Rạng sáng, Dương Yến đang mơ mơ màng màng ngủ thì bị tiếng chuông điện thoại làm cho bừng tỉnh.
Cô vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, sau khi theo tiếng chuông tìm được điện thoại thì nhấn nút nghe máy: “Alo…”
“Chị Dương Yến, xảy ra chuyện rồi!” Đầu kia truyền tới giọng nói sốt ruột, hoảng sợ của Tưởng Song Kỳ: “anh tư của em bị chị Thanh Dung đâm bị thương rồi…”
Lục Văn Thù bị đâm?
Dương Yến bỗng tỉnh táo, ngồi từ trên giường dậy, vội truy hỏi: “Anh ấy bị tiểu tiên nữ đâm bị thương, chuyện gì vậy? Anh ấy ra nước ngoài tìm được tiểu tiên nữ rồi sao?”
“Em cũng không rõ…”
Nghe Tưởng Song Kỳ ấp úng, Dương Yến biết trong điện thoại cũng không hỏi rõ được.
Sau khi biết tin cô ta và Phương Tinh Nghị hai mươi phút trước đã tới bệnh viện thành phố thì cúp máy, nhanh chóng thay quần áo rồi ra khỏi nhà.
Khi Dương Yến tới bệnh viện thành phố đã là ba rưỡi sáng.
Cô ấy tìm được khu cấp cứu, đi theo hành lang, ở nơi xa xa đã nhìn thấy hai người đứng ngoài phòng phẫu thuật.
Là Phương Tinh Nghị và Tưởng Song Kỳ.
Sắc mặt hai người đều sốt ruột, nhìn chằm chằm đèn đỏ đang sáng của phòng phẫu thuật.
“Kỳ Kỳ.” Dương Yến gọi một tiếng rồi nhanh chóng đi tới, hỏi: “Thế nào rồi?”
“Chị Dương Yến.” Tưởng Song Kỳ đi tới đỡ cô ấy.
Sau khi nghe thấy giọng cô, Phương Tinh Nghị cũng quay đầu lại nhìn, thấy Dương Yến đến, mặc quần áo mỏng manh, hai tay lộ ra ngoài, lông mày anh không khỏi nhíu lại: “Cô không ở nhà ngủ đi, sao lại đến đây?”
Chuyện của Văn Thù, đến trợ lý Tư anh cũng không nói.
Anh thấy Tưởng Song Kỳ qua dìu Dương Yến liền hiểu ra, nheo mắt lại: “Kỳ Kỳ.”
Người đàn ông khí thế bức người, doạ cho Tưởng Song Kỳ đang định trả lời Dương Yến phải rụt cánh tay lại, dứt khoát trốn sau lưng Dương Yến.
“Là tôi bảo Kỳ Kỳ có chuyện gì thì gọi cho tôi.” Dương Yến nói rồi ngăn Tưởng Song Kỳ, tránh cho Phương Tinh Nghị lại dạy dỗ cô ta: “Lục Văn Thù thế nào rồi?”
Nhắc đến chuyện này, Phương Tinh Nghị cũng hơi nôn nóng.
Anh nhìn về phòng phẫu thuật, day day mi tâm, lo lắng nói: “Vào nửa tiếng rồi, vẫn chưa biết thế nào.”
Dương Yến vỗ vai Tưởng Song Kỳ, bảo cô ấy sang một bên chơi rồi đi về phía Phương Tinh Nghị, thấp giọng hỏi anh: “Thật sự là tiểu tiên nữ đâm Lục Văn Thù bị thương sao? Anh ấy tìm được người rồi à?”
Phương Tinh Nghị gật đầu, ánh mắt âm trầm: “Một người bạn của Văn Thù gọi cho tôi, nói rằng Văn Thù xảy ra chuyện rồi, đã gọi xe cấp cứu, tôi vội vàng tới bệnh viện…”
Từ miệng người đàn ông, Dương Yến biết khi anh lái xe tới bệnh viện thì vừa lúc nhìn thấy Lục Văn Thù đang được xe cứu thương đưa ra, toàn thân đầy máu, hô hấp đã rất suy yếu, phải dùng đến máy thở.
Người làm đưa Lục Văn Thù tới nói cho Phương Tinh Nghị, cô ấy bị động tĩnh trên tầng doạ giật mình tỉnh giấc, muốn xem có chuyện gì thì thấy Tông Sinh từ trên tầng đi xuống.
Tông Sinh bảo cô tiếp tục gọi điện cho bệnh viện, nói anh Lục xảy ra chuyện rồi, người làm vội vàng gọi 115, lên tầng vào phòng ngủ thì thấy Lục Văn Thù đang nằm trên giường, khắp giường đầy máu, doạ suýt thì hôn mê.
Sau khi nghe vậy Dương Yến vội vàng che miệng, sợ mình hét lên.
Người của Hứa Cung Diễn vẫn luôn ở nước Y tìm kiếm tung tích Lâm Thanh Dung, cô cũng luôn cho người coi chừng Lục Văn Thù, thấy anh ta ra nước ngoài hai lần, còn giấu người ở Bích Tỉ Sơn Trang!
Người khác có lẽ không biết động cơ Lâm Thanh Dung giết Lục Văn Thù nhưng cô tận mắt nhìn thấy vợ chồng Lâm Cảnh Phàm chết, biết vì sao Lâm Thanh Dung lại làm vậy, nhưng…
Cái chết của Lâm Cảnh Phàm, cô không nói cho Lâm Thanh Dung, vậy sao cô ấy biết?
Dương Yến không kịp suy nghĩ kỹ những điều này, thở chậm hai nhịp rồi vội hỏi Phương Tinh Nghị: “Người làm lên lầu chỉ thấy Lục Văn Thù trong vũng máu? Thế tiểu tiên nữ đâu, cô ấy đâu rồi?”
Phương Tinh Nghị nói: “Người làm nói Tông Sinh dặn dò xong thì chạy ra ngoài, có lẽ là đuổi theo Lâm Thanh Dung.”
Thấy dáng vẻ âm trầm của người đàn ông, trong lòng Dương Yến lo sợ bất an, sợ anh vì Lục Văn Thù trọng thương mà ra tay với Lâm Thanh Dung.
Vừa định nói gì thì bên tai mơ hồ vang lên tiếng bước chân.
Một người đàn ông trẻ theo trợ lý của Lục Văn Thù vội vàng đi tới: “Văn Thù thế nào rồi?”
Tông Sinh thấy ngoài Phương Tinh Nghị có quen biết ra thì Tổng Giám đốc Lê của Hoà Tụng cũng ở đây, ánh mắt nhìn mình mang theo vẻ hoài nghi thì anh ấy tự giới thiệu: “Tôi là bạn Văn Thù, tên là Tông Sinh.”
Nói xong Tông Sinh còn bắt tay Phương Tinh Nghị và Dương Yến.
Khi bắt tay, Dương Yến chú ý đến tay anh ấy có chút máu khô, cũng không biết bị dính từ đâu: “Người làm nhà Lục Văn Thù nói sau đó anh đuổi theo Lâm Thanh Dung à?”
Tông Sinh sững sờ sau đó vỗ đầu nói “Đúng”.
Anh giả vờ ảo não: “Cũng không biết cô ấy chạy đi đâu rồi, tôi tìm một vòng cũng không tìm được, lại lo lắng cho Văn Thù nên vội chạy tới đây, tới cửa bệnh viện thì gặp trợ lý của Văn Thù.”
Nghe vậy trái tim đang lơ lửng của Dương Yến cũng yên tâm hơn.
Biết Lâm Thanh Dung được Lục Văn Thù tìm về bình an vô sự thì cô yên tâm rồi, lần này cô cầu nguyện Lâm Thanh Dung có thể chạy càng xa càng tốt, tốt nhất là rời khỏi Nam Thành.
Sắc mặt Phương Tinh Nghị vẫn âm trầm như cũ, anh nhìn cánh cửa phòng phẫu thuật đóng chặt, vẫn chưa có bác sĩ đi ra thì gọi Tông Sinh tới hỏi tình hình cụ thể.
Xuất phát từ sự bảo vệ Lâm Thanh Dung, Tông Sinh không nói cô ấy gọi cho mình mà nói khi đó mình đang chơi ở quán bar, muốn gọi Lục Văn Thù tới, sau khi điện thoại nghe một giây liền ngắt máy.
“Tôi nghĩ bình thường Văn Thù nhận điện thoại của tôi sẽ không như vậy, sợ anh ấy xảy ra chuyện lại vừa hay biết được anh ấy ở đâu, tôi lái xe tới đó xem thì thấy một người phụ nữ từ trong phòng đi ra.”
“Sau đó tôi thấy người cô gái đó đầy máu, cảm thấy trong phòng chắc chắn đã xảy ra chuyện bèn không để ý cô ấy nữa mà lên tầng hai tìm Lục Văn Thù, vội vàng cầm máu cho anh ấy.”
Nói xong Tông Sinh vò đầu: “Đợi khi tôi đi xuống thì người phụ nữ đó đã không thấy đâu nữa, tối vốn định bắt cô ấy lại nhưng không ngờ tìm một vòng cũng không thấy người đâu.”
Những lời này khớp với lời người làm nói.
Có điều lời nói dối của Tông Sinh quá vụng về, vẻ mặt rất giả dối, Phương Tinh Nghị liếc mắt là biết anh ta đang nói dối.
Dương Yến cũng nhìn ra, sợ Phương Tinh Nghị sẽ ép hỏi Tông Sinh điều gì bèn cưỡng ép nói chen vào: “Chuyện này chỉ có anh và người làm Lục Văn thù biết, ngoài ra không còn ai biết phải không?”
Tông Sinh lắc đầu: “Không có, tôi cũng cảnh cáo người làm không được nói lung tung, sợ sẽ làm lớn chuyện, may mà mọi người ban đêm đều đi ngủ, nếu mà là ban ngày…”
Anh ấy vội che miệng, đổi chủ đề: “Không nói cái này nữa, rốt cuộc Văn Thù thế nào rồi?”
Lúc này cửa phòng phẫu thuật khép chặt bị người kéo ra.
“Có ai nhóm máu B không?” Y tá lớn tiếng hỏi mấy người Phương Tinh Nghị, vẻ mặt sốt ruột: “Bệnh nhân thiếu máu nghiêm trọng, máu trong kho đã hết rồi, mọi người có ai nhóm máu B thì mau giúp!”
Dương Yến đi lên nói với y tá: “Tôi nhóm máu B, tôi vào với cô.”
“Dương Yến, đừng làm loạn.” Phương Tinh Nghị lo lắng cho Lục Văn Thù nhưng cũng không quên tình hình của Dương Yến không ổn cỡ nào: “Cô đang mang thai, hiến máu cái gì?”
Anh kéo cô sang một bên rồi nói với y tá: “Tôi nhóm máu O…”
“Tôi cũng nhóm máu B! Tôi đi!” Tông Sinh vội đưa tay ra, vừa đi vừa nói với y tá: “Tôi vào với cô, cơ thể tôi cường tráng, cô cứ lấy nhiều một chút.”
“Được, anh mau vào đi.”