“Này! Các người làm gì vậy!” Bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng hét chói tai.
Sức mạnh kìm chặt tay chân cô đã không còn nữa, không khí cũng đã được thông vào mũi.
Dương Yến cố gắng hít thở thật mạnh.
Chiếc gối đè trên mặt Dương Yến bị lấy ra, có người vỗ vỗ vào mặt cô: “Cô Dương, cô sao rồi?”
Sau khi hơi thở ổn định, Dương Yến mới từ từ mở mắt ra.
Cô phát hiện người đang gọi cô chính là người phụ nữ đã tới chào hỏi mình vào hôm đó, cô ta nhìn cô với khuôn mặt tràn đầy lo lắng.
“Vừa nãy là sao, còn cô là ai?”
“Có người vì muốn giết cô nên đã cài người vào cục cảnh sát.” Người phụ nữ thấp giọng nói, rồi đỡ Dương Yến dậy: “Sau khi cậu chủ biết cô bị bắt vào cục cảnh sát nên đã để tôi trà trộn vào đây với cô.”
‘Cậu chủ’ trong lời của cô ta, Dương Yến đoán chính là Hứa Cung Diễn.
Cô đưa mắt liếc nhìn mặt đất một cái.
Cô nhìn thấy có bảy tám người phụ nữ đang nằm nghiêng nằm dọc, ai nấy cũng chỉ còn chút hơi tàn.
Sau đó cô lại đưa mắt nhìn lên chiếc camera giám sát bị hỏng, trên mặt chợt hiện lên một nụ cười lạnh: “Chả trách tôi muốn được ở trong phòng giam riêng mà cũng không được, thì ra là vậy.”
“Cô Dương, cô có chỗ nào khó chịu không?”
Dương Yến lắc đầu: “Không sao, cũng may có cô, cô tên là gì?”
“Chiến Ý.”
“Họ Chiến?” Dương Yến có chút kinh ngạc: “Vậy cô có họ hàng với Chiến Thương sao?”
“Không có.”
Sau khi hỏi thăm vài câu, Dương Yến mới biết.
Thì ra sau khi Hứa Cung Diễn nhận ra mình, Chiến Ý đã được phái đến Nam Thành, cô đã trà trộn vào tập đoàn Phương Thị làm nhân viên cấp thấp.
Tai nạn xe của Lục Lịch Thành cũng là do Chiến Ý sắp xếp.
Nửa tháng trước Chiến Ý nhận được thông báo phải âm thầm bảo vệ cho Dương Yến.
Bây giờ biết được những điều này, Dương Yến lại không tức giận.
“Tôi không thích anh ấy phái ai đó đi theo tôi, nhưng tối nay nếu không phải cô ở cạnh tôi thì tôi và con tôi có thể đã chết im hơi lặng tiếng rồi.”
Mỗi lần cô gặp nguy hiểm, người đầu tiên đứng ra bảo vệ cô luôn là Hứa Cung Diễn.
Có lúc cô cũng nghĩ: Rõ ràng Hứa Cung Diễn tốt như vậy nhưng tại sao bọn họ lại không thể ở bên nhau được?
Một lát sau, có người trong số đám phụ nữ kia tỉnh lại.
“Ai phái các người tới đây giết tôi?” Dương Yến lên tiếng hỏi người phụ nữ đó: “Đối phương đã cho các người bao nhiêu lợi ích?”
“Cậu chủ Tắc Lặc Tư.”
Dương Yến nắm lấy cằm của người phụ nữ đó, cô cười khẩy: “Cô tưởng tôi chưa từng ở cùng với Tắc Lặc Tư sao? Hắn ta thích chơi lén, nếu muốn đối phó tôi thì không thể trắng trợn như vậy được!”
Người phụ nữ mặt mày ngang ngạnh: “Cô tin thì tin, không thì thôi.”
Chiến Ý lập tức túm lấy cô ta từ tay Dương Yến, rồi hung hăng đấm vào mặt cô ta: “Cô có nói hay không!”
Người phụ nữ bị Chiến Ý đánh đến mù mà mù mờ, máu mũi chảy ròng ròng.
Đáy mắt cô ta chợt loé qua một tia hoảng sợ, nhưng sau đó liền nhanh chóng gióng mồm lên hét to: “Người đâu! Có người muốn giết tôi!”
Cánh cửa phòng giam ngay sau đó lập tức bị đẩy ra.
Nhân viên biến mất cả buổi tối cuối cùng cũng bước vào.
Sau khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong, anh ta liền xị mặt: “Các người đang làm gì vậy!”
Người phụ nữ điên cuồng kêu gào: “Bọn họ muốn giết tôi, anh mau đưa tôi ra ngoài đi!”
Nhìn thấy người nhân viên dùng máy báo tin kêu người đến, Dương Yến liền cười khẩy: “Thì ra người tôi đắc tội lại lợi hại như vậy, chuẩn bị cẩn thận như vậy để giết tôi, thật khâm phục!”
“Cô Dương Yến, chú ý ngôn từ của cô!”
Dương Yến nhìn anh ta với ánh mắt sâu thẳm: “Tôi có nhắc đến anh sao, anh chột dạ làm gì?”
Người nhân viên đó biết đã rơi vào bẫy ngôn ngữ của Dương Yến, sắc mặt anh ta hoảng loạn, không nói thêm gì nữa.
Sau khi mấy người đồng nghiệp bước vào liền đưa hết mấy người phụ nữ kia ra ngoài.
Chỉ còn lại Dương Yến và Chiến Ý ở đây.
Chiến Ý lên tiếng hỏi Dương Yến: “Cô Dương, nếu đã không phải là Tắc Lặc Tư làm, vậy thì còn ai muốn giết cô?”
Dương Yến cúi đầu nhìn chiếc bụng hơi hơi nhô lên của mình.
Cô nhớ tới lần đó khi bà Ngự đưa Vu Tư Thuần rời đi đã trừng mắt hung hãn nhìn cô, còn nói sẽ không buông tha cho cô.
Dương Yến mím mím môi: “Tôi biết là ai rồi.”
Thời gian mở toà ngày càng gần, Dương Yến vẫn chưa thấy trợ lý gọi điện đến.
Cũng không ngoại trừ việc có người trong sở cảnh sát động tay động chân, không muốn cho cô nghe điện thoại.
Chiến Ý nói Dương Yến đừng lo lắng, cậu chủ nhất định là đang trên đường đến.
Ba ngày trước khi phiên toà bắt đầu, nhân viên đã đưa một vị khách tới nhà giam tìm Dương Yến.
“Dương Yến, có người tìm cô.”
Dương Yến còn tưởng là luật sư.
Nhưng khi ngẩng đầu nhìn ra phía ngoài lan can bằng sắt, nhìn thấy khuôn mặt tuyệt sắc, mang đầy tự tin kia, thần sắc Dương Yến liền khựng lại.
“Cô Dương.” Hướng Vãn Tình giẫm lên đôi giày cao gót bước đến, lịch sự chào hỏi Dương Yến: “Tôi tới đây lấy đồ, nghe nói cô bị vướng vào một vụ kiện, nên tới đây xem thử.”
Dương Yến cũng lịch sự mỉm cười: “Có thể được một nhà ngoại giao nổi tiếng như cô Hướng đây biết đến, chính là vinh hạnh của tôi.”
“Tôi đã từ chức rồi.” Đôi môi đỏ mọng của Hướng Vãn Tình khẽ cong lên: “Cô cũng biết đó, tôi về nước cũng vì chuyện hôn sự, nếu kết hôn rồi mà còn làm việc ở nước ngoài thì cũng không tốt.”
Đôi lông mày của Dương Yến cau lại dữ dội.
Hướng Vãn Tình quét mắt nhìn cô, dường như nhìn thấy gì đó nên ý cười trong mắt cô ta càng trở nên nồng đậm hơn.
“Tôi biết cô Dương trước đây đã bỏ ra rất nhiều công sức cho tập đoàn Phương Thị, là cánh tay đắc lực của Tinh Nghị, bây giờ thấy cô Dương gặp khó khăn như vậy nên tôi cũng muốn giúp cô.”
“Vậy phải cảm ơn cô Hướng rồi.”
Dương Yến có khó chịu cũng không biểu lộ ra ngoài, cũng không thèm khách khí với cô ta: “Còn ba ngày nữa là tôi ra toà rồi, không biết có thể làm phiền cô liên lạc với Tổng giám đốc Phương, nói rõ sự tình của tôi cho anh ta nghe, mời anh ta tới giúp tôi làm chứng tại toà được không?”
“Anh ấy rất bận, điện thoại cứ báo bận miết.” Hướng Vãn Tình bày ra vẻ mặt khó xử: “Lúc Tinh Nghị đi công tác, còn nói với tôi là lúc nào đó sẽ đi xem nhẫn cưới, nhưng bây giờ xem ra, chỉ sợ là công việc lại giữ chân anh ấy rồi.”
Dương Yến đâu có ngốc, cô có thể nghe ra được ý tứ trong lời của cô ta, đáy lòng cô thầm cười nửa miệng.
Lấy đồ gì chứ, người phụ nữ này cố ý tới đây nói mấy lời này, muốn vũ nhục mình thì có.
Còn là nhà ngoại giao nữa chứ!
Với mấy cái thủ đoạn hèn hạ này của cô ta thì thật uổng công ba mẹ đã cho cô ta một bối cảnh tốt như vậy!
“Chuyện vui của cô Hướng đây và Tổng giám đốc Phương không phải sắp đến rồi sao?” Dương Yến cười khẽ: “Vậy thì chúc mừng cô. Nếu đã không gọi được cho Tổng giám đốc Phương thì cũng đành thôi vậy, không làm phiền cô nữa.”
Hướng Vãn Tình nói: “Tôi nghe nói đối phương có chứng cứ xác đáng, nếu như không có ai làm chứng cho cô Dương thì án kiện sẽ thua mất.”
“Ừm.” Dương Yến cất giọng không nhanh không chậm: “Vẫn còn ba ngày, tôi cũng không vội, nói không chừng vào ngày mở toà, Tổng giám đốc Phương lại về nước rồi.”
“...”
Thấy Hướng Vãn Tình nghẹn lời, Dương Yến liền thừa thắng xông lên: “Dù sao tôi cũng là vợ chưa cưới cũ của Tổng giám đốc Phương, phần canh vịt đó cũng là do anh ta sợ tôi đói nên kêu người đem đến cho tôi uống, nhưng đâu có ai ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.”
“Nếu anh ta biết tôi bị tố cáo, chắc chắn sẽ nghĩ cách tới giúp tôi, cho nên thật sự mà nói thì tôi cũng chả lo lắng gì.”
“Thì ra cô Dương nghĩ như vậy.” Sắc mặt Hướng Vãn Tình từ từ đen lại: “Cô không sợ làm liên luỵ tới anh ấy?”
Dương Yến khẽ cuời: “Nếu như anh ta cảm thấy tôi sẽ làm liên luỵ thì anh ta sẽ không giúp tôi.”
“Ơ, cô Hướng à cô đừng hiểu lầm, tôi và Tổng giám đốc Phương thật sự không có gì hết.” Cô ung dung nói: “Tôi chẳng qua chỉ là rất hiểu Tổng giám đốc Phương, càng huống hồ chuyện này anh ta cũng có một nửa trách nhiệm trong đó.”
“Tôi đâu có hiểu lầm gì. Cô hiểu anh ấy, tôi tin anh ấy, không có mâu thuẫn gì cả.”
“Vậy thì tốt.” Dương Yến bày ra một vẻ mặt như vừa trút được gánh nặng: “Tôi sợ cô Hướng sẽ suy nghĩ nhiều, sẽ tưởng trong lòng Tổng giám đốc Phương vẫn còn có tôi. Nếu như phá hoại tình cảm của hai người thì tôi chẳng phải trở thành tội nhân rồi sao?”
“...”
Khoé môi Hướng Vãn Tình hung hăng giật giật vài cái.
Cô ta đã làm việc ở nước ngoài nhiều năm rồi, đã tiếp xúc với đủ thể loại người, cô ta luôn tự cho mình là lợi hại nhưng không ngờ hôm nay lại bại dưới miệng của Dương Yến!
Hướng Vãn Tình nở một nụ cười gượng: “Cái miệng này của cô Dương đúng thật là lợi hại!”
“Cảm ơn, Tổng giám đốc Phương cũng từng nói như vậy.” Dương Yến mím mím môi dưới: “Trước đây anh ta còn không dám cãi nhau với tôi bởi vì cãi không lại, cho nên hay thích tìm những cách khác để ăn hiếp tôi…”
“Tôi còn có việc, đi trước đây.” Sắc mặt Hướng Vãn Tình trầm lạnh xuống, sau đó quay người rời đi.
Dương Yến đứng đằng sau lên tiếng: “Tạm biệt cô Hướng.”
….…..