Nam Thần Nhà Tôi

Chương 419

Dương Yến nói không nên lời: “Không hợp tác thì không hợp tác, kéo người ta vào danh sách đen làm gì?”

Thật sự là phục rồi.

Chỉ là chia tay thôi mà, có cần thiết phải đến quýt cũng không bán cho cô?

Ella nhún vai, biểu cảm buồn bã “Tôi đã cố gắng hết sức rồi, tôi cũng không có cách nào”: “Tổng giám đốc Dương, công ty Phương thị lớn như vậy, không hợp tác với chúng ta cũng hợp lý, muốn mượn người của bọn họ, chúng ta không chắc có thể gánh được. Trong ngành có rất nhiều công ty lập kế hoạch có tiếng, tôi chọn mấy công ty tốt, sau đó gửi tài liệu đến phòng làm việc của ngài?”

Dương Yến im lặng một lúc, khẽ vẫy tay: “Không cần, để tôi tìm, cô đi làm việc của cô đi.”

Sau khi quay lại phòng làm việc, Dương Yến xử lý những việc quan trọng trước.

Đến buổi trưa, mới gọi điện thoại cho Tống Tịnh Hòa.

“Tiểu Yến.” Tống Tịnh Hòa rất nhanh đã nhận điện thoại, mỉm cười hỏi: “Tôi xem tin tức trong vòng, cô vào Hòa Tụng rồi?”

“Ừ, vừa mới đến hai ngày.” Dương Yến khẽ cười: “Bận không, muốn hẹn cô ăn cơm?”

“Không bận, vậy chúng ta gặp nhau ở nhà hàng Red House.”

“Được!”

Dương Yến yêu cầu Ella soạn thảo một bản hợp đồng, sau khi lấy được hợp đồng, mới đi đến gara.

Red House cách trung tâm tài chính rất gần, đi mười phút là đến.

Sau khi được người phụ vụ dẫn đến tầng hai của nhà hàng, Dương Yến rất nhanh đã nhìn thấy Tống Tịnh Hòa đang ngồi gần cửa sổ, lập tức đi đến. Tống Tịnh Hòa cũng nhìn thấy Dương Yên, đợi cô đi đến, nhìn cô từ trên xuống dưới, đẩy thực đơn qua: “Mấy tháng không gặp, tôi phát hiện ra cô ngày càng xinh đẹp, lẽ nào nước và đất ở nước ngoài nuôi người tốt?”

“Nghe cô nói như vậy, không phải là nói tôi béo chứ?” Dương Yến nheo mắt liếc nhìn cô, kéo ghế ngồi xuống.

“Xin thề, những lời tôi nói là thật!”

“Nước và đất ở nước ngoài có nuôi dưỡng con người hay không tôi không biết, nhưng mỗi ngày tôi đều ăn rất ngon.”

Dương Yến vừa hàn huyên với cô vừa gọi món. Sau đó, cô trả lại thực đơn cho người phụ vụ bên cạnh, hỏi Tống Tịnh Hòa: “Khoảng thời gian này tiểu tiên nữ có liên lạc với cô không?”

Tống Tịnh Hòa lắc đầu: “Không, trước đây tôi có gọi điện thoại cho cô ấy nhưng không được. Lần trước trợ lý của tôi đưa đồ đến Phương thị, tôi nhờ cô ấy giúp tôi tìm Thanh Dung, trợ lý của tôi quay lại nói Thanh Dung đã nghỉ việc ở Phương thị từ lâu rồi.”

“Cậu ấy đã mang thai, chắc quay về để sinh con.”

Động tác uống nước của Tống Tịnh Hòa dừng lại, kinh ngạc nhìn cô: “Thật sao, chuyện này là từ lúc nào?”

“Sau khi tôi đi nước Y không lâu.” Dù sao chơi với nhau lâu như vậy, Dương Yến cũng xem Tống Tịnh Hòa là bạn tốt, kể hết với cô những chuyện xảy ra mấy tháng nay.

Kể xong, miệng Dương Yến có chút khô, lấy cốc nước ấm uống mấy ngụm, ngẩng đầu lên nhìn Tống Tịnh Hòa vẫn trong dáng vẻ kinh ngạc, liền bật cười: “Chuyện tôi nói, khó tiêu hóa như vậy sao?”

“Cô ra nước ngoài một chuyến, cũng gặp phải quá nhiều chuyện rồi.” Tống Tịnh Hòa hít một hơi, biểu cảm vẫn còn sốc: “Tinh Nghị biết lí do cô ra nước ngoài, không đi tìm cô sao?”

Đôi mắt Dương Yến rủ xuống, chỉ nói: “Đã chia tay rồi.”

Liên quan đến chuyện chuyến đi đến nước Y đón Tưởng Song Kỳ lần đó của Phương Tinh Nghị, Dương Yến không có nói với cô, cũng cảm thấy không cần thiết phải nói.

Dương Yến chuyển sang chủ đề khác: “Hai ngày trước, lúc tôi đi đến Hòa Tụng làm việc, trên đường bắt gặp siêu xe của Lục Văn Thù, có một người phụ nữ ngồi bên cạnh ghế lái, còn đút nước cho anh ta uống.”

“Cô có nhìn nhầm không?” Tống Tịnh Hòa xoa cằm, sau khi suy nghĩ nói: “Lần trước tôi có bắt gặp Lục Văn Thù ở một bữa tiệc rượu, anh ta không có đưa theo người phụ nữ nào, trong rất nghiêm túc.”

Dương Yến lạnh lùng cười: “Tôi không có mù, tiểu tiên nữ trông như thế nào tôi còn không biết sao.”

“Vậy anh ta thực sự rất quá đáng.” Tống Tịnh Hòa nhíu mày: “Tiểu tiên nữ đã mang thai rồi, anh ta cũng nên bớt phóng túng đi, nếu như tiểu tiên nữ biết được, rất có thể tức giận đến mức động thai.”

“Đây chính là vấn đề.” Dương Yến lo lắng nói: “Tôi không gọi được điện thoại cho tiểu tiên nữ, Văn Thì lại cho tôi vào danh sách đen, tôi không biết có phải tiểu tiên nữ đang dưỡng thai ở nhà họ Lục hay không.”

“Để tôi gọi thử xem.” Tống Tịnh Hòa lấy điện thoại ra, gọi cho Lục Văn Thù.

Dương Yến yên tĩnh chờ đợi.

Một lúc sau, Tống Tịnh Hòa nhìn Dương Yến: “Không gọi được, có lẽ anh ta cũng cho tôi vào danh sách đen rồi.”

“Tôi vẫn không yên tâm, lúc nữa đi đến nhà họ Lục xem xem.” Dương Yến càng nghĩ càng lo lắng.

Cô sợ Lục Văn Thù biết cái chết của ba Lục là một tay Lâm Thanh Dung lên kế hoạch, sẽ vì như vậy mà trả thù Lâm Thanh Dung.

Tống Tịnh Hòa nói: “Tôi đi cùng cô, buổi chiều tôi cũng không có nhiều việc.”

Sau khi món ăn được đưa lên, hai người vừa ăn vừa nói chuyện.

Tống Tịnh Hòa hỏi Dương Yến cảm thấy Hòa Tụng thế nào, bắt đầu có tốt không, Dương Yến nhân tiện liền nói với cô ấy chuyện nước hoa mới của Hòa Tụng sắp được tung ra, còn có hợp đồng có thời hạn với một công ty khác.

“Tôi muốn hợp tác với Phương thị, nhưng không ngờ Phương thị lại kéo Hòa Tụng vào danh sách đen.” Dương Yến dùng lực cắt miếng bít tết, biểu cảm rất tức giận: “Không hợp tác thì thôi đi, đưa vào danh sách đen là ý gì?”

Càng nói cô càng tức giận, âm lượng to hơn một chút: “Còn có, tôi muốn ăn quýt, muốn mua ở khu vườn kia của Phương thị một ít, anh ta rõ ràng không muốn bán cho tôi, lại còn kéo trợ lý của tôi vào danh sách đen!”

Tống Tịnh Hòa cười nghiêng ngả: “Tinh Nghị không có keo kiệt như vậy chứ, quýt cũng không bán cho cô? Nhưng tôi thấy cô rất ít khi ăn quýt, sao sau khi quay về lại thích ăn như vậy?”

“Không biết, sau khi mang thai rất muốn ăn quýt.”

“Mang thai….” Tống Tịnh Hòa sững sờ, vô cùng kinh ngạc nhìn Dương Yến: “Tôi, tôi không có nghe nhầm chứ?”

Dương Yến cười: “Là thật, đã được mấy tháng rồi, vợ của con trai cô sắp chào đời rồi.”

Tống Tịnh Hòa hỏi: “Tinh Nghị?”

“Không phải, tôi tự nhiên mang thai!” Dương Yến nghĩ đến người đàn ông kia liền tức giận, lạnh lùng “hừ” một tiếng: “Anh ta ở Phương thị trái ôm một cô phải ôm một cô, có lẽ đã quên người tiền nhiệm tôi đây gọi là gì rồi.”

“Cô nói giám đốc mới nhận chức của phòng R ở Phương thị, Triệu Dịch Hân?” Tống Tịnh Hòa nghĩ một lúc nói: “Rất đẹp, chuyện lần trước cô ta lên báo cùng với Tinh Nghị, tôi cũng biết, nhưng….”

Cô ấy muốn nói Tinh Nghị không hề thích loại phụ nữ đó, hoặc là có hiểu nhầm.

Dương Yến lại ngắt lời của Tống Tịnh Hòa, khuôn mặt xinh đẹp lại lạnh lùng: “Đã chia tay rồi, tôi không quan tâm anh ta lên báo với ai nữa! Tôi xinh đẹp như vậy lại không phải là không có ai theo đuổi, đúng lúc có thể tìm cho con một người ba tốt hơn!”

“Ai ya, cô quá cực đoan rồi.” Tống Tịnh Hòa vừa cười vừa khóc: “Hay là cô thương lượng với Tinh Nghị thử xem?”

“Không có gì để thương lượng.” Dương Yến lạnh lùng trả lời, dùng ánh mắt để cảnh cáo cô ấy: “Tịnh Hòa, cô nghĩ xem muốn giúp ai, không nghĩ tốt có thể sẽ không có con dâu.”

Tống Tịnh Hòa làm một động tác kéo miệng lên: “Chuyện của mấy người, mấy người tự mình giải quyết, tôi sẽ không nhúng tay vào.”

Lúc này biểu cảm Dương Yến mới thoải mái, lấy một tập tài liệu từ trong túi ra đưa cho cô ấy: “Trong ngành, ngoài Phương thị, lên kế hoạch của Tô thị cô cũng rất lợi hại, cô không chê Hòa Tụng của chúng tôi nhỏ chứ?”

Tống Tịnh Hòa vẫy tay: “Cô muốn mượn người thì nói với tôi một tiếng là được rồi, không cần kí hợp đồng, chúng ta thân như vậy.”

“Không ký hợp đồng tôi sẽ không tìm Tô thị của cô.” Dương Yến khăng khăng đưa hợp đồng cho cô, đồng thời đưa bút qua: “Con gái của tôi chưa ra đời, bây giờ không phải là lúc ăn chùa.”

“Được rồi, theo ý của cô.” Tống Tịnh Hòa cũng không ép cô, nhanh chóng ký hợp đồng.

Dương Yến nhận lại hợp đồng, thở ra một hơi: “Còn may ôm được đùi thông gia cô, có chuyện có thể tìm tôi giúp, bạn trai trước giống như chó, không thể dựa vào được.”

Không hợp tác cùng công ty cô thì thôi đi, quýt cũng không bán thật là nhỏ mọn!
Bình Luận (0)
Comment