi bài của anh cũng chẳng ra gì đâu.

Nhưng không ngờ, hết ván này đến ván khác bài của Phương Tinh Nghị đều rất đẹp, ván nào cũng đều là Phương Tinh Nghị thắng, anh thắng nhiều đến nỗi khiến Dương Yến phát hỏa.

Cô đột nhiên đẩy ghế ra rồi bực bội nói: “Đổi chỗ!”

“Cô Dương, vấn đề là do kỹ năng chơi chứ không liên quan gì tới chỗ ngồi hết.” Khóe môi Phương Tinh Nghị nhếch lên một ý cười: “Kỹ năng bài bạc của cô không tốt, có đổi chỗ cũng không thắng nổi đâu.”

“Anh có đổi hay không?” Dương Yến vung một quyền vào anh.

“Được rồi được rồi, đổi.” Phương Tinh Nghị đành mỉm cười cam chịu, sau đó đứng dậy đổi chỗ cho cô.

Kết quả là sau khi hai người đổi chỗ, lại đến lượt Tưởng Song Kỳ thắng liên tục.

Cứ móc hết tờ tiền này tới tờ tiền khác khiến cho Dương Yến phát rồ.

Sau khi đánh xong một ván, Dương Yến thấy bài mình rất đẹp, nên cô thầm cười trong lòng, trông ngóng tới mình thắng.

Sau khi cô mò được quân bảy đồng thì liền đánh ra.

“A, em thắng rồi!” Tưởng Song Kỳ phấn khởi đẩy bài ra: “Cảm ơn chị Dương Yến, chị thật là tốt!”

“...” Khóe môi Dương Yến giật giật: “Đừng khách sáo.”

Sau đó, có điện thoại từ công ty gọi tới, Phương Tinh Nghị vừa chơi với bọn họ vừa họp với bên quản lý cấp cao.

Anh thỉnh thoảng không cẩn thận mà đánh sai bài, Dương Yến thấy thế liền chớp lấy thời cơ.

Sau khi đánh tới sáu giờ rưỡi tối, Dương Yến đã ăn lại hết thảy, tuy vẫn còn lỗ vài chục ngàn.

Cô nhét tiền vào túi rồi vui vẻ nói: “Chị đi nấu cơm tối, Kỳ Kỳ tối nay muốn ăn gì?”

“Gì cũng được hết!”

Sau khi Dương Yến đi vào nhà bếp, Tưởng Song Kỳ liền chạy tới chỗ Phương Tinh Nghị, rồi đưa tay ra trước mặt anh: “Anh Nghị đưa tiền cho em.”

Phương Tinh Nghị hờ hững nói: “Anh đâu có ăn tiền của em.”

“Lúc nãy khúc sau anh luôn cố ý thảy bài cho chị Dương Yến ăn, tưởng em không biết hả?” Tưởng Song Kỳ cười: “Nếu anh không đưa cho em, vậy em vô bếp nói cho chị Dương Yến nghe!”

Phương Tinh Nghị vươn tay véo mặt cô: “Em ăn của anh, uống cũng của anh, bây giờ còn ở đây uy hiếp anh sao?”

“Anh có đưa không?” Tưởng Song Kỳ thấy anh không nhúc nhích nên giả vờ sải bước vào nhà bếp.

Phương Tinh Nghị lập tức túm lấy tay cô kéo cô lại, sau đó móc ví tiền ra rồi bất đắc dĩ hỏi: “Muốn bao nhiêu?”

“Mười lăm triệu!”

Phương Tinh Nghị lấy hết tiền mặt trong ví ra cho cô: “Chỉ có nhiêu đây thôi.”

Tưởng Song Kỳ đếm đếm, rồi sau đó bày ra bộ mặt bất mãn: “Chỉ có mười một triệu? Không được, phần còn lại em sẽ ghi nợ!”

“Số dư thẻ của em cũng phải đến mười một con số, thiếu chút tiền này sao?”

“Không thiếu, nhưng thắng được tiền của anh Nghị em mới thấy vui được!” Tưởng Song Kỳ mặt đầy đắc ý, sau đó lấy giấy bút cho anh: “Viết giấy nợ đi, nếu không em sẽ cáo mật với chị Dương Yến.”

Dương Yến ở trong bếp hoàn toàn không biết gì về chuyện họ đang nói cả.

Bữa tối hôm nay chính là món nui xào bò thơm nức mũi.

Tưởng Song Kiều tối nay ăn đến hai tô lớn, cô ngồi trên ghế mà không ngồi dậy nổi, Dương Yến sợ quá đành phải đi tìm thuốc tiêu hóa cho cô uống, sợ dạ dày cô chịu không nổi.

..........
Bình Luận (0)
Comment