Nam Thần Nhà Tôi

Chương 58

Người nọ mặc váy, che khăn chùm kín đầu, nhưng nhìn dáng người vạm vỡ như vậy, hóa ra lại là một người đàn ông.

"Phương tổng, là do tôi không chú ý." Trợ lý Tư cúi đầu trước áp lực của Phương Tinh Nghị. Anh ta nơm nớp lo sợ: "Để cô Dương bị bắt đi."

"Sao cậu lại có lúc ngu xuẩn như vậy?" Phương Tinh Nghị lạnh lùng liếc mắt nhìn anh ta: "Trong phòng sáng như vậy, ai bị mù mắt mà động vào cô ấy? Cậu nghĩ chúng ta ra nước ngoài, Hứa Cung Diễn sẽ không biết sao?"

Trợ lý Tư cúi thấp đầu đến mức không thể thấp hơn được nữa.

Phương Tinh Nghị không có thời gian trách mắng trợ lý Tư, anh tiếp tục giám sát sảnh sân bay. Thấy người đàn ông sau khi rời khỏi đây đã bọc Dương Yến lại. Dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, đã lên một máy bay ở nơi khác.

Chiếc máy bay chở khách cỡ trung đó hôm nay không có chuyến bay nào, nhưng lại được Hứa Cung Diễn bao hết. Ngay lúc Phương Tinh Nghị đến, máy bay chở Hứa Cung Diễn và Dương Yến đã bay mất.

Điểm tới là Thổ Nhĩ Kỳ.

Trợ lý Tư kiểm tra thời gian chuyến bay hạ cánh, nói với Phương Tinh Nghị: "Bọn họ tới Artha Tours, thời gian hạ cánh là khoảng mười hai giờ trưa. Chúng ta đi chuyến bay quốc tế còn phải chờ nửa tiếng, sau một tiếng bọn họ đến thì chúng ta mới có thể hạ cánh xuống sân bay Artha Tours."

Thấy sắc mặt Phương Tinh Nghị càng ngày càng lạnh, trợ lý Tư cũng toát mồ hôi lạnh.

"Phương Tổng, có muốn điều Cuồng Ảnh tới đây không?" Trợ lý Tư kiên trì mở miệng: "Tôi sẽ gọi cho cục trưởng Trương mở đường biển, thủ tục của chuyến bay sẽ nhanh chóng được hoàn thành."

"Điều tới đây cũng vô dụng, không có phi công." Phương Tinh Nghị lạnh lùng nói: "Cậu không có giấy phép phi hành, tôi đang quá mệt mỏi nên không thích hợp lái. Sao? Cậu có thể khiến nó tự lái được không?"

Trợ lý Tư quýnh lên.

Đúng vậy. Đi đâu tìm phi công đây?

"Phương tổng, tôi nghĩ ra một người." Trợ lý Tư đi ra ngoài gọi một cuộc điện thoại, sau khi nói chuyện ba phút đã quay lại. Anh ta đối mặt với Phương Tinh Nghị khẽ thở dài.

Phương Tinh Nghị nhăn lông mày hỏi: "Cậu tìm ai?"

"Đợi lát nữa Phương tổng sẽ biết."

Lúc đám người đó tới, trợ lý Tư đã cho người đem Cuồng Ảnh tới, lặng lẽ đứng ở một nơi hẻo lánh trên sân bay.

Khoảng bốn mươi phút sau, Phương Tinh Nghị thấy người mà trợ lý Tư tìm.

Quách Thường Phúc.

Chàng thanh niên chỉ tùy tiện mặc một chiếc áo ngắn tay cùng với quần dài bình thường. Bộ quần áo lôi thôi nhờ vào sự chống đỡ của nhan sắc. Làn da anh ta quá tối, Phương Tinh Nghị nói rồi quét qua đôi mắt, như có điều suy nghĩ.

Đôi mắt của người thanh niên này trông rất quen, có điểm giống...

"Trợ lý Tư, anh thực sự mang Cuồng Ảnh trong cái khu căn cứ kia tới đây?" Sau khi Quách Thường Phúc tới liền không thể chờ đợi mà hỏi trợ lý Tư, đương nhiên không tin: "Đồ vật như vậy anh cũng có thể làm được sao?"

"Mượn từ bọn họ, chi phí tính bằng giây." Trợ lý Tư nói.

Nếu không phải chuyện khẩn cấp, ai sẽ mượn thứ đồ vật trong khu căn cứ này? Lái nó quả thực giống như đốt tiền.

"Vậy đi thôi, còn chờ gì nữa?" Trên mặt Quách Thường Phúc lộ ra vẻ hưng phấn, bộ dạng kích động: "Tôi nằm mơ cũng muốn biết cảm giác lái Cuồng Ảnh như thế nào, cuối cùng cũng có cơ hội."

Phương Tinh Nghị hỏi: "Cậu có giấy phép phi hành không?"

"Không có giấy phép phi hành, anh lấy giúp tôi, tôi còn không vui." Quách Thường Phúc tức giận nói: "Trên tôi còn có người già, tôi cũng không muốn đem mạng mình đi chơi máy bay."

Anh đưa giấy phép phi hành cho Phương Tinh Nghị xem.

Anh là học sinh của trường kia, chưa tốt nghiệp nhưng lại là khoa xuất sắc. Nhất là huấn luyện đánh lén và luyện tập máy bay chiến đấu. Toàn trường có mấy nghìn người, vậy mà anh lại đứng trong top năm người đứng đầu.

Trợ lý Tư tới gần Phương Tinh Nghị nói: "Học sinh của trường đó phải luyện tập điều khiển máy bay chiến đấu ít nhất năm năm mới có thể tốt nghiệp. Nhưng anh ta lại chỉ cần một năm là đủ rồi. Nếu không tới trường học hỏi, tôi còn tưởng anh ta nói quá."

"Đi thôi." Phương Tinh Nghị nói rồi trả lại giấy phép phi hành cho Quách Thường Phúc: "Cậu cũng không cần quá vội, chỉ cần trước mười một giờ hạ cánh xuống sân bay Artha Tours là được rồi."

Ba người nhanh chóng lên đường, rất nhanh đã tới chỗ của Cuồng Ảnh.

Một máy bay chiến đấu màu đen rất ít khi xuất hiện, được giấu ở nơi hẻo lánh, gần như hòa lẫn trong bóng tối. Quách Thường Phúc ngửa đầu nhìn khung mây bay chiến đấu, đôi mắt sáng lên.

Máy bay chiến đấu mới được nghiên cứu tại căn cứ, vẫn chưa được đưa vào sử dụng, vậy mà anh ta có thể sờ, lại còn có thể lái.

"Chắc chắn là có thể bay chứ?" Quách Thường Phúc lo lắng đi tới hỏi Phương Tinh Nghị: "Cái đồ chơi này bay tới vùng trời của nước khác giống như một quả bom."

Phương Tinh Nghị trả lời: "Không cần lo lắng, phía chuyên môn đã sắp xếp một đường biển cho cậu bay."

Quách Thường Phúc yên tâm.

Anh đi chỉ muốn kiếm khoản thu nhập thêm mà thôi, cũng không muốn mất mạng.

Cuồng Ảnh là máy bay chiến đấu hai chỗ ngồi, trợ lý Tư cần phải tự mình bay chuyến bay quốc tế tới Thổ Nhĩ Kỳ tụ họp với Phương Tinh Nghị, vì vậy anh ta chỉ có thể đứng một bên nhìn bọn họ rời đi.

- --------

Dương Yến cảm thấy ngủ ở đây có chút khó chịu, mơ mơ màng màng mở to mắt, phát hiện mình đang nằm trong ngực của người khác, chẳng trách ngủ không được thoải mái.

"Tỉnh chưa?"

Giọng nói dịu dàng quen thuộc khiến cả người Dương Yến kinh ngạc, cô ngẩng đầu chống lại ánh mắt của Hứa Cung Diễn.

Ánh mắt của anh ta dịu dàng, tràn đầy sức sống, giống như chưa bao giờ tức giận.

Cô lại đưa mắt nhìn bốn phía, hình như là khoang hạng nhất của máy bay.

"Không phải tôi đang thay quần áo trong phòng tắm sao?" Dương Yến lẩm bẩm. Lúc cô vừa muốn thay quần áo thì sau gáy bị đánh một phát, cô liền hôn mê bất tỉnh.

Hồi tưởng lại tình huống lúc trước, cô ngượng ngùng lấy lại tinh thần, cắn răng, trừng mắt với Hứa Cung Diễn: "Mỗi ngày anh đều không ngừng gửi hoa trà, giờ lại bắt tôi lên máy bay, rốt cuộc là muốn làm gì hả?"

Chuyện cô bị bắt cóc, liệu Phương Tinh Nghị có biết không?

"Có khát không?" Hứa Cung Diễn hỏi rồi đưa cốc nước trái cây cho cô. Dương Yến không nhận, cô vùng vẫy vài cái, muốn thoát khỏi ngực anh ta. Hứa Cung Diễn lại ôm chặt cô.

"An An, chúng ta đã ba năm không gặp, anh chỉ muốn ôm em, nói với em một chuyện." Hứa Cung Diễn đặt cằm lên vai cô, ở chung thân mật như vậy khiến Dương Yến cảm thấy không được tự nhiên.

Dương Yến cứng rắn nói: "Lần ở tiệc rượu kia, lời anh nói tôi vẫn còn nhớ rõ. Đích đến của máy bay này là Thổ Nhĩ Kỳ, anh muốn ở trước mặt Phương Tinh Nghị, dùng tôi để đàm phán hợp tác kia.

"Thật thông minh." Hứa Cung Diễn vuốt tóc cô, đen nhánh, đẹp, khiến anh yêu thích không buông tay: "An An, anh ta với em chẳng qua chỉ là trao đổi lợi ích. Anh không giống vậy, của anh chính là của em."

"Cho dù chỉ là trao đổi lợi ích, tôi cũng không muốn giúp anh." Dương Yến run rẩy, chỉ cần nghĩ đến chuyện của ba năm trước, toàn thân cô liền run rẩy: "Anh có gì tôi cũng không muốn."

Hứa Cung Diễn sờ trên da thịt của cô, vừa nãy vẫn còn nóng nhưng bây giờ cả người đều lạnh, run rẩy. Ngay lập tức trong lòng anh liền cảm thấy giống như có vô số kim đâm tới, đau đớn vô cùng.

Đêm hôm đó khiến cô tổn thương như vậy sao?

"Thật xin lỗi." Đôi môi mỏng của Hứa Cung Diễn nhẹ nhàng chạm vào cổ cô.

Anh ta có rất nhiều lời muốn nói với cô, nhưng lại không thể nói. Mọi thứ không tốt anh ta gánh chịu là được rồi. Người phụ nữ bảo bối của anh ta, anh ta chỉ muốn cô sống tốt.

"Hứa Cung Diễn, có chuyện gì chúng ta từ từ nói." Dương Yến lấy tay đẩy anh ta ra, hô hấp nóng rực của người đàn ông phun lên cổ cô khiến cô cảm thấy không thoải mái.

Nhưng dù Dương Yến có nói gì thì Hứa Cung Diễn cũng không buông tay.

"Để anh dựa một lúc được không? Nhìn em lâu như vậy, anh rất mệt." Thanh âm của Hứa Cung Diễn hạ thấp xuống, anh ta lấy kính xuống đặt sang một bên, đầu tựa trên vai cô.

Cơ thể Dương Yến hoàn toàn cứng ngắc, cả buổi không dám di chuyển.

Sau một hồi lâu, cô nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng, Hứa Cung Diễn dựa vào cô ngủ rồi.
Bình Luận (0)
Comment