“Không sao đâu, hơn nữa tôi cũng không giúp được gì. Vậy thôi tôi đi trước nha cô Dương.”
“Được, bye bye.”
Đợi sau khi Chiến Ý lên xe taxi bên đường, Dương Yến mới lên xe của trợ lý.
Dương Yến vừa mở máy điện thoại, vừa hỏi trợ lý vừa mới lên xe: “Chuyện nước hoa tra ra đến đâu rồi.”
“Giám đốc Diêu đã tra ra được một số chuyện.” Trợ lý vừa lái xe về công ty, vừa trả lời Dương Yến: “Nước hoa mà công ty Bạch Lộc mở bán tháng trước không phải là do nhà điều chế nước hoa của công ty họ sản xuất.”
Nghe thấy vậy Dương Yến liền vực dậy tinh thần: “Vậy là do nhà điều chế đó mua từ người khác sao?”
“...Không phải.”
“Không phải?” Dương Yến sững sờ: “Không phải do nhà điều chế nước hoa của bọn họ điều chế, cũng không phải là do mua từ người khác, vậy làm sao họ có được nước hoa đó?”
Trợ lý kể lại đầu đuôi ngọn ngành câu chuyện cho Dương Yến nghe.
Thì ra Diêu Sơ đã liên lạc với nhân viên họ Hà của Hoà Tụng, nói rằng cô ta đã tự tiện đưa nước hoa cho công ty đối thủ dùng mà không được phép, làm vi phạm thỏa thuận bảo mật của công ty, còn nói rằng sẽ không sa thải cô ta mà còn cho cô ta thêm một cơ hội.
Vì để không để lại vết nhơ trong hồ sơ làm việc của mình, người nhân viên họ Hà đó đã tìm đến người chị gái làm việc ở công ty Bạch Lộc xin giúp đỡ, chị cô ta lại trùng hợp làm ở Bộ phận sản xuất, nên đã lôi kéo làm quen với nhà điều chế nước hoa đó, và trở thành bạn.
Thông qua những tin tức trong vài ngày qua, doanh số bán sản phẩm đó của Bạch Lộc đã tăng lên và danh tiếng của nhà sản xuất nước hoa cũng tăng lên rất nhiều. Mấy ngày trước công ty có mở tiệc, anh ta uống quá nhiều nên đã bị chị của người nhân viên họ Hà đó dụ dỗ cho nói toẹt hết ra.
Người điều chế nước hoa nói rằng anh ta đã nhận được một chuyển phát nhanh vào tháng trước, trong đó có một chai nước hoa mẫu thử nhưng không biết là ai đã gửi nó tới cho anh ta, anh ta cảm thấy mùi hương rất độc đáo, hơn nữa lại đang bị cấp trên thúc giục nên đã lấy mẫu nước hoa đó.
Sau khi sản phẩm được mở bán, nhà điều chế nước hoa vẫn luôn thấp tha thấp thỏm vì sợ là ai đó giăng bẫy, nhưng kết quả là cũng không có chuyện gì xảy ra.
Doanh số của sản phẩm này tuy là trung bình, nhưng cũng khiến nhà điều chế nước hoa thở phào trong một thời gian.
Sau khi kể xong, trợ lý lại nói với Dương Yến: “Giám đốc Diêu đã lén điều tra hồ sơ giao hàng của nhà điều chế nước hoa đó và phát hiện ra gói hàng mà anh ta nhận được ngày hôm đó được gửi từ một tiểu khu cũ của Nam Thành.”
“Giám đốc Diêu đã tìm tới tiểu khu đó, phát hiện trong nhà vốn không có người, điện thoại cũng không có, sau đó giám đốc Diêu lại đi tới công ty chuyển phát nhanh tìm nhân viên giao hàng để hỏi thăm.”
Dương Yến nhướn mày: “Đã qua lâu như vậy rồi, mỗi ngày anh ta đều nhận được nhiều kiện hàng như vậy, có biết ai gửi kiện hàng đó không?”
“Anh ta có biết.” Trợ lý nói: “Nhân viên giao hàng nói anh ta sở dĩ nhớ được là vì lúc anh ta đi lấy đồ chuyển phát, cặp vợ chồng đó đang cãi nhau, người phụ nữ còn tát vào mặt người đàn ông một cái nữa.”
“Nhân viên đó còn nói người phụ nữ đó trông rất ốm yếu, giống như là đang bị bệnh nặng vậy, người phụ nữ thì muốn gửi chuyển phát nhanh nhưng người đàn ông lại một mực ngăn cản, lúc nhân viên nhận được hàng chuyển phát rồi thì người phụ nữ vẫn còn đang mắng người đàn ông.”
Trợ lý nhớ ra thứ gì đó, cô kéo ngăn kéo ra và lấy vài tấm hình cho Dương Yến: “Giám đốc Diêu đã đến nơi nhân viên đó nhận hàng để xem camera giám sát, và rửa ảnh của bọn họ ra, cô xem có quen không.”
Dương Yến nhận lấy bức ảnh.
Bởi vì đây được chụp từ đoạn băng giám sát nên người và cảnh vật trong ảnh đều rất mờ.
Nhưng chỉ cần nhìn vào người phụ nữ mờ mờ trên tấm ảnh, Dương Yến liền biết đó là La Tử Úy, rồi lại nhìn người đàn ông bên cạnh, chính là chồng của cô ta.
Dương Yến ngay lập tức hiểu ra, cô nở nụ cười lạnh: “Sau khi xảy ra chuyện, tôi còn đang trách đám quản lý cấp cao của công ty, đoán chừng là do người điều chế nước hoa đó ăn tiền hai bên, nhưng không ngờ vấn đề lại là do tôi gây ra.”
Trước đây cô có nói với La Tử Úy về chuyện sản phẩm mới này, còn cho La Tử Úy một chai nước hoa mẫu.
Sau khi La Tử Úy đau lòng vì mất con, cô ta muốn báo thù mình nên mới gửi chai nước hoa đó tới cho nhà điều chế nước hoa của Bạch Lộc, để Bạch Lộc mở bán loại nước hoa này trước.
Đợi tới khi Hoà Tụng tung sản phẩm ra, hai mẫu có mùi như nhau, mà Bạch Lộc lại là công ty mở bán trước thì đương nhiên Hoà Tụng sẽ trở thành tên đạo nhái, ăn cắp sản phẩm cùng ngành rồi.
Bản thân cô và công ty đều sẽ thân bại danh liệt.
Trợ lý vẫn chưa hiểu nên hỏi lại: “Tổng giám đốc Dương, cô có quen biết với cặp vợ chồng này sao?”
“Có.” Dương Yến nhàn nhạt đáp, rồi xé vụn bức ảnh ra: “Cũng là người phụ nữ này tố tôi mưu sát cô ta.”
“Vậy tại sao cô ta lại rút đơn khiếu nại?” Người trợ lý tò mò hỏi: “Có khi nào lừa đảo không?”
“Hay là để tôi đưa Tổng giám đốc Dương về nhà trước, mấy tin tức đó đã bị áp xuống rồi, hơn nữa nguyên nhân của sự việc cũng đã điều tra ra rồi, công ty Bạch Lộc có kiện chúng ta thì cũng sẽ không thành công.”
“Không, cứ đến công ty.” Ánh mắt Dương Yến dần trở nên lạnh lẽo: “Chuyện tôi làm sai thì tôi sẽ tự mình giải quyết.”
“Được, nghe cô hết.”
Sau khi đến công ty, Dương Yến đã yêu cầu trợ lý liên hệ với chuyên gia nước hoa đến, còn mình thì tới phòng tắm trong văn phòng để tắm rửa.
Trong thời gian bị giam giữ, đồn cảnh sát cũng có cung cấp một nơi để tắm.
Nhưng Dương Yến sợ xảy ra sự cố nên chưa từng đi qua, hơn mười ngày rồi, cả người vừa dơ vừa thối.
Vì cô nhớ ra có đồ vệ sinh cá nhân và quần áo còn sót lại trong phòng tắm ở văn phòng, hơn nữa lại thực sự có quá nhiều việc phải giải quyết nên Dương Yến mới kêu trợ lý đưa cô tới thẳng công ty.
Sau khi tắm rửa, thay quần áo và sấy tóc xong, trợ lý cũng đã đưa nhà điều chế nước hoa tới.
“Tổng giám đốc Dương.” Nhà điều chế nước hoa hỏi: “Cô tìm tôi có chuyện gì sao?”
Dương Yến đưa cho anh ta vài tờ giấy thử nước hoa, rồi chỉ vào hai chai mẫu nước hoa trên bàn: “Chai bên trái là sản phẩm mà Bạch Lộc đã mở bán hồi tháng trước, chai bên phải là của công ty chúng ta, anh ngửi thử xem.”
Nhà điều chế nước hoa lập tức hiểu dụng ý của Dương Yến: “Tôi cũng có xem tin tức, nhưng hình như công ty không có quan tâm lắm, tôi cũng không dám mở miệng, để tôi ngửi sản phẩm của công ty Bạch Lộc là được rồi, còn các thành phần trong sản phẩm của công ty chúng ta thì tôi vô cùng rõ.”
“Được.” Dương Yến gật đầu.
Nhà điều chế nước hoa ngửi sản phẩm của Bạch Lộc tại ba thời điểm.
Sau đó anh ta phát hiện ra thứ gì đó rồi lập tức nói với Dương Yến: “Tổng giám đốc Dương, sản phẩm này của Bạch Lộc có mùi giống như sản phẩm mới của chúng ta, nhưng dư hương thì lại không giống với chúng ta.”
“Đúng, trước đây tôi cũng có phát hiện ra.” Dương Yến nói.
Lúc đó sau khi cô ngửi mùi nước hoa của Bạch Lộc xong, cô cảm thấy mùi hương rất giống với mẫu mới của công ty, nhưng lại thấy có chỗ nào đó không giống: “Thì ra là vấn đề về dư hương à.”
Nhà điều chế nước hoa gật đầu: “Nước hoa chia thành mùi ta vừa ngửi, mùi sau khi xịt lên người vài tiếng và dư hương, trong đó dư hương đối với nước hoa mà nói là đặc biệt quan trọng, dư hương của nước hoa nhà chúng ta thì có chút đặc thù, chỉ có ở Phần Lan, hơn nữa cũng rất đắt.”
“Có lẽ là do nhà điều chế nước hoa của Bạch Lộc không ngửi thấy nó, hoặc cũng có thể là anh ta ngửi thấy, nhưng lại cảm thấy thành phần quá đắt nên đã dùng thứ khác để thay thế.”
“Dù sao đi nữa, chuyện này có thể giải quyết rồi.” Dương Yến thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì Bạch Lộc đã đánh phủ đầu và dắt mũi cư dân mạng, nói Hoà Tụng chiếm dụng sản phẩm của bọn họ, khiến cho Hoà Tụng gần đây tổn thất không nhỏ, ngay cả giá trị cổ phiếu cũng bị ảnh hưởng.
Nếu cô còn không giải quyết nó, thì Tổng bộ sẽ sa thải cô trước.
Dương Yến bảo nhà điều chế nước hoa đi ra ngoài trước rồi gọi trợ lý đi vào, bảo cô ấy liên hệ với người phụ trách của Bạch Lộc và người điều chế nước hoa kia, rồi nói với ký giả truyền thông, bọn họ muốn mở họp báo.
Dương Yến đã đặt vài món gì đó để ăn, và trong khi chờ đợi, cô đã đo nhịp tim của các bé yêu bằng máy siêu âm.
Mấy ngày qua cô bị giam trong đồn cảnh sát, ăn không ngon mà ngủ cũng không yên, mấy bé yêu sau đó cũng ít cử động nên cô sợ các bé xảy ra chuyện.
Bây giờ là thời khắc quan trọng, tất cả mọi ánh mắt đều đổ lên người cô, nên cô không thể đi bệnh viện khám được.
Khi thấy tần số nhịp tim của các bé vẫn bình thường, Dương Yến mới thở phào.
Một lúc sau, trợ lý xách theo vài túi đồ ăn bước vào văn phòng, còn nói với Dương Yến: “Tổng giám đốc Dương, cô Thẩm của Tân Lệ Media gọi điện cho tôi rồi, cô ấy nói sau khi biết tin đã nhanh chóng quay về để làm chứng cho cô.”
“Nhưng kết quả khi cô ấy làm thủ tục lên máy bay, nhân viên sân bay đã nói visa của cô Thẩm có vấn đề, nên đã thẩm vấn cô ấy tới mấy ngày, còn thu cả điện thoại, đến hôm nay mới trả lại cho cô ấy, khi cô ấy lấy lại điện thoại thì lập tức gọi điện thoại nói với tôi.”
….…