Nam Thần Nhà Tôi

Chương 432

"Anh, anh... Ác ma." Dương Tinh Nguyệt bị Lục Văn Thù hù dọa đến mức hai chân đều nhũn ra, hiểu ra tất cả: “Hóa ra trước đây anh đối tốt với tôi như vậy chính là vì chuyện kia, anh muốn thay Lâm Vân Duệ báo thù.”

"Xem ra, cô Dương vẫn là một người thông minh.” Lục Văn Thù tới gần cô, nhẹ nhàng nói: "Chỉ có điều cha cô cũng không có may mắn được như cô, đến chết cũng không biết mình chết thế nào.”

Dương Tinh Nguyệt dường như thét lên, run lẩy bẩy nói: "Cha tôi không phải bị tai nạn xe, là anh giết đúng không?”

"Tôi là một công dân luôn tuân thủ pháp luật, sẽ không làm những chuyện phạm pháp.”

"Lục Văn Thù, anh là ác ma! Anh trả cha lại cho tôi." Dương Tinh Nguyệt phát điên thét lên, bổ nhào về phía Lục Văn Thù lại bị anh hung hăng ném xuống đất.

Dương Tinh Nguyệt dùng cả tay chân muốn đứng lên khỏi mặt đất, hận giống như muốn xé xác Lục Văn Thù.

Lục Văn Thù đạp một cước vào bụng cô.

"A ——" Tiếng hét chói tai của Dương Tinh Nguyệt vang lên, đau đến mức co ro, run lẩy bẩy.

Đôi mắt lạnh lùng của Lục Văn Thù liếc nhìn lên người cô cũng giống như nhìn đám sâu bọ, đi đến trước bàn làm việc thực hiện một cuộc gọi nội bộ: “Cho hai bảo vệ đến văn phòng Tổng giám đốc dọn dẹp chút rác rưởi.”

Ba phút sau, hai người bảo vệ dáng người khôi ngô bước vào văn phòng Tổng giám đốc, dọn dẹp đống ‘rác rưởi’ trên mặt đất.

Lục Văn Thù một lần nữa ngồi xuống ghế tiếp tục xử lý công việc.

Giống như những chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.

Cũng không biết qua bao lâu, tiếng chuông điện thoại di động đã quấy rầy việc xử lý tài liệu của Lục Văn Thù.

Anh cầm điện thoại lên, thấy là người giúp việc của Bích Tỉ sơn trang gọi tới.

"Chuyện gì?"

"Cậu Lục, tối nay cậu có trở về không?” Người giúp việc dè dặt nói: “Cô Lâm mấy ngày hôm nay nôn nghén rất nghiêm trọng, ăn cái gì ói cái đó, bác sĩ đến xem qua, nói cô Dương không ăn được cũng phải ăn, nếu không đứa bé…”

Ánh mắt Lục Văn Thù trầm xuống, lạnh lùng nói: "Nôn thì để cô ấy ăn thêm lần nữa! Sao vậy, tôi không đưa đủ tiền cho các người, không đủ tiền để mua thêm thức ăn cho cô ấy mỗi ngày sao?”

"Đủ, chỉ là cô Lâm vừa mới ăn xong một giây thì một giây sau đã nôn, chúng tôi cũng không có cách nào!”

"Buổi tối tôi đi qua.” Lục Văn Thù cúp điện thoại.

Vừa nghĩ tới người phụ nữ mảnh mai kia anh liền cảm thấy bực bội, liếc nhìn đồng hồ đã hơn năm giờ, dứt khoát thu dọn đồ đạc rời đi.

Trên đường đến thang máy đi xuống gara tầng ngầm, Lục Văn Thù gửi một tin nhắn ra ngoài để cho đối phương lúc sau giờ đưa toàn bộ video và ảnh chụp phát trên internet, thậm chí là trên web của một số trường học.

Sau khi gửi tin nhắn xong liền cất điện thoại vào trong túi.

Lúc Lục Văn Thù lái xe đến Bích Tỉ sơn trang, trời đã tối.

Anh vào phòng không nhìn thấy Lâm Thanh Dung, mặt bỗng dưng trầm xuống, hỏi người giúp việc: "Hôm nay cô ấy không xuống?”

"Xuống, có xuống.” Người giúp việc vội vàng trả lời: "Buổi chiều lúc ánh nắng tốt cô Lâm đi ra vườn hoa một lát, sau ba giờ lại quay về trên lầu, sau đó cũng không xuống dưới.”

Nghe vậy, sắc mặt Lục Văn Thù lại trầm hơn.

Anh đem áo khoác giao cho người giúp việc, dặn dò nói: "Dọn bữa tối ra, tôi bưng lên trên.”

"Được."

Đám người giúp việc không dám chậm trễ, chuẩn bị xong bữa tối bỏ vào bàn ăn, sau đó đưa cho lục Văn Thù.

Nhìn anh đi lên lầu, đám người giúp việc đến thở cũng không dám thở mạnh.

Lục Văn Thù bưng trên bàn ăn tầng ba, vặn cửa phòng ngủ.

Sau khi bước vào ánh mắt của anh liền khóa chặt trên người Lâm Thanh Dung đang ngồi bên cửa sổ.

Người phụ nữ mặc bộ đồ ở nhà màu xám tro nhạt, đang tập trung đọc quyển sách trên tay, cánh tay tinh tế, cảm giác hơi bóp mạnh một chút có thể bị gãy, yếu đuối đáng thương.

Anh đi tới, đem đồ ăn đặt trên mặt bàn, kéo ghế ngồi đối diện người phụ nữ.

Lâm Thanh Dung vẫn đọc sách như cũ, phớt lờ anh.

Lục Văn Thù hơi bực mình, kéo cuốn sách trong tay cô đặt lên trên ghế sofa, múc một bát canh từ trên bàn ăn bưng lên, thổi thổi đưa lên môi cô.

Trên mặt Lâm Thanh Dung không hề có chút biểu cảm gì, chỉ cúi đầu xuống ngoan ngoãn uống.

Anh cho ăn canh thì cô ăn canh, cho ăn đồ thì ăn đồ ăn, không hề lên tiếng, giống như người gỗ khiến trong lòng Lục Văn Thù cảm thấy rất khó chịu.

Kể từ ngày Lâm Thanh Dung đốt bức tranh kia, cô càng trở nên trầm mặc, cũng không nói chuyện.

Mặc dù anh không hạn chế cô đi đâu nhưng cô hầu như đều ở trên tầng ba, không phải ngồi ngẩn người ở bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài thì là cầm một cuốn sách lên đọc, cho dù bọn họ ngủ cùng nhau, anh vẫn cảm thấy sự lạnh lùng thơ ơ của cô.

Điều này làm cho Lục Văn Thù có cảm giác rất khó chịu.

Lục Văn Thù vừa bón cô ăn xong một bát cơm, lúc đặt bát lên bàn ăn thì thấy Lâm Thanh Dung nhíu mày, che miệng hướng phòng vệ sinh chạy tới, tiếp theo là tiếng nôn mửa truyền đến.

Một lát sau, anh nhìn thấy Lâm Thanh Dung từ phòng vệ sinh đi ra, sắc mặt hơi tái nhợt, biết cô bị phản ứng ốm nghén của mình hành hạ, khiến anh đau lòng.

Chờ đến khi Lâm Thanh Dung ngồi trước mặt anh một lần nữa, cô cầm cuốn sách lên và mở ra xem, anh nói: “Cuối tuần tôi đưa em đi ra nước ngoài thư giãn một chút, em muốn đi du thuyền hay là máy bay? Có muốn đi đến đất nước nào hay không?”

"..."

Thấy người phụ nữ cúi đầu, không thèm để ý đến mình, trong lòng Lục Văn Thù bắt đầu tức giận.

Anh kéo cuốn sách trong tay của cô, nện mạnh xuống thảm, giọng nói lạnh lùng: "Tôi xin lỗi em, và đã sắp xếp cho người giúp việc kia một công việc tốt, con mẹ nó em còn muốn tôi thế nào, cả ngày đối với tôi cứ như người gỗ vậy mãi sao?”

Lục Văn Thù lôi cánh tay của cô, đem cả người cô kéo về phía mình: “Nói chuyện đi, đừng cứ giống như người câm điếc vậy.”

"Tôi không muốn đi.” Lâm Thanh Dung cuối cùng cũng mở miệng, tiếng nói nguội lạnh: "Anh muốn đứa bé này, tôi sẽ sinh cho anh, sau đó anh để tôi đi.”

Lục Văn Thù oán hận nói: "Em hại tôi thê thảm như vậy còn muốn rời đi? Em cho rằng tôi muốn đứa bé này?”

"Nếu anh không muốn thì phá đi, dù sao cũng có rất nhiều người phụ nữ sẵn sàng sinh con cho anh.”

Bàn tay Lục Văn Thù vung lên cho cô một cái tát, ánh mắt hung ác, hận không thể giết chết cô: "Trên đời này sao lại có người phụ nữ như vậy? Cô nên xuống địa ngục, mãi mãi không được siêu sinh!"

Lâm Thanh Dung da mỏng, bị Lục văn Thù đánh, gương mặt lập tức phiếm hồng, hiện lên dấu bàn tay.

Cô cúi đầu mím môi, không lên tiếng.

Sau một hồi im lặng, Lục Văn Thù thô lỗ hất cô ra, bưng bàn ăn rời đi.

Lâm Thanh Dung nhặt cuốn sách trên thảm lên, lại ngồi vào ghế sô pha, ngón tay lật sách vẫn đang run run.

Lục Văn Thù trút tất cả cơn tức giận Lâm Thanh Dung lên đám người giúp việc, để họ thúc giục Lâm Thanh Dung xuống lầu nhiều hơn, đi vườn hoa nhiều hơn, nếu nôn thì mang đồ ăn mới đến cho cô.

"Lần sau tôi đến nếu phát hiện thấy cô ấy gầy đi tôi sẽ không tha cho các người!”

Làm cho đám người giúp việc bị dọa câm như hến.

Bọn họ ban đầu đến đây là vì mức lương cao, ai biết vị Lục tiên sinh này tính tình lại nóng nảy và khó hầu hạ như vậy.

Lục Văn Thù ở thư phòng làm việc đến rạng sáng, lúc quay lại tầng ba thì thấy trong bòng ngủ có ánh đèn lờ mờ.

Rõ ràng là Lâm Thanh Dung đã ngủ.

Anh cũng không bật đèn lên, vì vậy anh dựa vào ngọn đèn nhỏ để đi vào phòng tắm.

Sau khi tắm rửa xong anh nhẹ nhàng đi tới bên giường, vén một góc chăn lên chui vào, nệm hơi chìm xuống.

Thấy người phụ nữ quay lưng về phía mình, trong lòng Lục Văn Thù cảm thấy khó chịu, đưa tay ôm cô vào trong ngực, sờ đến cánh tay của cô không có mấy cân thịt, anh ngửi được trên người cô có mùi thơm nhàn nhạt.

Anh vừa nhắm mắt lại thì mơ hồ nghe thấy tiếng âm thanh rung động.

Thấy chiếc điện thoại trên tủ ở đầu giường phát sáng, trong lòng anh thầm mắng một câu, sau đó nghe máy.

"Đêm hôm khuya khoắt, con mẹ nó cậu muốn chết?”

Đối phương nhỏ giọng nói: "Thật có lỗi, Lục tổng, là ngài nói có việc gì phải lập tức báo cáo lại…”
Bình Luận (0)
Comment