Nam Thần Nhà Tôi

Chương 508

Phương Tinh Nghị cúi đầu xem tài liệu để dời đi lực chú ý, thản nhiên trả lời: “Cháu nghĩ nhiều rồi, chia tay là do cô ta nói, chú cũng đồng ý. Cô ta mang thai đứa con của người khác, muốn kết hôn, chú nên chúc phúc cô ta.”

Giọng điệu của Trường Bình tràn ngập nghi ngờ: “Chú hai, vẻ mặt của chú lại nói với cháu không phải như vậy.”

“...”

Thấy Phương Tinh Nghị cố ý lờ mình đi, Trường Bình cúi nửa người xuống, thăm dò hỏi: “Chú hai, chú có biết chuyện dì bị bắt lúc trước không?”

“Cô ấy bị bắt?” Phương Tinh Nghị ngẩng đầu nhìn cậu nhóc: “Chuyện xảy ra khi nào?”

“A, chú hai, chú thật sự không biết sao?” Trường Bình mở to mắt, kinh dị nói: “Trong khoảng thời gian chú đi công tác, sự việc ầm ĩ rất lớn, cháu còn tưởng chú đã biết.”

“Tại sao cô ấy bị bắt, cháu kể hết ra cho chú.”

Vì thế, Trường Bình kể lại chuyện công ty Bạch Lộ kiện cáo Hòa Tụng ăn cắp sản phẩm của bọn họ, còn có Dương Yến bị nghi là sát hại phụ nữ có thai, bị bắt từ công ty đưa tới đồn cảnh sát, bị giam mười ngày mới được thả ra, toàn bộ đều nói hết cho Phương Tinh Nghị.

Trường Bình còn nói: “Sau khi dì xảy ra chuyện, cô nhỏ vẫn luôn gọi điện thoại cho chú, ai biết điện thoại của chú vẫn luôn tắt máy, cuối cùng may nhờ dì Thanh Dung đi tìm đối phương, để cô ta rút đơn kiện.”

“Chú ra nước ngoài xử lý công việc, chỗ kia không thể mang theo di động.” Lúc này, sắc mặt của Phương Tinh Nghị âm trầm vô cùng: “Không ngờ lại đã xảy ra chuyện như vậy.”

Lúc trước khi thương lượng bồi thường với nhà La Tử Úy, xuất phát từ sự áy náy, ngoại trừ một trăm năm mươi tỷ, anh còn tặng một ngôi nhà ở khu trung tâm thành phố Li Giang cho bọn họ.

Anh nghĩ mọi chuyện đã được giải quyết, không ngờ đối phương còn lòng tham không đáy như vậy, còn dám đi tìm Dương Yến!

“Cháu với cô nhỏ đều không thể giúp gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn dì bị bắt đi, may mà có dì Thanh Dung, nếu không có dì ấy đi tìm đối phương để họ rút đơn kiện, một khi mở phiên toà thì danh tiếng sự nghiệp của dì sẽ bị hủy.”

Phương Tinh Nghị hỏi cậu bé: “Trong khoảng thời gian chú không ở đây, tin tức ầm ĩ rất lớn?”

“Đương nhiên, lượng tìm kiếm rất hot, còn có các tiêu đề của các trang web lớn.” Trường Bình nói: “Còn có mấy phóng viên ngồi trước cửa Hòa Tụng, chú không biết khoa trương tới mức nào đâu.”

“Chuyện lớn như vậy, sau khi chú trở lại, lại không thấy chút tin tức gì.” Phương Tinh Nghị lạnh lùng cười, ánh mắt âm trầm: “Xem ra có người nắm rõ hành trình của chú như lòng bàn tay!”

Lúc anh ra nước ngoài, khiến cho tin tức ầm ĩ lớn đến mức cả nước đều biết.

Sau khi anh trở về, tất cả mọi tin tức đều không còn.

Trường Bình cũng không ngốc, nghe ra được ý trong lời nói của anh: “Chú hai, chú nói có người thừa dịp chú không ở đây mà ra tay với dì?”

“Chuyện này cháu đừng quản, chú sẽ xử lý.” Phương Tinh Nghị thản nhiên nói.

Anh vẫn cảm thấy chuyện kia do có người cố ý thả ra, chưa điều tra chi tiết, hiện tại chỉ có thể xác định đây là cố ý.

Anh rất muốn bắt được người, xem là ai lợi hại như vậy!

Trường Bình nhún vai, lành lạnh lẩm bẩm: “Chú hai, bây giờ chú giải quyết thì có ích lợi gì, người ta cũng sắp kết hôn.”

Phương Tinh Nghị âm u nhìn cậu bé: “Cháu nói to hơn xem?”

“Cháu chưa nói gì cả!” Trường Bình vội co rụt người lại, nhảy xuống ghế dựa: “Bây giờ còn sớm, cháu tới bệnh viện xem có thể lấy được thuốc hay không, soát tình cảm để sau này dì còn nhận cháu làm con rể.”

“Quay lại.” Phương Tinh Nghị gọi người lại: “Cháu tới bệnh viện lấy thuốc gì?”

“Chính là thuốc là lần trước dì nhận ở bệnh viện, thuốc an thai.” Trường Bình nói: “Cháu thấy hai hộp trong nhà dì sắp uống hết rồi, có lẽ vẫn phải uống nữa.”

“Đưa chú xem thử xem.”

Trường Bình ngoan ngoãn mở di động ra, mở bức ảnh chụp lần trước ra rồi đưa cho Phương Tinh Nghị: “Chính là cái này.”

Phương Tinh Nghị nhìn, cau mày lại: “Thuốc an thai cũng chỉ có mấy loại, sao chú chưa từng thấy qua tên trên hộp thuốc này? Cháu chắc chắn là lấy từ bệnh viện?”

“Đúng vậy, lấy từ cửa sổ nhận thuốc mà.” Trường Bình gãi đầu, buồn bực nói: “Không đúng nha, chú hai, sao chú biết thuốc an thai chỉ có mấy loại, sao chú lại tra cái này? Chú hai, không phải chú...”

“Không phải.” Phương Tinh Nghị ngắt lời của tên quỷ nhỏ, trả lại di động cho cậu bé, sắc mặt nặng nề.

“Chú hai, cháu còn chưa nói gì mà!”

Phương Tinh Nghị cúi đầu xử lý công việc: “Chú còn phải làm việc, đi nhanh đi.”

“...”

Thấy người đàn ông không quan tâm tới mình, Trường Bình nhún vai, nhanh chóng rời khỏi văn phòng tổng giám đốc.

Phương Tinh Nghị nhìn như đang làm việc, nhưng trong lòng vẫn không thể bình tĩnh.

Một lúc sau, anh buông bút ra, mở messenger của Yến Cảnh Niên ra gửi tên thuốc mới tra được qua: “Giúp mình tra xem đây là thuốc an thai hay là thuốc gì, do công ty nào sảm xuất.”

Yến Cảnh Niên chưa trả lời.

Chờ tới lúc Phương Tinh Nghị hoàn hồn mới nghĩ đến mình vừa gửi cái gì, muốn thu hồi tin nhắn lại không thể thu hồi được nữa.

Anh xoa xoa trán, trong lòng phiền muốn chết.

Anh đúng là có bệnh, người phụ nữ kia cũng không mang thai con của anh, anh quan tâm nhiều như vậy làm gì?

Lúc này, một cuộc điện thoại gọi tới.

“Tổng giám đốc Phương, đã lâu không gặp.” Sau khi điện thoại kết nối, Thiệu Tu Dung cười hỏi: “Có bận không, hẹn bữa cơm?”

“Bận, không muốn hẹn.” Phương Tinh Nghị trả lời đơn giản ngắn gọn.

Thiệu Tu Dung hầy một tiếng, tiếc hận nói: “Hầy, đáng tiếc, vốn muốn mời anh ăn cơm, thuận tiện nói cho anh về chuyện của cô Dương, nếu tổng giám đốc Phương bận thì không còn cách nào khác rồi!”

Phương Tinh Nghị nheo mắt: “Chuyện cô ấy bị bắt, anh cũng biết?”

“Tổng giám đốc Phương không biết sao?”

“...”

Hai phút sau, Phương Tinh Nghị cúp điện thoại, cầm lấy áo khoác rồi nhanh chóng rời khỏi văn phòng tổng giám đốc.

Lúc ra khỏi cửa, vừa vặn đụng trợ lý Tư.

“Tổng giám đốc Phương, anh muốn đi ra ngoài?” Trợ lý Tư hỏi: “Anh có về nữa không? Buổi tối còn có tiệc rượu...”

“Cậu đi thay tôi đi.”

Lúc đi ngang qua trợ lý Tư, Phương Tinh Nghị lại nhìn anh ta, lãnh đạm hỏi: “Tư Trình, cậu đi theo tôi được bao lâu rồi?”

“Rất lâu rồi.” Trợ lý Tư nhắc lại: “Tổng giám đốc Phương, tôi vẫn phải đi chi nhánh New York?”

“Quả thật rất lâu rồi.”

Phương Tinh Nghị nhớ tới sau khi mình tiếp quản tập đoàn nhà họ Phương, Tư Trình đã đi theo bên cạnh mình.

Cho dù Tư Trình ra nước ngoài giải quyết công việc, những chuyện quan trọng của công ty vẫn do anh ta phụ trách, là một trong số ít những cấp dưới mà anh tín nhiệm.

Phương Tinh Nghị vỗ vai anh ta: “Mấy năm nay vất vả cho cậu rồi, cám ơn.”

“...”

Tư Trình sững sờ nhìn ông chủ mình đi qua bên người rồi rời đi, không ngừng suy nghĩ câu nói lúc nãy của ông chủ: Tổng giám đốc Phương có ý gì? Gần đây mình đã đắc tội tổng giám đốc Phương? Mình sắp bị sa thải rồi sao?

Anh ta vắt óc suy nghĩ nhưng vẫn không nhớ nổi mình đã làm gì khiến Phương Tinh Nghị mất hứng.

- -

Quảng cáo sản phẩm mới của Hòa Tụng vô cùng thành công, các khu bán hàng đều bán sạch trong vòng hai phút.

Ban đầu ngân sách không đủ, Dương Yến không cho người quảng cáo trên Facebook, không ngờ bộ phim ngắn quảng cáo sản phảm lại được mọi người yêu thích, được đăng tải và bình luận điên cuồng.

Ngắn ngủn mấy giờ, số lần nhấp vào chủ đề sản phẩm mới của Hòa Tụng đã lên tới con số hàng trăm triệu, còn nằm trong danh sách chủ đề.

Dương Yến cũng chưa từng nghĩ tới tình hình hot như vậy.

Thậm chí bởi vì kết quả bán hàng rất tốt, ban giám đốc điều hình cấp cao ở trụ sở chính còn liên hệ với Dương Yến, bảo cô bán ra thêm hai lần nữa, nếu xưởng sản xuất không kịp thì liên hệ thêm một xưởng khác hỗ trợ.

Dương Yến nhìn dáng vẻ này của mấy ông chủ lớn, cũng không ngạc nhiên, nhẹ nhàng đồng ý.

Sản phẩm mới của Hòa Tụng rất thịnh hành, đồng thời Dương Yến còn đọc được, mẫu nước hoa mà công ty Bạch Lộ lấy được, người điều phối ra nó nói đó là tác phẩm của mình, tác phẩm ưu tú lúc tốt nghiệp là lấy trộm của bạn học, còn bị nghi ngờ là trốn thuế.

Chuyện của anh ta cũng liên lụy công ty Bạch Lộ bị điều tra, tra ra được một đống vấn đề, công ty bị phá sản, bị một đám nhà đầu tư đuổi theo đòi tiền, người điều phối nước hoa kia cũng bị bắt vì tội trốn thuế.

Nhìn thấy tin tức như vậy, Dương Yến hừ lạnh một tiếng: “Tự mình làm ác, đáng đời!”

“Tổng giám đốc Dương.” Trợ lý gõ cửa tiến vào, ấp a ấp úng nói: “Trên tìm kiếm nóng có một tin tức, có tác dụng lớn cho việc quảng cáo sản phẩm mới của chúng ta nhưng lại có ảnh hưởng lớn đối với cô...”

Dương Yến trong lòng nhảy dựng, bình tĩnh hỏi: “Lại có người đào móc gia thế của tôi?”

“Không phải.” Trợ lý cứng nhắc đưa laptop cho Dương Yến: “Là tìm kiếm nóng về chuyện... của cô và tổng giám đốc Phương.”
Bình Luận (0)
Comment