Nam Thần Nhà Tôi

Chương 590

Mạc Đình Kiên trầm ngâm rồi nói: “Rất có khả năng.”

“Lúc em lái xe rời khỏi biệt thự của Lưu Chiến Hằng cũng chỉ xoay đầu nhìn thoáng qua thôi, nên không nhìn rõ mặt của người đó.” Hạ Diệp Chi nói tới đây đột nhiên khựng lại chút rồi hỏi Mạc Đình Kiên: “Sao anh biết ba nuôi của Lưu Chiến Hằng đã qua đời? Anh biết ba nuôi của anh ta là ai sao?”

Nên biết rằng, ba nuôi của Lưu Chiến Hằng trước đây cũng là người có thân phận rất bí ẩn.

Lúc còn ở trong nước, đừng nói là ba nuôi của Lưu Chiến Hằng, ngay cả thông tin của Lưu Chiến Hằng cũng rất khó tra ra.

Mạc Đình Kiên đi đến ngồi trên sofa, từ tốn nói: “Chắc em cũng biết ba nuôi của anh ta.”

“Ai?”

Mạc Đình Kiên chậm rãi phun ra ba chữ: “Tạ Sinh.”

“Tạ Sinh?” Hạ Diệp Chi sửng sốt: “Là ông ta sao!”

Vẻ mặt của Hạ Diệp Chi trở nên nghiêm túc hơn, cô đi đến ngồi xuống bên cạnh Mạc Đình Kiên: Tạ Sinh, nhà từ thiện được đánh giá khá cao trong nước, hình tượng cũng tốt, cả đời giúp đỡ được rất nhiều người, được người khác tôn kính, còn có bộ phim được dựng từ câu chuyện về cuộc đời ông ấy nữa.”

“Nhưng mà, vài năm nay tin tức về ông ta cũng rất hiếm, có người nói ông ta lớn tuổi rồi nên sức khỏe không tốt, dần dần mọi người không chú ý đến nhiều nữa, nhưng ông ta vẫn còn làm từ thiện.”

Hạ Diệp Chi nói xong suy nghĩ của mình, ngẩng đầu nhìn Mạc Đình Kiên: “Tạ Sinh có chỗ nào đáng nghi à?”

Lưu Chiến Hằng có điều bí ẩn, Tạ Sinh là ba nuôi của Lưu Chiến Hằng chắc chắn cũng có điều gì đó che giấu.

Mạc Đình Kiên từ từ đứng dậy, anh vươn vai duỗi người, trầm giọng lên tiếng: “Ông ta là người chuyên làm việc thiện mà, không phải sao?”

“Theo thông tin thì Tạ Sinh đúng là người chuyên làm từ thiện.” Hạ Diệp Chi gật đầu.

“Lưu Chiến Hằng đã điều tra qua chuyện của mẹ anh.” Mạc Đình Kiên liếc nhẹ và bỏ lửng câu nói bâng quơ như vậy, nhưng trong lòng Hạ Diệp Chi đã thấp thỏm không yên.

“Lưu Chiến Hằng cũng chỉ lớn hơn anh một hai tuổi thôi, năm đó…” Nói đến chuyện liên quan đến mẹ của Mạc Đình Kiên, Hạ Diệp Chi cẩn thận để ý sắc mặt của Mạc Đình Kiên, thấy anh có vẻ bình thường, cô mới tiếp tục nói: “Năm đó xảy ra chuyện của mẹ anh, anh ta cũng chỉ mới khoảng mười tuổi, chuyện này liên quan gì đến anh ta?”

Mạc Đình Kiên hỏi cô: “Tạ Sinh bao nhiêu tuổi?”Đọc nhanh tại Vietwriter.net

Hạ Diệp Chi suy nghĩ lúc rồi nói: “Chắc là … khoảng trên dưới sáu mươi tuổi.”

Mạc Đình Kiên rũ mi xuống, giọng điệu rất nhẹ: “Ngang tầm với tuổi của mẹ anh.”

“Ý của anh là: Lưu Chiến Hằng biết chuyện của mẹ anh có thể có liên quan đến Tạ Sinh? Chuyện năm đó khả năng Tạ Sinh có tham gia? Nếu trước giờ Lưu Chiến Hằng vẫn luôn làm việc cho người khác thì chắc chắn người đó là Tạ Sinh!”

Biết được càng nhiều thông tin, Hạ Diệp Chi lại càng cảm thấy sự việc phức tạp.

Vốn dĩ tưởng rằng chuyện năm xưa chỉ liên quan đến vài người trong nhà họ Mạc, không ngờ phía sau lại liên quan đến Lưu Chiến Hằng, và cả nhà từ thiện nổi tiếng quốc tế Tạ Sinh.

Hạ Diệp Chi tổng kết ngắn gọn lại: “Lưu Chiến Hằng là thạc sĩ tâm lý phạm tội học, Tạ Sinh là nhà từ thiện, đều là người có địa vị và có sức ảnh hưởng trong xã hội, thân phận cũng rất trong sạch, cũng vì được thân phận như vậy che đậy và đảm bảo cho nên dù họ có âm thầm làm việc gì, cũng rất khó bị phát hiện.”

Lưu Chiến Hằng là ví dụ điển hình.

Anh ta cứu Hạ Diệp Chi, là ân nhân của Hạ Diệp Chi, nếu không xảy ra những chuyện này, Hạ Diệp Chi vẫn cứ ngỡ Lưu Chiến Hằng là người tốt.

Hạ Diệp Chi nói nhiều như vậy nhưng Mạc Đình Kiên vẫn không lên tiếng, theo quán tính cô bèn ngẩng đầu nhìn anh.

Kết quả là cô phát hiện Mạc Đình Kiên cũng đang nhìn cô với ánh mắt tinh nghịch, rất thoải mái, hoàn toàn không có vẻ gì là khẩn trương.

Hạ Diệp Chi mím môi: “Mạc Đình Kiên, anh nói câu gì đi chứ.”

Giọng nói của Mạc Đình Kiên bình thản không lộ ra cảm xúc gì, anh từ tốn lên tiếng: “Em không sợ anh sẽ dùng em và Lưu Chiến Hằng để đổi lấy thông tin của mẹ anh sao?”

Phản ứng đầu tiên của Hạ Diệp Chi là lắc đầu, Mạc Đình Kiên híp mắt tỏ ra không tin.

Rồi Hạ Diệp Chi lại cắn môi, gật gật đầu.

“Thực ra lúc đầu em có nghĩ qua như vậy…” Cô chưa dứt lời, ánh mắt của Mạc Đình Kiên đã trở nên nguy hiểm hơn.

Hạ Diệp Chi vội vàng lên tiếng giải thích: “Tình huống lúc đó, em lại là phụ nữ, em không được suy nghĩ lung tung chút sao, em…”

“Em cũng biết em là phụ nữ sao?” Mạc Đình Kiên lên tiếng khiêu khích: “Nếu đã biết mình là phụ nữ, thì em chẳng phải nên giống phụ nữ mà ỷ lại vào anh nhiều thêm sao? Hở chút là tự mình quyết định, một lần, hai lần thì thôi, tự em nói xem, em đã mấy lần vậy rồi!”

Nói đến khúc sau, bất giác anh cao giọng, giống như người vợ nhịn nhục dồn nén bao năm, cuối cùng cũng có cơ hội để bày tỏ ra, nói hết những suy nghĩ trong lòng…

Hạ Diệp Chi nghĩ lại: hình như so sánh như vậy hơi kỳ cục.

Mạc Đình Kiên nào đâu giống người chịu nhịn nhục dồn nén, người nào đắc tội với anh chắc chắn sẽ không có kết cục tốt chứ đừng nói gì đến chuyện anh nén giận.

Hơn nữa trước đây Hạ Diệp Chi tự ý quyết định là vì anh cái gì cũng không nói, nên cô đành dùng cách của mình để giải quyết sự việc.

Nghĩ đến đây, Hạ Diệp Chi hỏi ngược lại anh: “Anh vậy là đang trách em sao?”

“Hạ Diệp Chi.” Mạc Đình Kiên nghiến răng gọi tên cô.

Hạ Diệp Chi chỉ lên giường: “Hạ Hạ đang ngủ, anh nhỏ tiếng chút.”

Lời nói của Mạc Đình Kiên bị nghẹn ở trong cổ họng, rồi anh đành nuốt lại vào trong, xoa nhẹ huyệt thái dương chứ không nhìn Hạ Diệp Chi nữa.

Lúc này Hạ Diệp Chi mới chú ý tới đuôi mắt Mạc Đình Kiên có vết thâm xanh.

Khi anh trợn mắt lạnh lùng nhìn người khác, mặt anh đằng đằng sát khí uy hiếp đối phương, nhưng khi anh nhắm mắt lại, ánh mắt sắc lạnh bị giấu đi, nét tiều tụy trên gương mặt anh sẽ hoàn toàn phô bày ra.

Thì ra trong thời gian này, anh không được nghỉ ngơi đàng hoàng.

Hạ Diệp Chi thở dài, vòng tay ôm lấy anh, nhẹ giọng nói: “Anh chỉ biết em tự ý quyết định, nhưng anh thì lần nào cũng giấu trong lòng không nói cho em biết, anh có từng nghĩ là em sẽ rất lo lắng không, lúc anh tự ý hạn chế sự tự do của em thì khi đó trong đầu anh đang nghĩ gì? Anh có nghĩ đến cảm xúc của em không?”

Lúc cô nói đến câu sau cùng, cô cảm nhận được cơ thể vừa mới được thả lỏng Mạc Đình Kiên lại căng thẳng trở lại.

Hạ Diệp Chi đưa tay vỗ vỗ lưng anh, kèm theo cử chỉ trấn an và dịu dàng.

“Mạc Đình Kiên, em không phải đang lôi chuyện cũ ra tính sổ với anh, cũng không phải muốn trách anh, hơn ai hết, em hiểu được áp lực cũng như gánh nặng của anh.”

Hạ Diệp Chi hít thở sâu rồi nói tiếp: “Anh còn nhớ năm em đang mang thai Mạc Hạ, đốt biệt thự của anh không? Đó là lần đầu tiên. Mạc Hạ bị bắt đi, anh sợ em sẽ lấy thân mình đổi lấy con bé, nên lại nhốt em, đó là lần thứ hai.”

“Không được có lần thứ ba nữa, có được không? Từ giờ về sau, chúng ta phải cùng nhau nghĩ cách để giải quyết.” Ít ra thì không thể dùng phương pháp cực đoan như vậy.
Bình Luận (0)
Comment