Mẹ Dương vỗ lưng cô, dịu dàng cười nói: “ Con đi đi, chiều nay hai con về nhà sớm một chút.”
Dương Yến cầm túi xách, vội vàng rời đi.
…
Từ khi trợ lý Tư không làm ở đây nữa, thư ký Đàm tiếp nhận toàn bộ công việc trong tay anh ta, phụ trách lịch trình cho Phương Tinh Nghị.
Một số công ty có quan hệ hợp tác với Phương Thị, đã sớm chú ý đến sinh nhật anh, nên hôm nay mọi người gửi quà tặng đến Phương Thị.
Mới sáng sớm, quà bên công ty đối tác ùn ùn kéo tới Phương Thị.
Thư ký Đàm phụ trách đếm và ghi lại từng món quà do công ty nào tặng, bận đến mức không phân thân được, đành để một thư ký khác đi sắp xếp cuộc họp.
Lúc cô đang bận rộn thì có hai nhân viên khiêng một chiếc hộp lớn tới trước mặt cô.
“Thư ký Đàm.” Một nhân viên nói: “Đây là quà sinh nhật của tổng giám đốc Dương bên Hòa Tụng, cô ấy nói phải đưa thẳng đến văn phòng tổng giám đốc.”
Thư ký Đàm cũng biết, mấy tháng trước lãnh đạo bên Hòa Tụng đã được thiết lập lại, giờ Dương Yến đang làm giám đốc kiêm CEO bên đó.
Nhưng cô sợ có người giở trò giữa đường nên cẩn thận kiểm tra.
Vừa mở một góc hộp ra, khi cô loáng thoáng nhìn thấy người bên trong, cô giật mình.
Trong hộp, Dương Yến cũng nhìn thấy cô ấy, cô ra dấu im lặng.
Một nhân viên nghe tiếng la thất thanh của thư ký Đàm, vội hỏi: “Cô sao thế? Trong hộp đựng gì thế?”
“À không có gì.” Thư ký Đàm đóng nắp hộp lại, buộc ruy băng lại, duy trì vẻ mặt bình tĩnh: “Tôi kiểm tra rồi, món quà này an toàn, anh cầm thẻ của tôi mang thẳng vào văn phòng tổng giám đốc đi.”
“Vâng.”
Nhân viên nhận thẻ thang máy của thư ký Đàm, cùng đồng nghiệp của mình khiêng chiếc hộp vào trong thang máy.
Phương Tinh Nghị họp xong thì quay về văn phòng, vô tình nhìn thấy một chiếc hộp lớn để cạnh sofa, phía trên còn thắt ruy băng gói quà, như đợi người khác tới mở.
Anh nhíu mày, nghĩ mình cũng không thiếu tủ lạnh, bộ phận thư ký khiêng thứ này vào đây làm gì?
Anh đi tới trước bàn, gọi đường dây nội bộ với bộ phận thư ký.
“Tổng giám đốc Phương.” Đúng lúc thư ký Đàm đang ở bộ phận thư ký, nên nghe điện thoại anh: “Anh có căn dặn gì sao?”
“Các cô khiêng tủ lạnh vào văn phòng tôi làm gì?”
Đầu bên kia, thư ký Đàm nhịn cười một lát, cố gắng duy trì vẻ nghiêm túc nói: “Tổng giám đốc Phương, đó không phải tủ lạnh, mà là quà tổng giám đốc Dương bên Hòa Tụng tặng anh, anh mở ra xem thử đi.”
“…”
Phương Tinh Nghị cúp máy, vòng qua sofa đi tới trước hộp quà lớn, bắt đầu tháo ruy băng.
Anh vừa mở hộp ra, bỗng có một bóng dáng xinh đẹp nhảy lên.
“Surprise!” Dương Yên nhón chân hôn anh, cười híp mắt: “Chồng à, sinh nhật vui vẻ!”
Phương Tinh Nghị đang cảnh giác, khi thấy cô từ bên trong nhảy ra, mới thả lỏng vẻ mặt căng thẳng, hờ hững với nụ hôn của cô, chỉ lạnh nhạt đáp lại: “Anh nhận được rồi.”
Đã chiến tranh lạnh ba ngày rồi, vậy mà anh vẫn chưa hết giận ư?
Dương Yến giơ tay làm nũng: “Chồng à, anh không ôm em ra ngoài à?
“Em không chân sao?”
“Chồng à, em sai rồi.” Cô nhào tới ôm anh, dùng mỹ nhân kế: “Hôm đó ra khỏi khách sạn, em không nên nói với anh những lời đó, em đã hối hận sám hối rồi, anh đừng chiến tranh lạnh với em nữa.”
Cô thấy vẻ mặt anh vẫn lạnh lùng thì ngửa đầu hôn lên yết hầu anh: “Chồng à, anh đừng giận nữa, anh thật sự không muốn ôm cô vợ xinh đẹp, được mang tới tặng trước mặt anh à?”
“…”
“Chồng à, em yêu anh.” Dương Yến nói một câu sẽ hôn anh một lần: “Trong lòng em, anh còn quan trọng hơn cục cưng nữa!”
“…”
“Chồng em đẹp trai nhất, em yêu anh!”
Phương Tinh Nghị bị cô hôn đến mất kiên nhẫn, lạnh mặt ôm cô ra khỏi hộp.
Còn Dương Yến thì không buông anh ra, cô đu lên người anh như con lười, làm anh cũng bất đắc dĩ.
“Chiếc hộp không thông gió, nếu anh bước vào không chịu mở nó ra thì làm thế nào?” Anh ngồi xuống ghế sofa, tay anh vỗ vào mông cô: “Em gấp gáp muốn đổi vợ mới cho anh thế à?”
Đây là văn phòng, lúc nãy cô ầm ĩ là một chuyện, giờ bị anh đánh như vậy, mặt cô không khỏi đỏ lên: “Vì thế trước khi em vào trốn vào trong đã đâm thủng mấy lỗ thông hơi trên chiếc hộp rồi.”
Dương Yến ôm cổ anh, cười hỏi: “Chồng à, hôm nay anh có bận không?”
Anh nhướng mày nhìn cô.
“Anh có bận cũng không được, để đấy ngày mai giải quyết đi!” Cô nói rồi kéo anh đứng dậy: “Nay là sinh nhật anh, em vẫn còn món quà khác muốn tặng anh.”
Cô kéo anh vội vàng rời khỏi văn phòng, rồi cúi đầu nhìn đồng hồ.
Đến khi cô nghe người khác gọi ‘Tổng giám đốc Phương’, cô mới nhận ra điều không ổn, đang định buông tay ra thì bị anh ôm vào lòng.
“Bà Phương.” Lúc nhân viên đi ngang qua hai người, thì vội lên tiếng chào hỏi cô.
Cô nghĩ tới anh vẫn đang giận cô, nếu cô buông tay ra, có lẽ chiến tranh lạnh sẽ không kéo dài ba ngày, mà là một thời kỳ, dù gì đây cũng là Phương Thị, chắc không ai dám lan truyền điều gì, nên cô cũng để mặc anh.
Tới tầng hầm đậu xe, sau khi lên xe, Dương Yến đang định thắt dây an toang thì thấy anh ngồi bên cạnh không nhúc nhích, cô mỉm cười bất đắc dĩ, nghiêng người thắt dây an toàn giúp anh.
Cô hôn lên môi anh: “Hôm nay sinh nhật anh, em sẽ phục vụ anh một lần.”
Anh hừ lạnh.
“…”
Trong lòng cô cảm thán, ai nói phụ nữ thù dài, một khi đàn ông đã thù dài còn đáng sợ hơn phụ nữ.
Cô lái xe chở anh rời khỏi Phương Thị, tới một tiệm đặt may riêng, lấy bộ đồ vest cô đã đặt trước đó, lúc ở trong cửa tiệm, cô bảo anh mặc nó vào.
“Còn có khuy măng sét nữa.” Dương Yến mở chiếc hộp ra, lấy hai chiếc khuy măng sét bên trong ra.
Cô đợi anh vươn tay ra, giúp anh cài nó lên áo sơ mi: “Thế nào chồng yêu, anh có thích không?”
Cuối cùng, khuôn mặt lạnh từ sáng sớm tới giờ của Phương Tinh Nghị cũng nở nụ cười, dường như rất hài lòng, còn liếc nhìn cô: “Đây là món quà sinh nhật mà em nói à?”
Dương Yến mỉm cười: “Đương nhiên là không, món quà quan trọng nằm phía sau.”
Nửa tiếng sau, chiếc xe dừng trước cửa cục dân chính.
Dương Yến mở dây an toàn, lấy ra hai cuốn sổ hộ khẩu trong túi xách, lắc lắc trước mặt anh.
Cô thấy vẻ mặt ngạc nhiên của anh thì không khỏi cười trộm.
“Sáng nay em chạy tới nhà họ Phương để lấy, ông nội còn hận không thể lái xe chở em đi tìm anh.” Cô nhìn anh cười, khẽ nhướng mày lên: “Thế nào, anh Phương có muốn đi đăng ký kết hôn với em không?”
Rất nhanh sắc mặt Phương Tinh Nghị đã trở lại bình thường, lạnh nhạt nói: “Ừm, anh nghe theo bà Phương.”
“Đã tới đây rồi mà anh còn kiêu ngạo!” Cô không khỏi buồn cười.
Hai người bước vào cục dân chính, ký tên, chụp ảnh theo trình tự, mấy phút sau, hai người đã nhận được hai tờ giấy kết hôn.
“Anh nhìn xem, chúng ta thật sự kết hôn rồi, anh yên tâm rồi chứ, đừng chiến tranh lạnh với em nữa.” Dương Yến đưa giấy kết hôn cho anh: “Về phía phóng viên thì qua một khoảng thời gian nữa hãy công bố đi.”
Cô nâng mặt anh, đặt lên môi anh một nụ hôn: “Chồng à, được chưa? Ít nhất cũng phải đợi chuyện Kexil hoàn toàn ổn định đã, đến lúc đó anh muốn sao cũng được!”
Phương Tinh Nghị cầm giấy kết hôn, vẫn chưa thể bình tĩnh được, gật đầu đáp: “Được.”
Mấy người Lục Văn Thù dẫn vợ tới nhà họ Phương tặng quà, muốn tổ chức sinh nhật cho anh.
Khi bọn họ thấy anh và Dương Yến trở về muộn thì trêu chọc: “Anh hai thật không có lòng, rõ ràng là tụi em tổ chức sinh nhật cho anh, còn bắt tụi phải đợi anh nữa, anh nói xem anh có nên bị phạt ba ly rượu không?”
Phương Tinh Nghị lấy giấy kết hôn ra, đặt lên bàn cho mọi người cùng xem, chậm rãi nói: “Thật ngại quá, chúng tôi đăng ký kết hôn rồi.”