Nam Thần Nhà Tôi

Chương 593

“Rắc” một tiếng, cổ của người đàn ông đó gãy lìa, hơi thở cũng đứt.

Đùi của Hứa Cung Diễn bị trúng đạn lại còn hoạt động mạnh nên máu lại càng chảy nhiều hơn.

Tay chân anh bủn rủn, hoàn toàn không thể đứng dậy được nên đành giương mắt nhìn Phương Tinh Nghị tiến tới.

Phương Tinh Nghị không thèm nhìn Hứa Cung Diễn mà vội vã đi tới bàn phẫu thuật, thấy Dương Yến đang hấp hối, anh đau đớn nói không nên lời.

Anh cúi người, sốt ruột nói: “Dương Yến, em mở mắt nhìn anh đi."

Dương Yến vừa mới được khâu lại vết mổ, thêm vào chuyện con bị cướp đi nên tinh thần bị chấn động mạnh, gần như mê man bất tỉnh.

Cô gắng gượng mở mắt ra, sau khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc của Phương Tinh Nghị, cổ họng cô khô khốc, cố sức giơ tay lên níu lấy anh: “Con, con bị người ta cướp đi rồi… con của em..."

"Anh biết, anh sẽ mang con về lại cho em." Phương Tinh Nghị lo lắng vuốt ve gò má lạnh lẽo của cô: “Cảnh Niên đã đưa theo bạn bè tới rồi, em đợi thêm chút nữa thôi."

"Em, em đã đợi anh mãi..." Hơi thở của Dương Yến hơi ngắt quãng.

"Xin lỗi vì đã khiến em phải chịu khổ.”

Dương Yến giật giật khóe môi, hơi thở dần gấp gáp sau đó rơi vào hôn mê sâu, bàn tay đang níu lấy ống tay áo của anh cũng buông thõng xuống.

"Dương Yến!" Phương Tinh Nghị vỗ vỗ gò má cô, lòng nóng như lửa đốt.

Vị bác sĩ vẫn còn giữ được tính mạng liền chạy tới xem thử, hoảng hốt kêu lên: “Không, không xong rồi, cô ấy bị sốc rồi!"

Đúng lúc này Yến Cảnh Niên và bạn bè anh ta cũng vội vàng tới.

Yến Cảnh Niên vừa nhìn thấy bộ dạng của Dương Yến thì sắc mặt nghiêm trọng, nặng nề quay sang nói với mấy người bạn vài câu rồi giữ bác sĩ lại, còn Phương Tinh Nghị và Hứa Cung Diễn đang bị thương đều bị đưa ra ngoài.

Phương Tinh Nghị chụp lấy tay anh ta, bàn tay anh run rẩy: “Cảnh Niên, phiền anh rồi."

"Cứ tin ở tôi là được." Yến Cảnh Niên đẩy Phương Tinh Nghị ra, sau khi bước vào phòng sinh anh lập tức đóng cửa lại coi như nội bất xuất ngoại bất nhập.

Phương Tinh Nghị đấm mạnh vào tường hai phát, anh không cách nào bình tĩnh được.

Khi đó, anh vừa tìm được hòn đảo mà Hứa Cung Diễn đã giấu người nên lập tức chạy đến.

Qua đến đảo rồi mới phát hiện trên đảo không một bóng người, liền nhớ lại số điện thoại mã vùng nước ngoài mấy tiếng trước nên bảo người tra ra quỹ đạo hoạt động của nó, vừa vặn tra ra được hòn đảo này.

Anh suy đoán có thể là Dương Yến gọi nên đuổi theo tọa độ của số điện thoại nhưng không ngờ người của Hứa Cung Diễn lại tinh như vậy, vừa rời khỏi đảo liền vứt luôn điện thoại lẫn thẻ sim.

Về sau trong lúc xử lý tình hình bên phía Thường Phúc thì phát hiện người của Kỷ Gia Trí đang hoạt động nên anh vội vàng đuổi theo, suy đoán Dương Yến sắp sinh nên đã dẫn theo Yến Cảnh Niên đến.

May là anh đưa Yến Cảnh Niên tới nếu không thật sự bó tay.

Phương Tinh Nghị đột nhiên nổi giận khi ngó sang Hứa Cung Diễn, anh túm lấy cổ áo Hứa Cung Diễn, đè cậu ta xuống đất rồi đấm tới tấp, càng đấm càng mạnh.

"Anh không biết Kỷ Gia Trí đang theo dõi anh sao, vậy mà anh còn đưa cô ấy theo!" Phương Tinh Nghị nghiến răng mắng, hận không thể bắn chết cậu ta: “Mẹ kiếp, suýt chút nữa anh hại chết cô ấy rồi!"

Hứa Cung Diễn gần như bất tỉnh sau khi bị đánh một trận tơi bời, phun ra hai ngụm máu, bộ dạng chật vật vô cùng.

Anh để mặc cho Phương Tinh Nghị đấm chứ không dám đánh trả, sau đó cất giọng khàn khàn: “Tôi không ngờ anh ta lại có thể tìm được tôi.”

Phương Tinh Nghị lạnh lùng nói: "Anh đương nhiên là không biết hắn đã cài bao nhiều người nằm vùng bên cạnh anh! Bác nội nhĩ-Kxilier lập di chúc giao KORS LEAR cho anh nên có lật tung Trái Đất này lên đi nữa thì hắn cũng phải tìm cho ra anh!”

"Tôi biết anh hận không thể giết chết tôi nhưng hiện giờ chưa phải lúc." Hứa Cung Diễn ho sù sụ: “Người của Kỷ Gia Trí đã cướp đứa bé đi, tôi phải đi giành nó lại từ tay hắn.”

"..."

Hứa Cung Diễn thở hổn hển nói: “Hắn cướp đứa bé đi chẳng phải là vì muốn tôi viết thư cam kết từ chối quyền thừa kế tài sản sao, tôi sẽ làm như hắn muốn, chưa cầm được bản cam kết hắn sẽ không dám làm đứa bé bị thương đâu.”

Phương Tinh Nghị sa sầm sắc mặt và lại đấm Hứa Cung Diễn thêm hai phát nữa: “Trước đây tôi nên giết chết anh mới đúng!"

Hứa Cung Diễn ngoẹo đầu sang một bên, máu tươi từ khóe miệng rỉ ra càng nhiều.

Đánh xong, Phương Tinh Nghị đứng dậy, gọi bác sĩ trực ở tầng dưới lên, lạnh lùng ra lệnh: "Lấy đạn ra cho anh ta và tiêm thuốc giảm đau P9O để đảm bảo rằng anh ta có thể hoạt động bình thường trong vòng 24 giờ tới."

Bác sĩ cẩn thận nói: “Tổng giám đốc Phương, thời gian cũng đã lâu rồi, nếu chân anh ta không được cứu chữa kịp thời có lẽ là bị tàn phế rồi."

"Phế thì cứ để cho nó phế!" Phương Tinh Nghị lạnh lùng, vẻ mặt u ám nhìn bác sĩ: “Làm đi!"

Bác sĩ không dám nhiều lời nữa, giúp Hứa Cung Diễn lấy đạn ra.

Thuốc giảm đau P9O vẫn còn đang trong giai đoạn nghiên cứu, không thể dùng chung với thuốc gây tê vì có thể sản sinh ra độc tố, cho nên lúc lấy đạn ra khỏi đùi Hứa Cung Diễn đã không dùng bất kỳ thuốc gây tê nào khiến anh ta đau toát mồ hôi lạnh.

Phương Tinh Nghị gọi điện thoại cho Quách Thường Phúc, bảo cậu ta tìm tọa độ của Kỷ Gia Trí.

Thường Phúc chưa kịp trả lời thì điện thoại của Hứa Cung Diễn đã nhận được tin nhắn mà Kỷ Gia Trí gởi tới, hẹn Hứa Cung Diễn gặp nhau tại trang viên Nhật Lạc, và Hứa Cung Diễn chỉ được đến một mình, nếu không sẽ giết chết đứa bé.

Tiêm thuốc giảm đau xong, ước chừng năm phút sau, Hứa Cung Diễn đã có thể đứng lên hoạt động được.

Hứa Cung Diễn gắn chip định vị lên tóc rồi nói với Phương Tinh Nghị rằng anh sẽ tới trang viên Nhật Lạc trước, còn Phương Tinh Nghị thì đợi một lát rồi dựa theo tọa độ mà đến, đến lúc đó xem tình hình rồi mới hành động.

Hứa Cung Diễn liếc nhìn phòng sinh, thấp giọng hỏi Phương Tinh Nghị: “An An ở lại đây không có vấn đề gì chứ?"

Phương Tinh Nghị cười khẩy: “Người của tôi đáng tin hơn người của anh nhiều."

Hứa Cung Diễn không nói gì nữa.

Sau khi rời khỏi biệt thự, Hứa Cung Diễn mới phát hiện trời sắp sáng rồi nhưng sắc trời vẫn còn hơi mờ mịt.

Tuyết rơi rất nhiều tạo thành một lớp tuyết dày trên mặt đất, trắng tinh đẹp vô cùng.

Anh đứng bên ngoài, để mặc cho những bông tuyết rơi trên tóc, trên mặt, thậm chí anh còn đưa tay ra đón những bông tuyết đang rơi xuống lòng bàn tay và nhanh chóng tan chảy, tạo cảm giác lành lạnh.

Tối hôm qua, Hứa Cung Diễn còn nói với quản gia rằng, nếu như hôm nay tuyết vẫn chưa rơi thì sẽ làm một trận tuyết rơi nhân tạo thật là lớn để khi Dương Yến thức dậy và nhìn ra cửa sổ sẽ thấy được tuyết rơi.

Nhưng không ngờ hôm nay tuyết lại rơi nhiều như vậy.

Hứa Cung Diễn lái xe dựa theo chỉ đường, xe chạy rất nhanh nên chỉ nửa tiếng sau là đến được trang viên Nhật Lạc.

Sau khi lái xe đến trước cánh cổng sắt, Hứa Cung Diễn mới bước xuống xe và đẩy nhẹ vào cánh cổng, cổng liền mở ra.

Không biết là Kỷ Gia Trí đang đứng góc nào để theo dõi anh nữa.

Toàn bộ trang viên bị tuyết trắng che phủ, Hứa Cung Diễn không nhìn thấy một ai suốt cả đoạn đường, rất yên tĩnh.

Anh đi tới trước nhà thì cửa đã được mở sẵn.

"Cậu chủ Khảo Bá Đặc." Người quản gia mở cửa có quen biết với Hứa Cung Diễn, ông ta là quản gia của trang viên Kexil, Hứa Cung Diễn biết ông ta là người của Kỷ Gia Trí nhưng không ngờ ông ta cũng theo đến đây.

Hứa Cung Diễn bước vào nhà, đi qua hành lang và nhìn thấy Kỷ Gia Trí ở phía xa xa, đang ngồi ở trước bàn ăn điểm tâm.

"Khảo Bá Đặc, đã lâu không gặp." Kỷ Gia Trí nở một nụ cười thanh lịch, giọng điệu cũng vô cùng nhã nhặn: “Đến đây ngồi đi, chúng ta đã lâu rồi không cùng nhau ăn sáng."

Hứa Cung Diễn đi tới nhưng không ngồi xuống: “Đứa bé đâu?"

Sự hào hứng bị cắt ngang khiến Kỷ Gia Trí đành phải đặt dao nĩa xuống, chắp hai tay lại chống cằm rồi nói với vẻ mặt cười mà như không cười: “Tôi là anh trai cậu, gặp mặt tôi mà cậu bất lịch sự như vậy sao?"

"Tôi biết anh muốn Kexil." Hứa Cung Diễn bình thản nhìn anh ta: “Tôi sẽ viết thư cam kết từ chối quyền thừa kế di sản của ba, anh giao đứa bé cho tôi.”

Kỷ Gia Trí khẽ a lên một tiếng hỏi: “Cậu không tham dự tang lễ của ba thì làm sao biết được ba đã lập di chúc từ trước? Có phải trước khi lập di chúc, ba đã nói cho cậu biết rồi không?"

"Đó cũng là ba của anh." Hứa Cung Diễn chăm chú nhìn anh ta: “Nhưng anh lại lừa ông ấy đến Nam Thành rồi sai người giết chết ông ấy."

"Ông ấy là ba tao nhưng có khi nào ông ấy liếc mắt nhìn tao một lần không?" Kỷ Gia Trí đập bàn đứng dậy, giận dữ chỉ tay thẳng mặt Hứa Cung Diễn: “Trong mắt ông ta chỉ có mày, chỉ thừa nhận mày là con!"
Bình Luận (0)
Comment