Nam Thần Nhà Tôi

Chương 506

Người đàn ông lạnh lùng nói: “Không cần nữa, các cô bán đi.”

Quản lý ngạc nhiên, còn tưởng mình nghe lầm: “Tổng giám đốc Phương, ngài chắc chắn không cần chiếc nhẫn kim cương hồng này?”

“Chắc chắn. Còn có việc gì nữa không?”

“Được ạ.” Quản lý thấy giọng điệu của người đàn ông lạnh đi, trong lòng căng thẳng: “Tổng giám đốc Phương, tiền đặt cọc ba đến năm--”

“...”

Cô ta còn chưa nói xong, điện thoại đã bị ngắt.

Quản lý choáng váng hồi lâu, không ngờ tổng giám đốc Phương bảo các cô giúp đỡ chọn một chiếc nhẫn kim cương hồng mấy tháng trước, ra giá rất cao, sao bây giờ đã nói không cần là không cần rồi.

Quản lý cất điện thoại, lại quay lại trước mặt hai người Dương Yến: “Xin lỗi, để các vị chờ lâu, vị khách kia nói không cần chiếc nhẫn kim cường hồng này nữa, các vị cứ mua với giá bình thường là được.”

“Anh ta không cần nữa?” Hứa Cung Diễn hơi kinh ngạc, lại nhanh chóng cười: “Được, quẹt thẻ đi.”

Mất nửa giờ quy trình, cuối cùng cũng mua được chiếc nhẫn kim cương hồng.

Đeo chiếc nhẫn lớn như vậy từ trong cửa hàng đi ra, Dương Yến rất lo lắng: “Ban ngày ban mặt, chiếc nhẫn kim cương hồng này rất dễ thấy, hay là em cất nó đi trước, đến ngày đính hôn lại lấy ra.”

“Không được cất, đeo đi.” Hứa Cung Diễn nắm tay cô: “Để cho tất cả phụ nữ nhìn thấy, để cho bọn họ hâm mộ em có một người chồng tốt như vậy, mua cho em chiếc nhẫn kim cương lớn như vậy.”

Dương Yến cười, trừng mắt nhìn anh: “Anh, cái người này ngây thơ muốn chết!”

Sau khi hai người đến siêu thị, Dương Yến nhận được điện thoại của Trường Bình.

Trường Bình phàn nàn với cô, nói cô nhỏ khi dễ nhóc, còn hỏi Dương Yến khi nào thì về, muốn ăn cơm cô nấu.

Nhìn người đàn ông đang đẩy xe và lấy đồ ăn, lời nói đến bên miệng của Dương Yến lại thay đổi: “Vài ngày nữa đi. Mấy ngày nay cháu tới nhà cô nhỏ ăn cơm, chờ dì về, dì làm các món ngon cho cháu.”

Trường Bình ở với Tưởng Song Kỳ, sẽ không cô đơn, cô muốn ở bên Hứa Cung Diễn nhiều hơn.

“Dạ.” Trường Bình đồng ý với thanh âm giòn tan: “Dì, dì đang mang thai em bé, phải chú ý nghỉ ngơi nhiều!”

“Ừm, dì biết rồi.”

Sau khi Trường Bình cúp điện thoại, Tưởng Song Kỳ đang nín thở ở một bên lập tức chạy qua, trông mong hỏi cậu bé: “Thế nào, chị Dương Yến có nói khi nào thì về không?”

Trường Bình liếc cô một cái: “Cô nhỏ, cô có cảm thấy vị hôn phu của cô quan trọng không?”

“Nói cái gì vậy thằng nhóc thối!” Tưởng Song Kỳ dùng sức véo lỗ tai của cậu bé, khinh thường nói: “Không phải nhóc cũng giống vậy sao, thành đứa trẻ không có ai thương, mỗi ngày đều phải đến chỗ cô cọ cơm!”

“Cô là cô nhỏ của cháu, cho cháu ăn cơm không phải là điều nên làm sao!”

Tưởng Song Kỳ khinh bỉ cậu bé: “Cả ngày ăn ăn ăn, một chút tác dụng cũng không có, cần cháu để làm gì!”

Trường Bình phản kích lại: “Cô có tác dụng thì cô gọi đi! Không gọi điện thoại còn càu nhàu, cháu thấy cô nhỏ mới vô dụng!”

“Cháu lặp lại lần nữa!”

“Cô nhỏ là đồ ngốc! Kén ăn còn yếu ớt, không có ai yêu!”

Tưởng Song Kỳ tăng cao đề-xi-ben thét chói tai, từ trên ghế sô pha đứng lên, đuổi theo cậu bé: “Thằng nhóc thối, cháu có gan thì đừng chạy!”

“Cháu cũng không ngốc, sao lại không chạy?” Trường Bình làm mặt quỷ với cô.

Một lớn một nhỏ ở trong phòng khách ngươi truy ta đuổi, ầm ĩ đến mức thím Lâm đang làm đồ ăn vặt trong phòng bếp nhức hết cả lỗ tai.

Sau khi nghe thấy tiếng chuông cửa, thìm Lâm lau tay rồi ra ngoài mở cửa.

“A, ông là?” Ngoài cửa đứng một người đàn ông trung niên, thím Lâm nhìn người: “Gõ sai cửa đúng không?”

“Tôi là Sơn.” Người đàn ông nói: “Tổng giám đốc Phương phái tôi qua đây chăm sóc cô Tưởng.”

Nói xong thì đưa hợp đồng cho thím Lâm.

Thím Lâm lật qua hợp đồng, sau khi xác định không sai, lúc này mới mở cửa mời Sơn vào: “Cô tưởng rất dễ chăm sóc, chỉ là có chút kén ăn, anh làm quen nhiều là được...”

“Cô ấy còn cần người cùng ngủ không?”

“Trước đây thì cần, nhưng bây giờ thì không.” Thím Lâm liếc nhìn Sơn, tưởng tổng giám đốc Phương nói cho ông ta: “À, cô Tưởng còn phải uống thuốc, mỗi tối anh phải bỏ thuốc vào trong sữa.”

Bước chân của Sơn ngừng lại, nhìn hai người đang đùa giỡn ở trong phòng khách, trong mắt hiện lên một tia đau lòng.

“Cô ấy thường xuyên gặp ác mộng sao?”

“Đúng. Phòng bếp ở bên cạnh.” Thím Lâm chỉ vào phòng bếp, nói với ông: “Anh làm một bữa cơm cho tôi xem trước, nếu cô Tưởng không thể ăn cơm của anh, chỉ sợ không có cách nào giữ anh lại.”

“Thằng nhóc thối, cháu đừng chạy!” Tưởng Song Kỳ hét lên, chạy nhanh đến bên này.

Cô mãi đuổi theo Trường Bình, không chú ý phía trước có người, nên đâm sầm vào một bức tường thịt.

Sau đó cơ thể bắn ngược lại ra sau.

Sơn nhanh chóng đưa tay ra giữ lấy eo cô, ôm người vào trong lòng.

Tưởng Song Kỳ một bộ dáng kinh hồn táng đảm, vỗ vỗ ngực, còn đang nghĩ thím Lâm có sức lực lớn như vậy sao, lúc ngẩng đầu nhìn thấy là Sơn, ánh mắt lập tức trợn tròn.

“Biến thái chết tiệt, sao ông lại ở trong nhà của tôi?”

“Cô Tưởng, đây là người tổng giám đốc Phương mời tới chăm sóc cô.” Thím Lâm lên tiếng nói: “Tôi phải chăm sóc cháu, sau này sẽ không tới được, cô đừng mắng người ta, người ta tên là Sơn.”

“Cái gì?” Tưởng Song Kỳ hét lên: “Tôi không cần ông ta chăm sóc, ông ta là tên biến thái!”

Lúc phát hiện người đàn ông còn đang ôm mình trong ngực, hành động giữa hai người rất thân mật, Tưởng Song Kỳ lập tức chạy thoát ra khỏi ngực ông, lên án với thím Lâm: “Thím nhìn xem, ông ta sờ eo cháu, ông ta đúng là người không biết xấu hổ!”

“Cô nhỏ, cô đừng tự kỷ.” Trường Bình khinh bỉ nói: “Rõ ràng là cô sắp ngã nên người ta mới đỡ cô. Cô đừng ỷ vào ngoại hình xinh đẹp của mình thì nghĩ ai cũng có hứng thú với cô.”

Tưởng Song Kỳ tát vào đầu cậu bé: “Thằng nhóc thối, cô là người đẹp nhất trên thế giới, cháu không phục sao!”

Trường Bình bị đánh bất ngờ không kịp đề phòng, ôm đầu gào khóc kêu.

“Mượn người một chút.” Sơn mỉm cười, túm lấy sau cổ của Trường Bình nhấc người lên: “Tôi có việc nói với cậu bé.”

Sau đó dẫn người đi vào phòng ngủ rồi đóng cửa lại.

Tưởng Song Kỳ sửng sốt vài giây mới phản ứng lại, quay đầu hỏi thím Lâm: “Ông ta không phải người anh Nghị mời tới sao, tại sao lại quen thằng nhóc này? Còn có, ông ta nói thì nói, tại sao phải đi vào phòng cháu?”

Thím Lâm lắc đầu: “Cái này tôi cũng không rõ.”

“...”

Một loạt những suy nghĩ kỳ quái bỗng xuất hiện trong đầu Tưởng Song Kỳ, cô vội đi tới gõ cửa phòng ngủ: “Này, ông mở cửa ra! Nếu ông dám làm gì cháu tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho ông!”

“Biến thái chết tiệt, mau mở cửa!”

“Nếu không mở cửa tôi sẽ báo cảnh sát, tôi nói thật đó!”

Tưởng Song Kỳ điên cuồng gõ cửa nửa ngày, tay cũng nhưng nhức.

Đang lúc thật sự muốn báo cảnh sát thì cửa phòng ngủ được mở ra.

Trường Bình từ trong phòng ngủ đi ra, đi tới phòng khách cầm mũ lưỡi trai của mình, đi nhanh như bay.

“Thằng nhóc thối, cháu đi đâu?”

Thấy Trường Bình chạy mất, Tưởng Song Kỳ muốn đuổi theo, cổ tay lại bị người ta nắm chặt lấy.

“Cậu bé có việc muốn đi tìm tổng giám đốc Phương, cô đừng lo lắng.” Sơn nói: “Có đói bụng không? Muốn ăn gì, tôi làm cho cô.”

“Ai nha, tôi không cần ông chăm sóc tôi!” Tưởng Song Kỳ dùng sức rút tay ra, nhìn ông đầy ghét bỏ: “Tôi muốn để cho anh Nghị tìm một người trẻ tuổi tới, ông cũng quá già rồi!”

“Có muốn ăn cơm giang trứng với sườn không?”

Tưởng Song Kỳ ngây người một chút, nhất thời không biết mắng ông ta như thế nào, ngược lại còn tham ăn hỏi: “Ăn ngon không?”

Sơn mỉm cười: “Ngon, bảo đảm cô sẽ thích.”

“Được thôi!” Tưởng Song Kỳ còn lâu mới tin ông ta, lầm bầm nói: “Thím Lâm nấu cơm rất ngon, tôi còn không ăn được mấy miếng.”

“Nếu tôi nấu cơm ngon, thì cô phải đồng ý cho phép tôi ở lại, thế nào?”

Tưởng Song Kỳ nghĩ một chút, lập tức đồng ý: “Đây chính là ông nói đó! Đến lúc đó đừng bảo tôi bắt nạt ông.”

Cô phải để cho cái người này nhận ra sự thật rồi cút sớm một chút!

Thím Lâm thấy Tưởng Song Kỳ và Sơn ở chung rất hòa hòa, cũng không còn việc gì của mình, thầm nghĩ nếu người này nấu cơm không ngon, ngày mai bà lại đến là được, nên lặng lẽ rời đi.
Bình Luận (0)
Comment