Nam Thần Nhà Tôi

Chương 61

"Những người theo dõi khác vẫn chưa đến à?"

"Chưa, nghe nói tuyến đường tàu của họ có vấn đề, buổi tối mới đến được." Quách Thường Phúc thấy Phương Tinh Nghị còn mang theo một chiếc vali bằng da, khó chịu hỏi: "Tổng giám đốc Phương, anh muốn ở cùng tôi?"

Thôi khỏi đi, anh thà sống chung phòng với mấy người theo dõi kia còn hơn.

"Vừa từ chỗ bạn lấy đồ,cầm đến đây đưa cho cậu." Phương Tinh Nghị đặt chiếc vali lên bàn, nhưng lại không mở ra: "Nhiệm vụ của cậu có thể sẽ có thay đổi."

"Tiền thay đổi rồi sao?"

Rõ ràng đó là một chủ đề rất nặng nề. Ngay khi Quách Thường Phúc đề cập đến tiền, Phương Tinh Nghị không thể nhịn nổi cười: "Tôi thấy cậu cũng không nghèo mà. Sao mở miệng là nhắc đến tiền thế?"

"Nghèo chứ, chị gái tôi vừa ly hôn, tôi phải kiếm tiền để nuôi chị ấy." Quách Thường Phúc nhún vai. Cậu luôn cảm thấy trong chiếc vali da có đồ tốt, nên muốn mở nó ra xem:”Nếu như tiền bên tổng giám đốc Phương đã đến, có việc gì thì cứ nói.”

Phương Tinh Nghị tò mò hỏi: "Chị gái cậu làm gì?"

"Đây là chuyện riêng tư của tôi." Quách Thường Phúc không trả lời, lại tỏ vẻ cảnh giác: "Tôi ghét nhất mấy người họ Phương, còn nói chuyện được với tổng giám đốc Phương liên quan đến vấn đề tiền thôi."

"..."

Mặc dù Phương Tinh Nghị cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng Quách Thường Phúc không nói, anh cũng không hỏi nữa, chỉ hỏi thêm: "Người bạn mà tôi dẫn theo rất quan trọng. Cô ấy nhất định không được xảy ra chuyện."

"Chúng tôi ở trong khách sạn mấy ngày vừa qua, phiền cậu làm tốt công tác an ninh. Nếu có vấn đề gì, cứ trực tiếp giải quyết. Trợ lý Tư giúp các cậu sắp xếp thân phận. Những người trong khách sạn sẽ không nói gì đâu."

"Được." Quách Thường Phúc gật đầu. "Mức lương được tính như thế nào?"

Phương Tinh Nghị nói một con số, trong lòng Quách Thường Phúc đã gào thét chữ “wow” to tướng, nhưng ngoài mặt vẫn giữ bình tĩnh nói: "Tổng giám đốc Phương yên tâm, tôi sẽ chịu trách nhiệm cho sự an toàn của các anh."

Vào lúc bảy rưỡi tối, trợ lý Tư dắt theo bốn người đến khách sạn Park Hyatt Macka.

Trợ lý Tư đã đưa một vài người đến chào hỏi với Quách Thường Phúc trước. Trong bốn người, Trần Khang và một người nữa đều tốt nghiệp cùng trường với Quách Thường Phúc, cũng coi như là bạn cùng trường, chẳng mấy chốc đã thân thiết hơn.

Sau đó, Trợ lý Tư xách vali đi tìm Dương Yến.

Phương Tinh Nghị đang giải quyết việc nên không có thời gian rảnh. Trợ lý Tư đành đưa Dương Yến đến nhà hàng ăn tối.

Khi họ vào nhà hàng, mấy người Quách Thường Phúc vừa ăn xong, rời khỏi đó từ bên cửa B. Dương Yến nhìn thấy người đàn ông da đen trong nhóm đàn ông đó liền cau mày.

Sao trông người đó giống Quách Thường Phúc thế nhỉ?

Trợ lý Tư hỏi: "Cô Dương, có chuyện gì vậy?"

"Không có gì." Dương Yến nghĩ thầm, vài giờ trước còn vừa nói chuyện với Quách Thường Phúc. Em ấy nói đang ở trường mà, làm sao có thể ở đây được?

Vả lại, nếu đó thực sự là Thường Phúc, thì chờ bị cô lột da đi.

Sau khi ăn ở nhà hàng xong, trợ lý Tư sợ Dương Yến buồn chán. Anh ta đang định đưa cô ra ngoài đi dạo thì Phương Tinh Nghị gọi điện đến. Anh ta cầm túi đồ ăn được đóng gói lại, rồi cùng Dương Yến lên trên lầu.

Khi hai người đến phòng của Phương Tinh Nghị, Phương Tinh Nghị vẫn đang giải quyết việc, môi anh khô nẻ, dường như lâu rồi không uống nước.

"Tổng giám đốc Phương, anh nghỉ ngơi một chút đi." Trợ lý Tư nhắc nhở Phương Tinh Nghị rồi đặt thức ăn lên bàn: "Anh bận việc nhưng không thể không ăn."

"Ừm, đợi một chút."

Khoảng ba phút sau, Phương Tinh Nghị mới đóng sổ tài liệu trong tay lại rồi đứng dậy.

"Nếu buổi tối cô rảnh thì dịch cái này." Phương Tinh Nghị đưa một mảnh giấy cho Dương Yến.

Cả tờ giấy rách chi chít chữ, nhìn thôi cũng thấy loạn hết cả mắt rồi.

Dương Yến cố gắng nhìn thêm vài lần, chữ viết rất mờ, nhưng vẫn có thể nhìn ra được, đó là chữ Ô Khắc Bá.

"Tổng giám đốc Phương, anh có cần gấp không?" Dương Yến hỏi, vì cô đã lâu không đọc chữ Ô Khắc Bá rồi: “Chữ trên giấy vừa nhiều vừa khó nhìn, nếu tôi dịch cũng cần có chút thời gian.”

"Cô có thể đọc ra được tất cả mặt chữ không?"

"Chắc là có thể."

Phương Tinh Nghị dường như yên tâm nói: "Không vội, cô cứ dịch từ từ, dịch xong thì báo cho tôi."

"Tổng giám đốc Phương, vậy thì tôi về trước đây."

Dương Yến cầm theo mảnh giấy trở về phòng. Sau khi vào phòng, cô tiện tay với lấy quyển sổ và bút trên bàn rồi đi vào phòng tắm vừa ngâm mình trong bồn vừa dịch.

Đã hơn ba năm rồi cô không đọc loại chữ này, cộng với sự lộn xộn trên tờ giấy, cô chỉ có thể dịch từng từ một, sau đó sắp xếp chúng theo từng hàng.

Ngâm mình trong bồn tắm lâu nhưng cô cũng dịch được mấy chục chữ.

“Ừm? Trông giống như một địa chỉ?" Dương Yến lẩm bẩm, chạm vào điện thoại, vừa mới bật Google lên, cả phòng tắm tối om, chỉ còn ánh sáng từ màn hình điện thoại làm cô giật mình.

Có bước chân bên ngoài.

Dương Yến cứng đờ người, có cảm giác cận kề với cái chết ùa tới. Cô vội vàng tắt điện thoại di động để tránh bị nhìn thấy vị trí của mình rồi lặng lẽ mò ra khỏi bồn tắm.

Bốn bề hành lang đều có camera giám sát, được kiểm soát rất chặt chẽ. Làm thế nào mà kẻ đó mở cửa vào đây được?

Dương Yến trốn trong góc, lấy khăn che điện thoại rồi nhanh chóng nhấn số gọi cho trợ lý Tư. Tiếng bước chân bên ngoài ngày càng rõ hơn, dường như đã đi đến gần phòng tắm.

Phòng tắm có cửa sổ thông gió bằng kính, không hẳn là tối hết toàn bộ. Một lát sau, Dương Yến có thể nhìn thấy toàn bộ từng bày biện của phòng tắm, có ai đó đặt tay lên nắm đấm cửa, đang bắt đầu xoay.

Điện thoại được kết nối, nhưng Dương Yến không dám phát ra âm thanh, giảm âm lượng đi rồi nhẹ nhàng đặt khăn xuống sàn.

Cánh cửa phòng tắm bị mở ra, một bóng người mờ mờ bước vào. Dương Yến ngửi thấy một luồng khí giết người khát máu, một hơi lạnh bốc lên từ dưới lòng bàn chân, cô dính chặt lấy chỗ treo khăn, không dám di chuyển.

Kẻ đó dáng người thô, to, có thể bóp chết cô chỉ bằng một bàn tay. Làm sao trốn đây?

Dương Yến liên tục chửi thầm Quách Nhược Linh trong lòng. Nếu như đứa ngu ngốc đó không ăn cắp cái khuy áo thì sẽ chẳng có những phiền phức như thế này!

Sống hơn hai mươi năm, cô lại gặp phải một tình tiết mà chỉ xuất hiện trên phim truyền hình.

Bịch! Bịch! Bịch!

Vì sợ hãi, trái tim của Dương Yến đang đập dữ dội. Cô nhìn theo bóng người bước vào phòng tắm, đầu ngó nghiêng như thể đang tìm kiếm cô.

Anh ta rất cao, ít nhất cũng phải cao một mét chín.

Nhân lúc đầu của người đó đang nghiêng về phía bên kia, Dương Yến di chuyển, lấy thứ đang cầm đập vào kẻ đó rồi chạy theo ánh sáng chiếu vào từ bên ngoài.

Rèm cửa trên ban công bên ngoài không đóng. Có thêm ánh sáng của trăng chiếu vào nên căn phòng trở nên rất sáng.

Dương Yến vừa tránh bàn ghế, vừa lảo đảo chạy về phía cửa. Còn một chút xíu nữa là có thể chạm tới tay cầm của cánh cửa rồi, nhưng lại bị hắn ta đuổi kịp túm giật về sau, một tay bóp cổ cô.

Cảm giác nghẹt thở khiến Dương Yến phải vật lộn một cách tuyệt vọng, đối phương cao lớn, cô không thể cào tới được mặt hắn, bàn tay đó kẹp cổ cô, kéo ra cũng không kéo nổi.

Cứu mạng!

Dương Yến giống như con cá nhảy lên bờ, bị ánh mặt trời chiếu thẳng vào, sợ hãi, tuyệt vọng, ý thức nhỏ bé dần tan biến mất.

Đột nhiên, có người đạp một phát vào cánh cửa, tên bên trong càng siết chặt cổ Dương Yến hơn. Giây tiếp theo, lại có tiếng phá cửa, cánh cửa phòng bật mở ra.

Phương Tinh Nghị xông vào, nhờ ánh sáng bên ngoài chiếu vào, anh nhìn thấy gã đàn ông kia đang dùng tay siết cổ Dương Yến. Dương Yến không vùng vẫy, gần như bất tỉnh rồi.

Lúc đó trái tim anh như muốn bay ra khỏi lồng ngực.

Anh lao vào trong phòng với tốc độ nhanh nhất có thể, nhấc chân đá vào gã kia một cú đau điếng. Hắn đó rảnh tay đỡ nên bị đá trúng bên thái dương, choáng váng một lúc.

Nhân lúc tay gã buông lỏng, Phương Tinh Nghị túm lấy cánh tay của Dương Yến kéo mạnh về phía anh.

Sau khi kéo được cô ngã vào lòng mình, anh đá một cú nữa, cực kỳ mạnh mẽ. Gã đó theo bản năng lùi lại. Anh vừa kéo vừa đỡ Dương Yến vội vã chạy ra ngoài, đúng lúc va vào người Trợ lý Tư.

"Chắc chắn hắn không dám ra ngoài mà sẽ leo cửa sổ chạy trốn, mau gọi cho sói xám!"

Hạ lệnh xong, Phương Tinh Nghị không dám trì hoãn. Anh đặt Dương Yến xuống, thử kiểm tra, hơi thở của cô rất yếu, anh lập tức thực hiện sơ cứu khẩn cáp cho cô.

Trợ lý Tư vội vàng gọi điện thoại lên.
Bình Luận (0)
Comment