Sau khi Dương Yến trở lại công ty, bởi vì chuyện quảng cáo sản phẩm mới nên rất bận rộn, nhưng cô không quên Hứa Cung Diễn.
Chiều nào cô cũng đến bệnh viện thăm anh.
Nếu như có đủ thời gian, cô sẽ nấu sẵn bữa sáng và bữa trưa bổ dưỡng rồi bảo Chiến Thương đến công ty lấy.
Sau một khoảng thời gian Hứa Cung Diễn ăn cơm cô nấu, lúc trò chuyện còn nói: “Đều tại kỹ năng nấu ăn của em quá tốt, ăn cơm em nấu một thời gian dài, đều bị nuôi thành kén ăn, cũng không thích ăn thức ăn bán bên ngoài nữa.”
“Em nể tình anh là người bệnh nên mới xuống bếp mỗi ngày.” Dương Yến trợn trắng mắt: “Cũng chỉ trong khoảng thời gian này mà thôi, chờ anh về nhà, đổi thành anh nấu cho em ăn.”
Hứa Cung Diễn cười gật đầu: “Được, em muốn ăn gì anh đều nấu cho em.”
Chờ sau khi vết thương ở chân của Hứa Cung Diễn khỏi, ngày đầu tiên xuất viện, Dương Yến dẫn anh đến chỗ mẹ Dương.
“Hôm nay chúng ta đi cọ cơm.”
“Đi chỗ mẹ em sao?” Hứa Cung Diễn cũng không ngờ cô sẽ mang mình đi gặp mẹ cô, cảm giác rất không chân thật.
Anh có chút lo lắng: “Lần đầu tiên anh đến nhà em, đi tay không thì không hay lắm, anh đi mua một vài thứ.”
“Anh tích cực như vậy để làm gì?” Dương Yến nắm chặt lấy anh, đưa tay ra mở cửa, buồn cười nói: “Thật sự không cần, mẹ em không phải kiểu người để ý tới mấy cái này, sau này sẽ còn có cơ hội cho anh tặng.”
“Được, nghe lời em.” Hứa Cung Diễn cầm ngược lại tay cô, trên mặt luôn nở nụ cười dịu dàng.
Chiến Thương phụ trách lái xe, sau khi nhìn thấy cảnh này, chỉ có thể lắc đầu.
Chỉ là đến cửa gặp phụ huynh mà thôi, cậu chủ nhà anh vui vẻ đến mức không phân rõ phương hướng nữa rồi.
Sau khi đến nhà của mẹ Dương, Dương Yến trực tiếp lấy chìa khóa ra mở cửa.
Cô lấy dép lê từ trong tủ giày ra đưa cho Hứa Cung Diễn, đồng thời lớn tiếng nói với bên trong: “Thơm quá, mẹ, mẹ đang nấu canh gì vậy?”
“Ầy, An An, bọn con tới rồi?”
Mẹ Dương trong phòng bếp, sau khi nghe thấy âm thanh, tay lau lau lên tạp dề, nhanh chóng từ bên trong đi ra: “Không phải con thích ăn sườn hay sao, mẹ đang nấu canh xương rong biển...”
Nhìn thấy Dương Yến dẫn theo một thanh niên xa lạ đi vào, mẹ Dương ngừng nói.
Bà liếc qua Hứa Cung Diễn vài lần, hỏi Dương Yến: “An An, chàng trai này là?”
Buổi sáng nhận được điện thoại của Dương Yến, lúc biết cô muốn dẫn bạn trai trở về ăn cơm, mẹ Dương còn tưởng cô và Phương Tinh Nghị đã quay lại với nhau.
Người tới lại không phải là Phương Tinh Nghị?
“A, quên giới thiệu với mẹ.” Dương Yến kéo Hứa Cung Diễn qua, cười nói với mẹ Dương: “Lúc trước khi con ra nước ngoài du học, anh ấy đã chăm sóc con, Hứa Cung Diễn—bạn trai của con!”
“Cháu chào bác gái.” Hứa Cung Diễn khẽ cúi người chào mẹ Dương, nho nhã lễ độ.
Mẹ Dương thấy cái tên này có chút quen tai.
Là người bạn trai mà Dương Yến từng quen ở nước ngoài lúc trước, sau đó không biết tại sao mà hai người chia tay, nhưng đây đều là vấn đề tình cảm cá nhân của Dương Yến, bà chưa từng hỏi qua.
Không ngờ sau bao nhiêu năm như vậy, Dương Yến lại mang người tới trước mặt bà.
“Chào cháu.” Mặc dù mẹ Dương kinh ngạc, nhưng cũng không biểu lộ ra ngoài, gật đầu với Hứa Cung Diễn: “Trước kia An An có nói với bác về cháu, lúc nó du học ở nước ngoài, may nhờ có cháu chăm sóc.”
Ánh mắt Hứa Cung Diễn nhìn Dương Yến mang theo ý cười dịu dàng, trả lời mẹ Dương: “Đâu có ạ, là cháu nên cảm ơn bác vì đã nuôi dưỡng một cô gái vừa xinh đẹp vừa thông minh như vậy.”
Mẹ Dương xua tay, ngượng ngùng nói: “An An chăm chỉ hiếu học, bác cũng không giúp đỡ được cái gì.”
“Tính tình, diện mạo của An An giống bác, rất nhiều người xem trọng cô ấy.” Hứa Cung Diễn cười nói: “Cháu cảm thấy mình có rất nguy hiểm!”
“Ha ha, thật sao?”
Dương Yến nhìn không nổi nữa, chen vào nói: “Được rồi, đừng tâng bốc nhau nữa. Mẹ, mẹ nhanh nấu cơm đi, nghĩ phải về nhà ăn cơm nên buổi sáng chúng con còn chưa ăn gì.”
Mẹ Dương mời Hứa Cung Diễn ngồi trên ghế sô pha rồi pha trà cho anh.
Nói rất nhiều thức ăn còn chưa rửa nên kéo Dương Yến vào phòng bếp hỗ trợ.
Dương Yến đi vào phòng bếp nhìn.
Mẹ cô đã rửa thức ăn sạch sẽ, đâu cần sự hỗ trợ của cô nữa!
Dương Yến hết chỗ nói rồi: “Mẹ, không phải mẹ đã chuẩn bị hết rồi hay sao, gọi con đi vào làm gì nữa?”
Nói xong liền muốn đi ra ngoài.
Mẹ Dương giữ chặt lấy cô, đặt một rổ rau nhỏ vào trong tay cô: “Không phải đậu hà lan cần bóc vỏ sao, bóc đi!”
“...”
Mẹ Dương nắn thịt viên, mắt liếc về phía phòng khách
Thấy Hứa Cung Diễn đang xem ti vi, lập tức đi tới bên cạnh Dương Yến, nhỏ giọng hỏi cô: “Hứa Cung Diễn này... thật sự là bạn trai của con?”
Dương Yến liếc mẹ mình một cái: “Mẹ nghĩ con lừa mẹ à?”
“Vậy tổng giám đốc Phương kia thì làm sao?”
Cách mấy tuần mới nghe lại cái tên này, trái tim Dương Yến vẫn run rẩy, cảm thấy đau nhức.
“Mẹ, con đã chia tay với anh ấy năm ngoái, chia tay, mẹ hiểu không?” Dương Yến bóc đậu, thản nhiên trả lời: “Không còn liên quan nữa. Sau này, con rể của mẹ họ Hứa, mẹ đừng gọi nhầm.”
Mẹ Dương là người từng trải, cho dù Dương Yến giả bộ bình tĩnh, không thèm quan tâm, mẹ Dương vẫn có thể cảm giác cô còn chưa buông tay.
Nhưng chuyện riêng tư của con gái, bà chỉ có thể nhìn, cũng không thể quản.
Mẹ Dương thở dài một tiếng, hỏi cô: “Con thật sự yêu cậu ta sao? Xác định?”
“Xác định, chờ công ty hết bận, chúng con muốn đi chọn nhẫn và áo cưới.” Chỉ cần nghĩ đến sự trả giá của Hứa Cung Diễn, thì Dương Yến cảm thấy mình đã nợ anh rất nhiều: “Mẹ, anh ấy vì con mà trả giá rất nhiều.”
Mỗi khi có chuyện gì xảy ra, Hứa Cung Diễn luôn xuất hiện đầu tiên.
Gả cho người đàn ông như vậy, sẽ không phải khóc hay chịu ủy khuất nữa, có cái gì không tốt?
Nghe thấy những lời này, mẹ Dương cũng không biết nên nói gì: “Mặc kệ là ai, chỉ cần con hạnh phúc ở bên cạnh cậu ta là được.”
Dương Yến mỉm cười: “Yên tâm đi, con sẽ rất hạnh phúc.”
“Mẹ không quan tâm chuyện của con nữa, nhưng con xem em trai em gái con đi.” Mẹ Dương lải nhải: “Một đứa thì đóng phim ở nước ngoài mỗi ngày, mấy tháng không trở về nhà một lần, một đứa thì không tìm thấy người đâu.”
Mẹ Dương không chú ý tới biểu tình không đúng của Dương Yến, nói xong liền hỏi cô: “Đã liên hệ được với Thanh Phong chưa? Nó với Kỳ Kỳ thật sự không xảy ra chuyện gì chứ? Hầy, mẹ thật sự rất lo lắng cho bọn nó.”
“An An, làm sao vậy?” Thấy Dương Yến xuất thần nhìn chằm chằm đậu trong tay, mẹ Dương hỏi.
“A, không sao.” Dương Yến mím môi: “Đang suy nghĩ chuyện công ty ấy mà.”
“Xin lỗi, mẹ vô dụng, không thể giúp gì được cho con.” Mẹ Dương thở dài nói: “Mẹ cũng thấy được sự vất vả của con, nếu làm không nổi thì đừng làm nữa, cũng đừng chỉ chăm chăm nghĩ về việc kiếm tiền.”
Trong ba đứa con, Dương Yến là người mẹ Dương đau lòng nhất.
Dương Yến là chị cả, từ nhỏ đã phải chịu nhiều gánh nặng, nhưng chưa từng oán hận một câu, tự mình cố gắng bước đi.
Nếu như không có đứa con gái độc lập từ nhỏ này, bà thật sự không biết phải làm sao nữa.
Dương Yến bất đắc dĩ nói: “Công ty đang quảng cáo sản phẩm mới, công việc rất nhiều, con lo lắng mà thôi. Mẹ nuôi ra ba đứa con thông minh tài giỏi, như vậy vẫn gọi là vô dụng sao? Được rồi, mẹ nấu cơm đi mà, con thật sự rất đói.”
“Được được, mẹ không nói.”
Dương Yến bận rộn trong phòng bếp một lúc thì bị mẹ Dương đẩy ra ngoài.
Cô cũng không có chuyện gì làm nên rửa một đĩa trái cây rồi đi ra phòng khách cùng Hứa Cung Diễn xem ti vi.
Cọ vào lồng ngực người đàn ông, sau khi nhìn thấy anh đang tìm kiếm “gặp mặt phụ huynh nên mang theo quà gì”, “làm thế nào để mẹ vợ hài lòng về mình”, Dương Yến muốn cười lớn.
“Mẹ của em rất hài lòng về anh, anh đừng tìm kiếm mấy thứ này, đều cái quỷ gì vậy!”
“Anh vừa hỏi rồi, đàn ông chỗ em tới cửa, đều phải mang theo món quà gì đó, tránh để mẹ vợ coi thường.” Hứa Cung Diễn bóp mũi cô: “Anh còn thật sự tin em nữa, tay không tới. Xem ra bác gái ngoài mặt cười, trong lòng không biết ghét bỏ anh tới mức nào, đồ cũng tiếc rẻ không mua.”