Nghĩ đến hành động mập mờ vừa rồi của người đàn ông, sắc mặt Dương Yến ửng hồng.
Không cướp được kem, cô dứt khoát ôm cánh tay người đàn ông, giọng điệu dịu dàng nũng nịu: “Chỉ một miếng, em cam đoan với anh, chỉ cắn một miếng nhỏ nếm thử mùi vị, không lừa anh.”
“...”
“Tổng giám đốc Phương, ngài Phương... mong anh thương xót em, cầu xin anh.”
“...”
Nhìn cô thèm như vậy, trông mong nhìn chằm chằm vào kem trong tay mình, Phương Tinh Nghị cũng mềm lòng, xác định lại với cô: “Chỉ ăn một miếng nhỏ đúng không?”
Dương Yến vội gật đầu: “Chỉ một miếng nhỏ, lừa anh em là cún con!”
Phương Tinh Nghị thả tay xuống, đưa kem đến bên miệng cô.
Dương Yến dùng sức bắt lấy cổ tay anh, vừa há miệng, Phương Tinh Nghị đã khẽ bóp phần gáy cô.
Người đàn ông nhắc nhở: “Bà Phương, em nói cái gì thì phải nhớ cái đó, nếu không anh sẽ không khách khí.”
“...”
Dương Yến nhìn chằm chằm kem trước mặt, cuối cùng thu nhỏ miệng, cắn một miếng nhỏ.
“Ngoan.” Phương Tinh Nghị vô cùng hài lòng, ăn hết chỗ kem còn lại ngay trước mặt cô.
Dương Yến trợn trừng mắt với anh, bước đi cực nhanh.
Phương Tinh Nghị rảo bước theo, đi ở bên cạnh phòng ngừa cô bị ngã: “Đi chậm một chút, đi nhanh quá em không thoải mái.”
Dương Yến im lặng không để ý đến anh.
Người đàn ông này phiền chết được, không cho cô ăn kem, còn ăn hết trước mặt cô, quả thật không phải là người!
Phương Tinh Nghị chỉ nhìn sắc mặt cô đã biết cô hờn dỗi, bất đắc dĩ nói: “Kem quá lạnh, hơn nữa buổi sáng em cũng không ăn gì, bụng rỗng ăn sẽ không tốt, ngày mai cho em ăn một cây.”
Dương Yến hừ lạnh: “Không cần!”
“Cho dù anh không ở đây, em cũng không thể tùy tiện ăn kem.” Sao Phương Tinh Nghị lại không biết suy nghĩ của cô chứ: “Anh sẽ bảo Trường Bình để ý đến em, cậu bé không dám thông đồng làm bậy với em.”
“Anh...” Dương Yến nghiêng đầu trừng anh, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Anh muốn làm dứt khoát như vậy sao! Em mang thai sáu tháng rồi, ăn kem thôi cũng không được, bọn chúng mỏng manh như vậy à!”
Phương Tinh Nghị kiên nhẫn giải thích: “Anh không nói là không được, chỉ là sợ em bụng chưa ăn gì đã ăn kem, em đừng xuyên tạc ý của anh.”
“Anh chính là không cho em ăn kem!”
“...”
Dương Yến đẩy anh một cái, khiến cho anh cách mình xa hơn, lạnh mặt lầm bầm: “Sau này em sẽ đặt tên con gái là Tuyết Cao, mỗi ngày nhắc nhở em ăn kem, em xem anh quản em thế nào!”
*Tuyết Cao: kem
“Em chắc chắn là con gái?” Phương Tinh Nghị lại nói nói tiếp: “Nếu như đều là con trai thì sao?”
“Phương Tinh Nghị, anh có biết nói chuyện không hả!” Dương Yến càng giận hơn, đập anh một cái rõ mạnh: “Em từng kiểm tra rồi, là hai cô con gái, sao lại biến thành con trai hết được!”
Phương Tinh Nghị cười khẽ: “Lời em nói đã nhắc nhở anh, cuối tuần còn phải dẫn em đi kiểm tra.”
“Không muốn anh dẫn đi, tự em đi!”
“Được được, tự em đi.” Phương Tinh Nghị không muốn cảm xúc của cô bị ảnh hưởng vì tức giận, chuyển sang chuyện khác: “Anh còn muốn mua dưa hấu, muốn ăn dưa hấu hay là muốn uống nước dưa hấu?”
Dương Yến quay đầu sang một bên, không để ý đến anh.Đọc nhanh tại Vietwriter.net
Người đàn ông cũng không giận, ngang nhiên đến gần ôm eo cô, cho cô dựa vào mình thoải mái hơn, hai người cùng đi vào khu căn hộ.
Nơi xa, Hứa Cung Diễn lẳng lặng nhìn bọn họ tiến vào phòng trọ, sắc mặt bình thản đến đáng sợ.
“Cậu chủ...” Chiến Ý bên cạnh anh ta do dự lên tiếng: “Trong lòng cô Dương có anh, chỉ là vì trong bụng có đứa bé, không cách nào phân rõ giới hạn với tổng giám đốc Phương.”
Chiến Thương không có ở Nam Thành, Chiến Ý đi cùng Hứa Cung Diễn đến bệnh viện đón người, không ngờ bệnh viện báo Dương Yến đã xuất viện từ lâu rồi.
Cô ta còn nhớ lúc đó cậu chủ đi siêu thị mua một đống đồ, nói là muốn đến nấu cơm cho cô Dương ăn, cô ta còn muốn ăn ké đấy, ôi, không ngờ lại nhìn thấy cô Dương đi cùng tổng giám đốc Phương...
Một lát sau, Hứa Cung Diễn ừ một tiếng, cười nhạt nói: “Tôi biết.”
Anh ta đưa nguyên liệu nấu ăn trong tay cho Chiến Ý: “Nếu tổng giám đốc Phương đã ở cùng An An, vậy tôi không đi nữa, cô mang những nguyên liệu nấu ăn này về đi, ném đi thì lãng phí quá.”
Chiến Ý vội nhận lấy, cẩn thận nói: “Không tặng cô Dương sao?”
Hứa Cung Diễn lắc đầu: “Tổng giám đốc Phương sẽ chuẩn bị bữa trưa cho cô ấy, cô trở về đi, tôi có bất động sản ở khu này.”
Thấy cậu chủ đã nói như vậy, Chiến Ý đành phải cầm đồ rời đi.
Hứa Cung Diễn vẫn đứng ở đây không nhúc nhích, đôi mắt xanh thẳm nhìn chằm chằm nhà trọ, cánh tay rủ xuống cạnh người khẽ nắm chặt lại.
Sao có thể lờ đi chứ?
Anh ta có thể đợi, mười năm, hai mươi năm, chỉ cần sinh mạng chưa hao mòn hết, anh ta vẫn có thể đợi cô yêu mình, nhưng nhìn cán cân trong lòng cô hướng về một người đàn ông khác, đây mới là điều khó chịu nhất.
Sau khi về nhà, Phương Tinh Nghị cầm nguyên liệu nấu ăn vào trong bếp xử lý, Dương Yến nằm trong ghế sofa.
Cô uống nước dưa hấu, lười biếng xem tin tức.
Bây giờ là thời đại của tin tức, xảy ra chuyện gì cũng không che giấu được, chỉ là có lẽ có vài chuyện được che giấu quá nhanh, nhưng cũng không trở ngại việc đám người xem bàn tán về nó.
Đều là tin tức giải trí, Dương Yến xem mà chán, vừa trượt xuống dưới, khi nhìn thấy mấy tin tức này, lập tức ngồi dậy trên ghế sofa, nhìn kỹ tin tức.
Trưởng quan Nam vì tham ô mà ngã ngựa, còn liên lụy thêm mấy tên khác.
Một trăm năm mươi nghìn tỷ!
Dương Yến che miệng, trong lòng cuộn trào sóng to gió lớn.
Đám chính khách tham ô mấy tỷ đã ngồi tù rục xương rồi, hơn nữa thân phận của trưởng quan Nam đặt rõ ở đó.
Một trăm năm mươi nghìn tỷ... trưởng quan Nam có mấy cái mạng cũng không đủ để xử!
Tin tức này cũng khiến Dương Yến kinh ngạc mà thôi, nhưng tin tức tiếp theo mới khiến cô khiếp sợ.
Là ông chủ đứng sau ‘kế hoạch Thanh Diệp’ mà cô và Hứa Cung Diễn đau khổ tìm lại vậy mà lại là một công ty thông tin tên là “Nhã Chi’, hôm qua, thành viên ban quản trị kiêm tổng giám đốc công ty Nhã Chi đã tự lộ kế hoạch này ra với truyền thông.
Nghiên cứu và đột phá của loại thông tin này không chỉ liên quan đến phát triển thông tin toàn cầu, nó còn là sản nghiệp quan trọng kéo GDP của một quốc gia, quyết định địa vị quan trọng của một quốc gia với mười mấy cường quốc trên thế giới.
Dương Yến xem đi xem lại tin tức này bảy tám lần, sau đó cầm điện thoại di động đến nhà bếp tìm Phương Tinh Nghị.
“Anh biết tin này không?” Dương Yến đưa tin tức cho anh nhìn, còn tỏ vẻ khiếp sợ: “Em tìm ông chủ đứng đằng sau của bọn họ lâu như vậy, không ngờ lại là công ty Nhã Chi!”
‘Kế hoạch Thanh Diệp’ chính là Phương Tinh Nghị tặng ra ngoài, Dương Yến không biết mà thôi.
Phương Tinh Nghị liếc mắt nhìn tin tức, giả vờ như cũng rất khiếp sợ: “Thật sao? Anh cũng mới biết việc này.”
“Hạng mục kiếm tiền nào anh cũng tham dự, vậy mà bỏ qua cái này!” Dương Yến oán giận nói, than thở: “Vốn còn muốn lén lút tìm ông chủ của bọn họ nói, giờ tốt rồi, hạng mục này bị công khai, chắc chắn quốc gia muốn tham dự. Một khi quốc gia tham dự, anh muốn kiếm tiền cũng không có cách rồi.”
“Một hạng mục kỹ thuật truyền tin mà thôi.” Ngoài miệng Phương Tinh Nghị nói như vậy, nhưng trong lòng cũng tiếc hận.
Nếu không phải ông Tưởng nhất định coi thứ đồ chơi bàn cờ Hòa Ngọc kia là châu báu bảo tàng, anh không lấy được vào tay, chỉ có thể dâng tặng món lễ vật trong tay này.
“Mà thôi?” Giọng điệu bình thản của người đàn ông khiến Dương Yến nổi giận, nhưng vừa nghĩ giá trị bản thân của anh không thấp, ký không ít hạng mục lớn thế này, lập tức nản lòng.
Cô xua xua tay, không có ý định cãi nhau, nhỏ giọng nói: “Trưởng quan Nam ngã ngựa.”
“Ừm, biết rồi.” Giọng điệu Phương Tinh Nghị vẫn không hề thay đổi, nhìn đồng hồ thấy thịt bò hầm được rồi, gắp một miếng ra thổi thổi, đưa đến bên miệng Dương Yến: “Nếm thử.”
Dương Yến ngửi thấy mùi thơm rất thèm, vô ý thức há miệng ăn hết thịt bò.
Phương Tinh Nghị hỏi cô: “Sao nào?”