Nam Thần Nhà Tôi

Chương 610

Dương Yến hôn lên mặt bà một cái: "Ngày mai con và mẹ đi ăn với ông nội nhé?"

"Mẹ đương nhiên đồng ý, có điều nên dỗ chồng con đi đã." Miya Diệc cười nói: “Con đi công tác một tháng, trở về lại bận rộn, trong lòng nó chắc bực bội lắm!"

Dương Yến cười híp mắt nói: "Không sao đâu ạ, qua hôm nay con sẽ xin nghỉ phép, sau đó sẽ dần dần bù cho anh ấy!"

Sau khi đưa Miya Diệc và các con tới biệt thự nhà họ Phương, cùng ông Phương nói chuyện vài câu thì Dương Yến liền chạy xe tới khách sạn Mỹ Tâm, lúc ở trên xe còn gửi tin nhắn cho Phương Tinh Nghị, bảo là phải đi tham gia tiệc ăn mừng.

Lúc cô nhắn tới tin thứ ba, phát hiện Phương Tinh Nghị đã chặn số mình.

"Này cũng trẻ con quá rồi!" Dương Yến nhìn chằm chằm vào dấu chấm than màu đỏ ở cạnh tin nhắn, trong lòng dở khóc dở cười, nhớ lại lúc mình đi công tác đã không nghe mấy cuộc điện thoại anh gọi, nhưng không đến mức vậy chứ?

Sau khi đến khách sạn Mỹ Tâm, Dương Yến nói với nhân viên một tiếng rồi nhanh chóng được đưa đến phòng riêng đã đặt.

Phòng vừa mở ra, cô đã thấy có vài người trên bàn ăn lớn đang cười cười nói nói, Từ Lai khi vừa nhìn thấy Dương Yến bước vào thì vội vàng đứng dậy.

"Tổng giám đốc Dương." Từ Lai đến bắt tay với Dương Yến, nói nhỏ: “Lúc cô vừa mới trở về Nam Thành, định cho cô có thời gian nghỉ ngơi, nhưng hôm nay lại là lễ kỷ niệm."

Dương Yến mỉm cười, nhẹ nhàng nói: "Tôi hiểu mà, anh vẫn là người giúp các nghệ sĩ giành tài nguyên đấy."

Có một bà chủ hiểu rõ lý lẽ như vậy, trong lòng Từ Lai như gió xuân ấm áp, anh ta liền dẫn Dương Yến tới chỗ một thanh niên trẻ: “Đây là Hướng Thần, chắc tổng giám đốc Dương vẫn chưa từng gặp qua."

Sau khi công ty giải trí Hoan Hỉ bị thu mua rồi bị đổi quản lý, Dương Yến liền giao lại cho CEO mới, còn mình thì đi làm chuyện khác.

Đừng nói là Hướng Thần, các nghệ sĩ khác trong công ty cô đều không biết một ai.

Có điều Hướng Thần mấy tháng nay rất nổi, Dương Yến lướt Facebook thường xuyên thấy anh ta.

Nghe thấy Từ Lai nói, cậu thanh niên liền bỏ mũ xuống để lộ một gương mặt rất đẹp trai, đôi mắt màu nâu đầy thành ý: "Tổng giám đốc Dương, tôi là Hướng Thần, mong cô chiếu cố."

"Đâu có, người chiếu cố cậu là Từ Lai." Cậu trai này tuy trẻ tuổi nhưng thái độ rất tốt, nổi tiếng sớm như vậy mà vẫn rất khiêm tốn, ấn tượng đầu tiên của Dương Yến với anh ta cũng không tệ lắm.

Dương Yến cười với Hướng Thần một cái, đưa cho anh ta một ly nước chanh: "Phải nghe lời người quản lý, đi theo anh ấy, muốn được ba giải vàng ảnh đế cũng không phải là vấn đề khó."

"Vâng." Hướng Thần vội nhận lấy nước chanh, lộ ra nụ cười ngại ngùng: “Tôi sẽ luôn nghe lời anh Từ."

Dương Yến lại đưa một ly nước chanh khác cho Từ Lai.

Từ Lai nhận lấy, cười nói: "Tổng giám đốc Dương đừng tâng bốc tôi như vậy, ba giải vàng ảnh đế kia là ba ngọn núi đó, Hướng Thần phải từ từ trèo qua từng ngọn một, nhưng cũng phải mất mấy năm đấy!"

"Năng lực đào tạo nghệ sĩ của anh như nào tôi biết mà." Dương Yến nâng lên một ly nước chanh cụm ly với anh ta: “Nghệ sĩ được anh dạy bảo, có ai là không nổi tiếng trong cái ngành giải trí này?"

Lời nói này làm Từ Lai cảm thấy rất dễ chịu, ngay cả khi phải làm quá nhiều việc cho Hoan Hỉ cũng cam tâm tình nguyện. Anh ta khiêm tốn trả lời lại hai câu, thừa lúc các nhà đầu tư còn chưa tới thì giới thiệu một vài nghệ sĩ khác với Dương Yến.

Khoảng mười mấy phút sau, các nhà đầu tư rốt cuộc cũng đến.

Mấy người này đều là các nhà đầu tư nổi tiếng trong nghề, quen biết rất nhiều người trong giới giải trí, là nhà sản xuất của đã mời tới. Lúc đầu bọn họ đối với phim tự sản xuất của Hoan Hỉ không có hứng thú, nhưng vừa hay Hướng Thần nổi tiếng, lưu lượng tăng.

Lại thêm người quản lý của Hướng Thần là Từ Lai, là một đạo diễn phim truyền hình luôn có yêu cầu cao về chất lượng, danh tiếng không nhỏ, vừa mới khai máy đã được bình chọn. Sau này khi xem vài cái trailer, cảm thấy cũng được, nên mỗi người lại đổ thêm vào mấy trăm triệu.

Sau khi Dương Yến thu mua Hoan Hỉ thì không có cách nào ra mặt, bên ngoài chỉ biết Hoan Hỉ thuộc Hòa Tụng, chứ không biết Dương Yến là người thu mua, ngay cả mấy nhà đầu tư cũng không biết.

Hòa Tụng chỉ là một công ty mỹ phẩm, mặc dù trên thị trường giá cổ phiếu cũng cao, chất lượng cũng được yêu thích, nhưng vẫn không thể so sánh với các nhãn hiệu mỹ phẩm dưỡng da nằm trong top 3 trong nước, mấy nhà đầu tư đương nhiên cũng có chút coi thường.

Dương Yến có thể cảm nhận được lúc nhóm người đầu tư qua chào hỏi với mình, trong lời nói cũng có thái độ hờ hững, nhưng cũng không buồn, chỉ thản nhiên cười, nói vài câu lịch sự.

Các nhà đầu tư để ý tới nghệ sĩ trong Hoan Hỉ là được rồi.

Mấy người này để ý tới Hướng Thần bởi vì anh ta đang nổi tiếng. Lưu lượng cao thì fan hâm mộ cũng nhiều, fan hâm mộ vì yêu thích mà sẽ mua những thứ anh ta làm người đại diện, xem phim anh ta đóng.

Bất kì người đầu tư nào thấy được cái cây hái ra tiền đều sẽ không ngần ngại mà bỏ vốn đầu tư.

Mới nói chuyện được nửa tiếng mà Từ Lai đã cầm được mười mấy cái danh thiếp. Cho dù đạo diễn tới người phụ trách của công ty thương mại nào đó, Từ Lai đều cười nhận hết.

"Tổng giám đốc Dương." Nhà đầu tư họ Đổng bỗng nhiên nhìn tới Dương Yến, cười hỏi: “Rất ít người trẻ tuổi như cô mà đã được làm thành viên trong ban giám đốc, tôi có thể hỏi cha của cô là ai không?"

Dương Yên lắc nhẹ ly rượu, lộ ra nụ cười thản nhiên: "Tôi cũng rất muốn nói cho ông Đổng đây biết, nhưng thật xin lỗi, từ sau khi cha mẹ tôi ly hôn thì tôi vẫn luôn ở cùng mẹ."

Ông Đổng à lên một tiếng, lại tiếp tục: "Thành quả hiện tại đều là dựa vào thực lực của cô à? Giỏi thật đấy, vậy tổng giám đốc Dương đã kết hôn chưa?"

Dương Yến khẽ nhíu mày, nhưng không biểu hiện là mình khó chịu: "Vâng, tôi đã kết hôn rồi."

"Có thể biết chồng cô đang làm nghề gì không?" Ông Đổng lại dò hỏi: “Có phải người trong ngành không? Cô nói tên đi, không chừng chúng tôi cũng biết đấy!"

Từ Lai sớm đã thấy ông Đổng kia đang nói móc bà chủ của mình.

Trong trường hợp này, bà chủ đương nhiên không thể tức giận, nhưng anh ta là cấp dưới cũng không thể chỉ đứng nhìn.

Từ Lai tới rót rượu cho ông Đổng: "Ông Đổng, chẳng phải anh vừa mới nói có chỗ muốn giới thiệu cho Hướng Thần nhà chúng tôi làm người đại diện sao?"

"À đúng đúng, bọn họ đang muốn tìm người đại diện châu Á, tôi thấy Hướng Thần rất phù hợp..."

Thấy Từ Lai dùng hai câu đã đánh lạc hướng được, Dương Yên âm thầm thở phào một hơi.

Nếu như Từ Lai không tới, có khi cô sẽ không nhịn được mà dội nước chanh trong tay lên mặt ông Đổng này.

"Tổng giám đốc Dương, cô không sao chứ?" Hướng Thần ngồi bên cạnh nghiêng người tới ân cần hỏi một câu.

Dương Yến lắc đầu, đang định trả lời thì cái ly trong tay Hướng Thần cầm không chắc, nửa ly nước chanh rớt lên váy của cô.

Hướng Thần vội vàng để cái ly lên bàn, luống cuống tay chân: "Tổng giám đốc Dương, xin lỗi, tôi..."

"Không sao." Nghĩ tới tầm quan trọng của cậu trai này với công ty, Dương Yến nín nhịn, mỉm cười đứng dậy: “Tôi đi vào toilet lau đi là được."

Dương Yên đi ra khỏi phòng, hướng tới toilet.

Nửa ly nước chanh đó giội lên lưng cô, váy của Dương Yến lại tương đối mỏng, dính nước ướt liền áp sát vào thân.

Dương Yến nhíu mày, cố gắng dùng giấy hút khô. Cô lấy điện thoại di động ra, phát hiện Phương Tinh Nghị bỏ chặn mình thì bất đắc dĩ cười, gọi điện cho anh.

Có vẻ anh vẫn còn giận nên không nhận điện thoại của cô.

"Thật là, chồng giận còn khó dỗ hơn cả con nhỏ." Dương Yến nói thầm, ném khăn giấy vào thùng rác, vừa mở của toilet thì thấy Hướng Thần đang đứng dựa vào tường.

"Ấy, sao cậu lại ở đây?"

"Tổng giám đốc Dương, vừa rồi thật xin lỗi." Hướng Thần tới đưa cho Dương Yến một cái túi: “Trên xe của Mộng Mộng vừa hay có quần áo mới, tôi đi mua với cô ấy. Dáng người của cô và cô ấy cũng tương tự nhau, chắc là có thể mặc."

Dương Yến cúi đầu nhìn nhìn, vải hai bên hông vẫn dính sát vào người, có chút lộ.

Cô không từ chối, sau khi nói cảm ơn thì cầm quần áo vào toilet.

Nghệ sĩ nữ vì để lên hình đẹp, đều rất gầy, may mà cái váy này có dây buộc, Dương Yến miễn cưỡng có thể mặc vừa. Sơ vin áo lụa trắng vào trong váy xong cô mới ra khỏi toilet.

Lúc Hướng Thần nhìn thấy cô, mắt hơi lóe lên, Dương Yến lại không nhìn thấy.
Bình Luận (0)
Comment