Giọng nói của cô run rẩy, nói cũng nói không rõ.
Dương Yến ý thức được không ổn, không quan tâm gì, vừa hoảng loạn chạy đi tìm bác sĩ, vừa hét to.
"Bác sĩ! Bác sĩ!"
Y tá đó cũng phát giác xảy ra chuyện, nhẹ nhàng rời đi.
Mấy bác sĩ vội chạy tới chen chúc vào phòng bệnh, thực hiện biện pháp cấp cứu cho cậu.
Dương Yến và Tưởng Song Kỳ đợi bên ngoài.
Đây là người thân duy nhất của tiểu tiên nữ, nếu xảy ra chuyện, cô làm sao giao phó với tiểu tiên nữ?
Cả người cô đều run rẩy, không có cách nào trấn định lại.
Vài phút sau, bác sĩ dừng cấp cứu cho cậu.
Dương Yến nghe thấy bác sĩ kêu y tá ghi thời gian tử vong, cả người mềm oặt xuống, dựa vào người Tưởng Song Kỳ, cô nhìn bác sĩ đi về phía mình, trong đầu trống rỗng.
Bác sĩ nói gì đó với Dương Yến, khuôn mặt đồng tình, lắc lắc đầu sau đó rời đi.
Rất nhanh, bác sĩ và y tá trong phòng bệnh đều rời đi.
Chỉ còn Dương Yến và Tưởng Song Kỳ, còn có cậu không còn chút sự sống nào trên giường bệnh.
Dương Yến ngây ngốc rất lâu, cô nắm chặt cánh tay Tưởng Song Kỳ, môi run rẩy: "Lúc nãy bác sĩ nói gì?"
"Chị Dương Yến..."
"Chú Lý có phải đang nghỉ ngơi không?" Dương Yến hỏi cô ấy: "Sáng mai là tốt rồi, có phải không?"
Tưởng Song Kỳ thấp giọng nói: "Bác sĩ nói xin lỗi, họ đã cố gắng hết sức rồi."
Dương Yến hung hăng mím môi, còn nắm thật chặt cánh tay Tưởng Song Kỳ.
Lúc mở mắt, nước mắt rơi xuống, chảy xuống cả khuôn mặt cô.
"Tôi phải nói thế nào với tiểu tiên nữ?" Dương Yến gào khóc, cả người sụp đổ: "Cô ấy giúp chị nhiều như vậy, chị lại ngay cả người thân duy nhất của cô ấy cũng không bảo vệ được..chị thật vô dụng..."
Cô không bảo vệ được em trai, làm nó chết nơi nước ngoài xa xôi.
Giờ mới cách bao lâu, cô lại ngay cả người thân của bạn tốt cũng không chăm sóc tốt được.
"Đều trách tôi, trách tôi!" Dương Yến úp vào người Tưởng Song Kỳ khóc đau đớn: "Trách tôi quá ngu ngốc, nếu tôi để tiểu tiên nữa xuất ngoại sớm một chút thì sẽ không xảy ra chuyện thế này."
Trách cô lúc đi Ly Giang, trở thành bạn với La Tử Úy, tặng cô ta mẫu thử sản phẩm mới.
Trách cô tặng canh vịt có vấn đề cho La Tử Úy, làm cô ta mất đi đứa con, thực hiện báo thù mình!
Trách cô!
Tất cả thảm kịch này đều do cô tạo thành!
Dương Yến khóc đến mức Tưởng Song Kỳ chân tay luống cuống, không ngừng an ủi cô: "Chị Dương Yến, đây không phải lỗi của chị, là y tá đó lắm miệng, chú Lý chịu đả kích mới..."
Dương Yến lẩm bẩm: "Lúc chị từ Ly Giang về, hẳn nên thu dọn đồ đạc đi, tại sao còn ở lại...tại sao chị vô dụng như vậy..."
"Chị Dương Yến, chị đừng như vậy." Bộ dạng mất hồn như vậy của cô làm Tưởng Song Kỳ cũng muốn khóc.
Cô lấy điện thoại ra, muốn gọi cho Phương Tinh Nghị, vừa khéo có điện thoại gọi tới.
Tưởng Song Kỳ nhận điện thoại: "Alo."
"Xin chào, tôi là trợ lý Ella của Hòa Tụng." Người bên kia điện thoại nói: " Giám đốc Dương nói cô ấy hôm nay không tới công ty, có chuyện thì gọi vào điện thoại này, xin hỏi có giám đốc Dương ở đó không?"
Tưởng Song Kỳ đoán trạng thái thế này của Dương Yến cũng không cách nào nghe điện thoại, nên hỏi: "Cô có chuyện sao?"
"Là thế này, giám đốc Dương hôm qua nói không tìm thấy điện thọa, tôi ở trong phòng tắm giúp cô ấy tim thấy rồi, muốn hỏi giám đốc Dương có dùng gấp không, dùng gấp thì tôi đem tới cho cô ấy, có vài cuộc điện thoại chưa nhận."
"Cô mang tới bệnh viện thành phố đi."
Cúp điện thoại, Tưởng Song Kỳ gọi cho Phương Tinh Nghị.
Điện thoại vẫn trong trạng thái tắt máy.
Dương Yến giận cắn răng, trong lòng nghĩ nếu anh Nghị là bạn trai của mình, sớm đã con mẹ nó chia tay trăm lần rồi.
Xảy ra chuyện tìm anh không tìm được, cần anh làm gì!
Tưởng Song Kỳ đỡ Dương Yến ngồi lên ghế, thấy bộ dạng mất hồn của cô thì rất sốt ruột, chỉ có thể an ủi lung tung: "Chị Dương Yến, chị đừng tự trách, thật sự không phải lỗi của chị, chị cũng phải để ý đến tâm trạng của mấy nhóc."
Dương Yến sờ bụng, cười thảm: "Chị thật sự hy vọng mình không có thai."
Vì đứa bé, cô chịu quá nhiều khổ sở.
Nếu lúc đó Hứa Cung Diễn không đến bệnh viện ngăn cản cô bỏ đứa bé, có phải sẽ không có nhiều chuyện như vậy?
Tưởng Song Kỳ cũng không biết an ủi thế nào, chỉ có thể gấp gáp.
Rót nước cho Dương Yến, Dương Yến không cần, chỉ có thể ở bên cạnh, hi vọng cô có thể tốt lên.
Chốc lát sau, trợ lý tìm tới phòng bệnh.
Trợ lý thấy bộ dạng thế này của Dương Yến, quả thực bị dọa nhảy dựng.
Cô ấy không dám hỏi gì, đưa điện thoại cho Dương Yến: "Giám đốc Dương, điện thoại của cô, tôi tìm thấy trong phòng tắm."
"Được." Dương Yến nhận điện thoại.
Khóc lâu như vậy, cô đã bình tĩnh lại, còn có chuyện đợi cô đi làm.
"Cô giúp tôi xử lý một số chuyện." Dương Yến nhìn người đàn ông trên giường bệnh, quay đầu, khó chịu nói: "Giúp tôi xử lý chuyện hậu sự của chú và thím..."
Cô vùi đầu đau đớn khóc, không có cách nào nói tiếp.
Trợ lý nghe hiểu, mềm giọng nói: "Giám đốc Dương, cô yên tâm, tôi biết nên làm thế nào, cô về nghỉ ngơi đi."
Tưởng Song Kỳ đỡ Dương Yến: "Chị Dương Yến, em đưa chị về."
Sau khi giao phó xong việc, Dương Yến xốc dậy tinh thần cố gắng chống đỡ, rời đi cùng Tưởng Song Kỳ.
Dương Yến vừa mở điện thoại, vừa nói với Tưởng Song Kỳ: "Chị còn phải đi làm chút việc, Kỳ Kỳ em về trước đi."
"Chị muốn đi tìm anh tư?" Dương Yến đoán được mục đích của cô, giọng điệu kiên quyết: "Không được, chị mang thai, một mình đi quá nguy hiểm, em đi cùng chị."
"Tự mình chị đi là được rồi." Dương Yến mở điện thoại, thấy điện thoại không nhận toàn bộ đều là Chiến Thương.
Cô gọi điện cho Chiến Thương.
Sau khi ra thang máy, Tưởng Song Kỳ nhắm mắt theo đuôi Dương Yến, cứ đi theo cô.
Sau khi điện thoại thông, Dương Yến khàn khàn giọng hỏi: "Anh gọi nhiều cuộc cho tôi như vậy, có chuyện gì?"
"Cô Dương, cô thế nào rồi?"
"Tôi không sao."
Chiến Thương im lặng vài giây, sau đó nói: "Cô Dương, trước đó cậu chủ lập di chúc, nếu cậu ấy xảy ra chuyện, tất cả tài sản đứng tên cậu ấy đều thuộc về cô..."
"Ý gì?" Dương Yến cắt ngang lời anh ta, dường như không thể nắm được điện thoại: "Tại sao đột nhiên nói chuyện này? Hứa Cung Diễn đâu? Anh ấy ở đâu?"
"..."
"Tôi hỏi anh đấy!" Thấy Chiến Thương không trả lời, Dương Yến tức giận: "Anh ấy ở đâu!"
"Cậu chủ và Kỷ Gia Trí giao ước, muốn lấy lại thi thể em trai cô, nhường lại hai công ty, Kỷ Gia Trí kêu cậu ấy tự về nước Y lấy." Giọng nói Thương Chiến hạ thấp: "Giữa đường cậu chủ về, máy bay tư nhân mất tích rồi."
Dương Yến như bị đập một phát vào đầu.
Giọng cô run rẩy: "Máy bay lớn như vậy, không phải bay theo đường bay sao? Nói mất tích là mất tích sao? Anh tìm hay chưa?"
Chiến Thương nói: "đường bay bị người ta động tay chân, trên máy bay có người của Kỷ Gia Trí...Những nơi có thể tìm tôi đều tìm rồi, vẫn không tìm thấy cậu chủ, cậu chủ đã nói..."
"Anh ấy sẽ không có chuyện!" Dương Yến tức giận gầm lên với anh ta.
Cô nhắm mắt, cố gắng để mình bình tĩnh lại.
Lúc nói chuyện, giọng nói run rẩy: "Anh dẫn người tìm lần nữa, tìm tất cả những nơi đường bay đi qua, tôi cũng nhờ người giúp đỡ, anh ấy sẽ không có chuyện."
"Cô Dương..."
Dương Yến không nghe anh ta nói tiếp, hoang mang cúp điện thoại, khom người gào khóc, nước mắt ướt đẫm gạch.
"Cô Dương..."
Chuyện xảy ra hôm nay làm cô không chống đỡ nổi, rất mệt!
Tưởng Song Kỳ đỡ cô, hết sức đau lòng nói: "Chị Dương Yến..."
"Chị không sao." Dương Yến đứng dậy, cố gắng lau nước mắt: "Chị không thể khóc, khóc là vô dụng nhất, còn có rất nhiều chuyện đợi chị xử lý, chị không thể gục ngã."