Người hầu gái thấy Dương Yến định dẫn người đi, gấp gáp tới mức muốn tới cướp người.
Tuy nhiên một người không ngăn nổi ba cười, cuối cùng bị Tưởng Song Kỳ trói chặt ném ở phòng khách bên cạnh.
Sau khi ra khỏi biệt thự Ngự Cảnh, Dương Yến trực tiếp lái xe đến sân bay, hướng Tưởng Song Kỳ nói: "Kỳ Kỳ, cô có quan hệ rộng, lập tức liên hệ người trong sân bay thuê máy bay riêng đưa Lâm Thanh Dung ra nước ngoài.”
"Ra nước ngoài?" Lâm Thanh Dung ngẩn người, sốt ruột nói: "Tớ không thể ra nước ngoài, cậu của tớ vẫn còn đang ở bệnh viện, tớ sợ Lục Văn Thù không tìm thấy tớ sẽ ra tay với bọn họ.”
Dương Yến cầm thật chặt tay lái, miễn cưỡng cười nói: "Không sao, tớ sẽ chăm sóc chú Lâm.”
Tưởng Song Kỳ hỏi: "Chị Dương Yến, thuê máy bay riêng đi đâu?”
"Nước Y."
Nơi đó là địa bàn của Hứa Cung Diễn.
Giấu Lâm Thanh Dung ở đó, Lục Văn Thù chắc chắn không tìm được.
Tưởng Song Kỳ mượn mối quan hệ ‘em gái Phương tổng’, rất nhanh chóng tìm được người có thể giúp đỡ.
Sau khi đến sân bay, Tưởng Song Kỳ đưa hai người đến hành lang nhân tạo và gặp một vị cơ trưởng.
Cơ trưởng này sẽ đưa Lâm Thanh Dung đến nước Y an toàn.
Lâm Thanh Dung nắm thật chặt tay Dương Yến, không muốn đi: "Nếu tớ đi thì cậu làm sao bây giờ, Lục Văn Thù, anh ta…”
"Yên tâm, anh ta sẽ không làm gì tớ.” Dương Yến lau sạch nước mắt trên mặt Lâm Thanh Dung: “Sau khi đến nước Y, cậu chờ một chút, Chiến Thương sẽ phái người đến đón cậu."
Nói xong, cô hạ thấp giọng mấy phần: “Thật xin lỗi, tớ quá vô dụng, muốn cậu giúp tớ như vậy…”
Không bảo vệ được người thân của Lâm Thanh Dung thì ít nhất cũng phải bảo vệ được cô ấy.
"Tớ nghe cậu, tớ đi.” Lâm Thanh Dung ôm Dương Yến một cái: "Cậu của tớ, bọn họ…Nhờ cậu.”
Dương Yến gật đầu.
Dương Yến đứng yên một chỗ nhìn chằm chằm vào bóng lưng Lâm Thanh Dung đi lên máy bay.
Sau khi máy bay cất cánh, trái tim của cô rốt cuộc mới có thể buông lỏng, cùng Tưởng Song Kỳ rời đi.
Tưởng Song Kỳ nhìn vào khuôn mặt Dương Yến, nhịn không được hỏi: "Chị Dương Yến, cậu của chị Thanh Dung rõ ràng…Vì sao chị không nói cho chị ấy biết?”
Dương Yến cảm thấy rất mệt mỏi, toàn thân như nhũn ra.
Cô vuốt vuốt mi tâm, miễn cưỡng trả lời vấn đề của Tưởng Song Kỳ: “Cô ấy đang mang thai, tin tức như vậy cô ấy không thể chịu nổi, chỉ có thể tạm thời giấu diếm.”
Tưởng Song Kỳ cũng đau lòng thay Lâm Thanh Dung, thở dài: "Không ngờ anh Tư của tôi…ác như vậy.”
Vậy mà dám ra tay với người thân của Lâm Thanh Dung.
Dương Yến cảm thấy bước chân nhẹ tênh, thân thể nghiêng ngả một chút.
"Chị Dương Yến, chị không sao chứ?" Tưởng Song Kỳ đỡ cô, động tác quá mạnh khiến chiếc mũi rơi xuống, lộ ra mái tóc dài đen và đôi mắt sáng trong veo.
Những người đi dường bên cạnh quay sang nhìn mấy lần.
Có người vây quanh, nhìn chằm chằm vào Tưởng Song Kỳ, chần chờ hỏi: "Cô có phải Tưởng Song Kỳ không?"
Tưởng Song Kỳ nhặt mũ lên và đội lại, đỡ Dương Yến muốn rời đi.
"Đúng rồi, cô chính là Tưởng Song Kỳ!" Người kia bỗng nhiên ngạc nhiên hét lên: "Tôi là fan hâm mộ của cô, cô có thể ký tên cho tôi không? Vì sao cô lại không đóng phim nữa?”
"Tưởng Song Kỳ?"
"Không thể nào, sao cô ấy lại ở đây?”
Sau khi những người xung quanh nghe được tiếng kêu của người đàn ông kia, mọi người nhao nhao vây quanh muốn xin chữ ký của Tưởng Song Kỳ.
Chỉ trong mấy chục giây, hai người Dương Yến liền bị vây quanh.
"Không phải tôi, các người tránh ra.” Tưởng Song Kỳ thấy sắc mặt Dương Yến đều trắng bệch, càng thêm lo lắng, dùng tay đẩy mọi người xung quanh: “Có thể để chúng tôi rời đi không?”
Những người kia chẳng những không nhường, có còn muốn kéo khẩu trang trên mặt Tưởng Song Kỳ.
Xung quanh đều là người, bầu không khí rất ngột ngạt.
Sớm mỏi mệt đến mức không chịu nổi, mắt Dương Yến tối sầm lại, đổ vào người Tưởng Song Kỳ.
"Chị Dương Yến!" Tưởng Song Kỳ luống cuống, cố gắng đỡ Dương Yến, hướng những người kia tức giận mắng: “Các người tránh ra, nếu tiếp tục cản đường tôi sẽ báo cảnh sát.”
Đám người đang chen chúc bị một đôi bàn tay mạnh mẽ đẩy ra.
Một bóng người bước bước đến.
Người đàn ông trung niên vóc dáng cực cao, làn da đen nhánh, sau khi đi vào, trực tiếp ôm lấy Dương Yến.
Anh ta nhìn Tưởng Song Kỳ một chút: "Nắm lấy tay tôi, đi.”
Tưởng Song Kỳ đối mặt với ánh mắt của người đàn ông này, trong lòng khẽ run lên, giống như đã từng quen biết anh ta.
Cô sửng sốt mấy giây, thấy người đàn ông đang ôm Dương Yến chen ra khỏi đám người, cô nhanh chóng cầm lấy cánh tay anh ta.
Vừa đi thật nhanh ra ngoài, người đàn ông vừa hỏi Tưởng Song Kỳ: “Xe ở đâu, chìa khóa đâu?”
"A?" Tưởng Song Kỳ nhìn anh ta, kinh ngạc nói: "Tại sao anh biết chúng tôi lái xe tới? Anh là ai?”
Trong trí nhớ của cô không có chút thông tin nào về ông chú này.
Còn có...
Đôi mắt Tưởng Song Kỳ hướng lên trên, thấy trên cổ người đàn ông có một vết sẹo dài dữ tợn, nhìn thấy mà giật mình.
Chính là vết thương này đã làm ảnh hưởng đến cổ họng, cho nên giọng nói mới khàn như vậy sao?
"Sơn, Phương tổng phái tôi tới." Người đàn ông nhìn về phía sau, thấy đám người kia đang đuổi theo: “Nếu không lên xe, cô sẽ bị bọn họ vây lại.”
Tưởng Song Kỳ cũng thấy đám người kia đang đuổi tới, cuống quýt dẫn anh ta đi tìm xe.
Sau khi lên xe, Sơn lập tức khởi động xe.
"Những người hâm mộ này thật điên cuồng!” Sau khi đã an toàn, Tưởng Song Kỳ tháo khẩu trang và mũ xuống, dùng tay mình làm quạt: “Tôi đã không đóng phim lâu như vậy, còn tưởng bọn họ đã thay đổi rồi chứ.”
Sơn đang lái xe, nhìn Tưởng Song Kỳ qua kính chiếu hậu: “Quá gầy, ăn cơm không ngon sao?”
"Hằng ngày đều ăn cơm dì làm, thấy chán ăn, không có khẩu vị.” Tưởng Song Kỳ lẩm bẩm.
Sau khi trả lời xong, cô mới cảm thấy không có gì đó không đúng, bất mãn lườm Sơn: “Tôi gầy liên quan gì đến anh? Anh nhanh lái xe tới bệnh viện, cần gì nhiều lời như vậy?”
Sơn trầm thấp cười một tiếng.
Tưởng Song Kỳ mím đôi môi đỏ, trong lòng rất khó chịu.
Ông chú này thật sự đáng ghét!
Rất nhanh Sơn đã lái xe đến bệnh viện, ôm Dương Yến vội vàng đến gặp bác sĩ.
Sau khi Dương Yến kiểm tra xong, bác sĩ nói là do cô quá mệt nhọc nên ngất xỉu, nghỉ ngơi thật tốt là được, lúc này Tưởng Song Kỳ mới yên tâm.
Cô hỏi Sơn: "Vừa rồi anh nói đi theo anh trai tôi sao? Vậy bây giờ anh trai tôi ở đâu? Tại sao điện thoại lại tắt máy?”
"Phương tổng đang xử lý việc gấp, nên điện thoại vẫn luôn tắt máy.” Sơn nói: "Ngày mai Phương tổng sẽ về nước.”
Tưởng Song Kỳ nhíu mày, im lặng nói: "Xử lý việc gấp cũng không thể tắt điện thoại như vậy, tìm anh ấy cũng không thể tìm được. Tôi thấy anh trai tôi cứ lao vào công việc như vậy, cả đời này sẽ mãi mãi cô độc.”
"Cô quay về đi, tôi ở đây chăm sóc cô Dương.”
"Không, tôi sẽ ở đây. Chị Dương Yến hôm nay quá mệt mỏi, haizzz!” Tưởng Song Kỳ cảm giác bụng hơi đói: “Anh ra ngoài mua chút đồ ăn cho tôi.”
"Được, vậy để tôi đi.” Sơn nói xong lấy ra một chiếc nhẫn đưa cho cô.
"Anh, anh làm gì vậy!" Tưởng Song Kỳ bị dọa lùi lại phía sau, liếc mắt nhìn chiếc nhẫn kia.
Quá xấu, không phải gu thẩm mỹ của cô.
Tưởng Song Kỳ nói: "Ông chú, có phải anh không biết mình bao nhiêu tuổi không? Tôi mới hai mươi mấy tuổi, đang trong thời gian đẹp nhất, anh cầm một chiếc nhẫn như vậy là muốn cầu hôn với tôi?”
"..."
Khóe miệng Sơn giật giật một cái, cầm tay cô, buộc cô đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út.
Tưởng Song Kỳ hét ầm lên: "Người đàn ông này, biến thái, có phải điên rồi không? Mau lấy nó đi! A a a, tôi phải nói cho anh trai, để anh ấy sa thải anh.”
"Không cần tự luyến, không ai muốn cầu hôn cô.” Cô cao giọng liên khiến Sơn nhíu mày: “Ở trong phòng bệnh nếu có nguy hiểm thì gõ chiếc nhẫn xuống, biết chưa?”
"Chiếc nhẫn định vị?"
"Ừm."
Tưởng Song Kỳ bình tĩnh lại, có chút xấu hổ, khinh thường nhìn anh ta: “Vậy tại sao anh không nói, thật xấu xa!”
"Cô cho tôi cơ hội nói sao?”