Phương Tinh Nghị đi tới, hỏi Miya Diệc: “Có khó chịu không?"
Cho dù Miya Diệc về rất lâu nhưng thái độ của Phương Tinh Nghị với bà ta vẫn không lạnh không nhạt, cũng không gọi, bây giờ anh quan tâm khiến cho Miya Diệc có phần không kịp phản ứng.
"Không." Miya Diệc trả lời: “Chỉ bị trầy cánh tay mà thôi, trúng đạn là..."
Bà ta thoáng dừng lại, sắc mặt có phần trắng bệch.
"Anh hai, anh ở đây với bác gái nhé." Yến Cảnh Niên biết Phương Tinh Nghị có việc muốn hỏi Miya Diệc nên nhanh chóng đẩy xe đẩy y tế rời khỏi phòng bệnh.
Phương Tinh Nghị đi tới trước bàn, rót nước ấm đưa cho Miya Diệc rồi kéo một cái ghế qua, ngồi bên giường bệnh.
Phương Tinh Nghị thản nhiên hỏi: “Sao lại gặp phải ông ta?"
Miya Diệc cầm cốc nước im lặng một hồi lâu mới nói: "Sáng sớm mẹ tới cửa hàng của mẹ Tiểu Yến giúp đỡ, buổi trưa nhận điện thoại của người giúp việc trong nhà nên tính về, không ngờ vừa ra khỏi trung tâm thương mại lại gặp phải ông ta."
Miya Diệc nghe nói ông cụ Phương không chịu ăn cơm thì cho rằng ông không khỏe nên vội vàng quay về xem, từ ra khỏi cửa xoay thì bà ta đụng phải một người đàn ông, điện thoại cũng rơi xuống.
Bà ta vừa ngồi xổm xuống, người đàn ông đụng phải bà ta đã giơ tay nhặt điện thoại lên và đưa cho bà ta.
"Cảm ơn." Miya Diệc mỉm cười, lúc ngẩng đầu liếc nhìn qua gương mặt của người đàn ông thì lập tức biến sắc, liên tục lùi lại mấy bước, cơ thể đập vào trên cửa kính.
Mặc dù người đàn ông đã trung tuổi nhưng cao to đẹp trai, tóc vàng mắt xanh đặc biệt thu hút ánh mắt của người khác.
Lúc ông ta nhìn thấy đôi mắt của Miya Diệc thì sửng sốt, sau đó con ngươi nhanh chóng giãn to: “Hiểu Diệc..."
Người đàn ông gần như thất thanh, đôi mắt nhìn chằm chằm vào bà ta dần dần trở nên cuồng nhiệt.
"Tôi không phải! Ông nhận nhầm người rồi!" Miya Diệc đẩy người đàn ông đang tới gần mình, cúi đầu chật vật rời đi.
Lúc bà ta ra khỏi trung tâm thương mại, vừa xuống cầu thang thì đi không vững suýt nữa đã ngã xuống.
Bác Nội Nhĩ theo sát phía sau, nắm chắc lấy cánh tay của bà ta, kéo đến trước mặt mình và nhìn chăm chú vào bà ta: “Em vẫn còn sống à? Anh rõ ràng đã nhìn thấy thi thể của em."
"Ông thả tay ra!" Miya Diệc cố giãy giụa, trên mặt cắt không ra một giọt máu: “Ông nhận nhầm người rồi!"
"Anh không thể nhận nhầm được." Bác Nội Nhĩ nói rất chắc chắn, lòng bàn tay sờ theo gò má người phụ nữ lên trên, vuốt ve mắt bà ta: “Gương mặt em có thay đổi, nhưng dù sao cũng không thể nào tìm thấy đôi mắt nào giống hệt với đôi mắt này được."
Toàn thân Miya Diệc run rẩy, không có cách nào giữ được lý trí nữa: “Ông thả tay ra... nếu không tôi sẽ báo cảnh sát đấy..."
"Em tránh tôi thật khổ nhỉ? Anh đã nghĩ là em chết rồi." Bác Nội Nhĩ ôm chặt bà ta vào lòng: “Mấy chục năm qua, cứ đến tối là anh đều mơ thấy em."
"Người đàn ông như ông nên xuống địa ngục đi!" Miya Diệc suy sụp, vừa xô đẩy, vừa oán hận mắng: “Ông phá hủy cả cuộc đời của tôi, tôi hận không thể khiến cho ông chết đi!"
Bất kể người phụ nữ đánh mình thế nào, cắn mình ra sao, Bác Nội Nhĩ vẫn không buông tay.
Xung quanh có rất nhiều người đi qua đi lại, không ít người thấy người đàn ông ôm người phụ nữ trung tuổi còn nhìn thêm vài lần, không ai phát hiện ra trên tòa nhà cao tầng phía xa có khẩu súng giảm thanh đang nhắm thẳng về phía người đàn ông.
Bác Nội Nhĩ không để ý tới sự giãy giụa của người phụ nữ, giữ mặt của bà ta và hôn sâu.
Ông ta nhẹ nhàng nói: "Anh biết mình sai rồi, cũng sẽ không làm chuyện như vậy nữa. Hiểu Diệc, em về cùng với anh được không? Anh đã nuôi con trai của chúng ta lớn khôn, nó cũng thông minh như em vậy, em nhất định sẽ rất thích nó thôi."
"Đó không phải là con trai của tôi, ông thả tay ra!" Miya Diệc giãy giụa vài cái, tức giận đến mức dùng một bàn tay khác có thể cử động được để tát ông ta mấy cái: “Ông còn muốn đưa tôi trở lại à? Ông không phải là con người!"
Bác Nội Nhĩ bị tát cũng không giận, thấy người phụ nữ giãy giụa kịch liệt như vậy, không để ý bế bà ta lên, cứng rắn muốn đưa người tới chiếc xe đỗ ở bên đường.
"Anh không thể chịu đựng được cảnh mỗi ngày mơ thấy em nhưng trong mơ không thể nào chạm được vào em. Em là của anh, anh nhất định phải dẫn em đi."
Miya Diệc hét lên chói tai: “Bác Nội Nhĩ, ở đây không phải là nước Y, ông quá càn rỡ!"
"Chỉ cần anh muốn dẫn em đi, bất kỳ ai cũng không thể ngăn cản được anh."
"Ông đi chết đi! Ông đi chết đi!"
Miya Diệc hét lên chói tai giống như kẻ bị tâm thần, tức giận mắng chửi, thậm chí đấm đánh người đàn ông.
Người đàn ông chợt đứng lại, sau đó đẩy Miya Diệc ngã xuống đất.
Cánh tay Miya Diệc đập vào bậc thang, bị cọ rách một mảng lớn, bà cảm thấy đầu óc đau đớn trong vài giây ngắn ngủi.
Sau đó Miya Diệc nghe được một tiếng "Vèo" rất nhỏ, dường như có thứ gì đó và tiến vào cơ thể của người đàn ông.
Bà ta vừa mở mắt ra, lại nghe được một tiếng "vèo", lần này bà thấy rõ từ xa có một viên đạn bắn tới, tiến vào sau lưng của người đàn ông, cơ thể người đàn ông run rẩy nhưng vẫn bảo vệ bà cẩn thận.
Nhìn lưng của người đàn ông thấm ra một mảng tối màu, ngửi mùi máu tanh nồng nặc mà tay chân Miya Diệc cứng đờ.
Môi bà run rẩy, khủng hoảng đến mức thậm chí không kêu được câu nào.
Bác Nội Nhĩ nâng cánh tay, thấy sắc mặt người phụ nữ tái nhợt thì cơ thể lắc lư, gần như muốn ngã.
"Em không chết, thật tốt..." Môi ông ta mấp máy, tiếng nói càng lúc càng nhỏ: “Anh yêu em..."
Người đàn ông ngã vào trong ngực bà ta, cơ thể nặng nề ép cho Miya Diệc gần như không thở nổi.
"Hiểu Diệc..." Bác Nội Nhĩ dính sát bên môi bà ta, tiếng hít thở dần dần yếu đi: “Anh yêu con của chúng ta... Những thứ tốt nhất anh đều để lại cho nó... Em hãy yêu nó... có được không..."
"..."
Mấy giây sau, bên tai Miya Diệc đã hoàn toàn không còn tiếng nói nữa.
Đầu óc bà ta trống rỗng, không ngờ người đàn ông cứ quấn quít lấy bà ta giống như cơn ác mộng lại chết như vậy.
Ông ta đã chết, chết ở trong ngực bà, gương mặt vẫn còn hơi ấm.
Mãi đến khi bên tai truyền đến tiếng thét chói tai, Miya Diệc mới tỉnh táo lại, bà cố gắng cầm lấy túi và móc điện thoại từ trong đó ra.
...
Miya Diệc nói nhỏ, kể lại tất cả chuyện xảy ra ở trung tâm thương mại này cho Phương Tinh Nghị nghe.
Vẻ mặt Phương Tinh Nghị trước sau vẫn thản nhiên, hai tay đan vào nhau.
Từ những lời Miya Diệc kể sau khi Bác Nội Nhĩ trúng hai phát đạn, Phương Tinh Nghị có thể đoán được kẻ đứng phía sau là Kỷ Gia Trí, chỉ không ngờ anh ta ác như vậy, dám thuê người giết ba mình.
"Mẹ nghỉ ngơi cho khỏe đi, chuyện của ông ta cứ để con xử lý." Phương Tinh Nghị từ trên ghế đứng dậy.
Lúc anh muốn rời đi, Miya Diệc gọi anh lại, có chút do dự rồi mới nói: “Mẹ Tiểu Yến nói, một tháng qua Tiểu Yến không hề đi tìm bà ấy, cũng không gọi điện thoại được, con bé đi đâu?"
"Con không biết." Đây cũng là chuyện Phương Tinh Nghị lo lắng nhất lúc này: “Cô ấy bị Hứa Cung Diễn đưa đi rồi."
"Cái gì?" Miya Diệc nhất thời không kịp phản ứng.
Bà ta thấy sắc mặt Phương Tinh Nghị tối tăm, rất nôn nóng thì biết không phải anh nói đùa, nhớ tới điều gì lại nói: “Mẹ, mẹ không ngờ nó lại dám dẫn Tiểu Yến đi..."
Phương Tinh Nghị nghe ra được vấn đề không thích hợp, nghiêng đầu nhìn bà ta: “Mẹ đã nói gì với cậu ta?"
"Lần đó mẹ đi bệnh viện thăm Tiểu Yến, trùng hợp thấy nó ở đó." Môi Miya Diệc giật giật, trên gương mặt đầy vẻ tự trách: “Mẹ lại dẫn nó tới quán cà phê ngồi một lát, muốn bảo nó rời khỏi Nam Thành."
Miya Diệc chỉ nói mấy câu ngắn ngủi đã nói hết, vẻ mặt Phương Tinh Nghị càng thêm khó coi.
Anh không ngờ mồi dẫn lửa làm cho Hứa Cung Diễn mang đi Dương Yến đi lại là chuyện này!
"Tinh Nghị, là mẹ không đúng, mẹ không nên nói với nó như vậy." Miya Diệc chỉ là sợ Hứa Cung Diễn ở lại Nam Thành, sẽ khiến Dương Yến không ngừng dao động, cho nên mới muốn nói chuyện với Hứa Cung Diễn.
"Con sẽ tìm được cô ấy, mẹ cố gắng nghỉ ngơi đi." Phương Tinh Nghị cũng không có ý trách bà, anh nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh.
Yến Cảnh Niên và Lục Văn Thù đang nói chuyện trên hành lang.
Lục Văn Thù nhìn thấy Phương Tinh Nghị trước: “Anh hai, em điều tra cameras giám sát của trung tâm thương mại bên kia, phát hiện ra tay súng bắn tỉa ở trên nhà cao tầng bên kia. Em đi thăm dò thì được biết đó là người bên phía bộ đội đặc chủng X đã xuất ngũ, thỉnh thoảng sẽ lén nhận vài vụ buôn bán ở chợ đen. Sau khi giết Bác Nội Nhĩ, anh ta lập tức ngồi tàu du lịch ra nước ngoài."