Nam Thần Nhà Tôi

Chương 64

(*Nhà vật lý người Áo)

Dương Yến: "..."

Phương Tinh Nghị liếc nhìn cô, tiếp tục nói: "Tôi tin tưởng cô Dương Yến không phải loại tiểu nhân lật lọng đó, nhưng nếu cô Dương thật muốn đi thì tôi cũng sẽ không ngăn cản."

"Để bày tỏ lòng áy náy, cô Dương hãy nhận lấy số tiền mặt này." Người đàn ông lấy ra một xấp tiền thật dày đặt trên tủ đầu giường, giọng điệu trầm thấp: "Không nhiều, chỉ có 26 triệu đủ để cô Dương mua một vé máy bay."

Dương Yến nhìn xấp tiền, ngơ ngác một lát, mấy chục giây sau, cô mới kịp phản ứng lại, mặt cô nóng bừng, run rẩy suýt chút nữa đánh rơi cốc nước.

Thật, thật là quá đáng mà!

Sau đêm hoang đường đó, cô để lại cho anh 2,6 triệu, bây giờ anh đưa cô gấp mười số tiền, cố ý muốn cô nhớ tới chuyện đêm đó, thật quá xấu xa.

"Cô Dương, trong cốc của cô không có nước." Thấy Dương Yến cầm cốc nước không giơ lên miệng, vẻ mặt ngơ ngác, ánh mắt Phương Tinh Nghị lấp lánh ý cười, cầm cốc nước của cô lại rót nước.

Dương Yến cắn môi, trong lòng rất uất ức.

Cô thật sự rất không nên nhào vào trong ngực chú Phương, kết quả thì sao, bị lừa rồi!

Đưa cốc nước cho Dương Yến xong, Phương Tinh Nghị "lo lắng" hỏi: "Cô Dương, sắc mặt cô rất xấu, cô không thoải mái sao? Có cần tôi gọi bác sĩ tới khám cho cô hay không?"

"..."

Dương Yến hít sâu một hơi, đè uất ức trong lòng xuống, đánh chữ trên điện thoại, rồi đưa cho anh nhìn: "Tôi không sao, cảm ơn tổng giám đốc Phương đã quan tâm. Tôi sẽ giúp tổng giám đốc Phương bàn xong chuyện hợp tác rồi về nước."

"Tiếc quá, tôi còn định để trợ lý Tư về cùng với cô Dương." Môi mỏng của Phương Tinh Nghị nhếch lên: "Nếu cô Dương đã nhiệt tình như vậy, thì vất vả cho cô Dương rồi."

"..." Hai gò má Dương Yến co giật, bật cười trong lòng.

Trước đó khi nhìn Phương Tinh Nghị cưng chiều Tưởng Song Kỳ, cô còn cảm thấy chú Phương thật tốt, cô rất hâm mộ Tưởng Song Kỳ, bây giờ xem ra, anh rõ ràng là sói đội lốt người

Hình như Phương Tinh Nghị khá bận rộn, sau khi Dương Yến tỉnh lại, anh gọi một cuộc điện thoại cho trợ lý Tư, rồi tiếp tục làm việc, ngồi trước máy vi tính, tập trung tinh thần.

Dương Yến cũng không quấy rầy.

Lúc mười giờ hơn, trợ lý Tư mang một ít đồ dinh dưỡng tới, còn dẫn đến một bác sĩ.

Dương Yến phối hợp với bác sĩ làm kiểm tra, nói chuyện với bác sĩ và trợ lý Tư cô mới biết được mình đã hôn mê một ngày một đêm, sáng nay mới tỉnh lại, Phương Tinh Nghị vẫn luôn đợi ở bên cạnh, bởi vì cổ bị thương quá nặng, cũng làm bị thương dây thanh quản, nên trong thời gian ngắn cô không thể nói chuyện, cần uống thuốc điều trị.

Dương Yến liếc nhìn người đàn ông ở bên bàn làm việc, anh vẫn mặc quần áo vải dài, sắc mặt khá mệt mỏi, đang chăm chú nhìn máy tính xử lý công việc, không biết mệt mỏi.

Cô thắc mắc, sau khi tỉnh lại, tại sao lại nhìn thấy Phương Tinh Nghị ngủ ở ghế bên cạnh, thì ra, anh vốn ở bên giường trông cô một ngày một đêm.

Sau khi bác sĩ kiểm tra xong rời đi, Dương Yến sờ điện thoại đánh chữ, lặng lẽ cho trợ lý Tư nhìn: "Trợ lý Tư, đêm đó người xông vào phòng tôi, có phải có liên quan đến việc hợp tác đó hay không?"

Trợ lý Tư gật đầu, đã đến Thổ Nhĩ Kỳ rồi, có một số việc, anh ta cảm thấy không cần lừa gạt Dương Yến nữa, anh ta ghé đến bên cạnh cô khẽ nói: "Cô còn nhớ, lần đó khi ở khách sạn Quảng Mỹ, cô đã gặp Tô Khiết không?"

Dương Yến nghe vậy giật mình.

Cô lại bấm trên điện thoại di động một hàng chữ: "Anh đã nhìn thấy chúng tôi sao?"

"Đúng lúc tôi tiễn khách rời khỏi nhà hàng." Trợ lý Tư nói: " Cô Dương trước kia cô đã gả cho cậu Dịch Chung, nhưng cô không quen hai vợ chồng Phương Thái, tại sao bỗng nhiên Tô Khiết lại tìm cô chứ?"

"Cô Dương, chắc cô phải biết, Phương Thái là con nuôi của cô tư nhà họ Phương, dù là con nuôi, lại là nhà ngoại, nhưng Phương Thái vẫn muốn lấy lòng cô tư nhà họ Phương, nếu được bà ấy ủng hộ, thì sau này có thể được chia tài sản của ông cụ Phương."

Ngày đó khi Tô Khiết tìm Dương Yến trò chuyện, Dương Yến đã biết Tô Khiết tới với mục đích gì, là do cô tư nhà họ Phương phái tới, lần này suýt chút nữa bị ám sát, cô lập tức phản ứng lại.

Dương Yến sắc mặt âm trầm, nhanh chóng đánh chữ trên điện thoại di động: "Cô tư nhà họ Phương biết tôi có thể nói tiếng Ukraina, muốn tôi giúp cô ta đàm phán chuyện làm ăn, nhưng tôi đã từ chối, không ngờ cô ta ác như vậy."

Chẳng trách lúc trước trong lời nói của Tô Khiết có hàm ý, nói đã không đồng ý với cô tư nhà họ Phương, thì cũng đừng giúp Phương Tinh Nghị, để tránh cho chết như thế nào cũng không biết, thì ra cô không đồng ý thì cô tư nhà họ Phương lập tức muốn diệt trừ cô.

Cách làm việc của cô tư nhà họ Phương khá giống Hứa Cung Diễn, không ăn được thì đạp đổ, để không ai có thể chiếm được.

Trợ lý Tư nói: "Cô tư nhà họ Phương không ở Phương thị, nhưng lại sắp xếp mấy gián điệp ở Phương thị, bà ta biết cô Dương biết ngôn ngữ này, là do những người đó thông báo."

Dương Yến mím chặt môi.

Quả nhiên, ngay từ đầu cô đã cảm giác không sai, đây chính là một vũng nước đục, bước vào là rước lấy phiền toái, nói cho cùng đều do đứa em ngu xuẩn đó của cô, vừa ngu vừa tham.

"Cô Dương yên tâm, chuyện ngoài ý muốn như vậy chắc chắn sẽ không lặp lại nữa." Trợ lý Tư bảo đảm với Dương Yến: "Chúng tôi đã tuyển được một tay bắn tỉa lợi hại, sẽ bảo vệ an toàn cho cô Dương suốt hai mươi bốn giờ. Tên đả thương cô rồi chạy trốn đã bị chính người đó bắn chết rồi."

Bình thường người Dương Yến tiếp xúc đều là chính phái, đột nhiên nghe trợ lý Tư nói những chuyện này, cô ngẩn người, đánh chữ hỏi anh ta: "Cái gì, giết người không phạm pháp sao?"

"Chúng ta có đủ loại giấy chứng nhận chính quy, cũng sẽ không vi phạm pháp luật." Trợ lý Tư đẩy gọng kính: "Huống hồ nếu đối phương dám lan truyền chuyện như vậy thì chỉ bản thân chuốc lấy đau khổ mà thôi."

Dương Yến lau mồ hôi, quyết định bàn xong chuyện hợp tác này thì sẽ gây dựng mối quan hệ với chú út Phương.

Cô là người dân hiền lành an phận, cũng không muốn gây chuyện.

Có lẽ nhìn ra Dương Yến nhàm chán, trợ lý Tư cũng không đi, thỉnh thoảng cầm văn kiện cho Phương Tinh Nghị, thời gian còn lại đều ở bên Dương Yến, nói chuyện phiếm.

Trợ lý Tư nói với Dương Yến, con mèo Ragdoll nhà anh ta đã mang thai, hai tháng nữa sẽ sinh mèo con, hỏi Dương Yến đến lúc đó có muốn nuôi một con hay không, Dương Yến liên tục gật đầu đồng ý.

Cô không ghét thú cưng lông dài, lúc trước, kết hôn xong, việc nhà việc công ty khá bận rộn, nên mới không nuôi, bây giờ đã ly hôn, cô ở nhà trọ với Lâm Thanh Dung, nuôi mèo cũng vui.

Khi biết được con mèo của trợ lý Tư tên là Elizabeth, Dương Yến đã cười nghiêng ngả, đánh trên điện thoại di động chữ: "Anh đặt tên thật giỏi, vậy sau này con mèo tôi mang về nên đặt tên là gì?"

"Nếu như là đực, thì gọi là Erwin Schrödinger đi." Trợ lý Tư nghĩ một chút nói: "Rất dễ nghe, còn thuận miệng, đáng tiếc mèo nhà tôi là mèo cái, gọi Erwin Schrödinger hơi khó nghe."

Dương Yến: "Erwin Schrödinger mà nghe thấy, chắc phải bật nắp quan tài mà dậy mất."

"Một cái tên thôi mà, nếu ông ta thích, cũng có thể đặt tên tôi cho mèo của ông ta."

Phương Tinh Nghị đang làm việc, nghe thấy hai người nói chuyện rôm rả, anh quay đầu nhìn thấy hai người đang cười toe toét, anh khẽ xoa bóp ấn dường.

Nhìn phiền thật.

"Trợ lý Tư." Phương Tinh Nghị lên tiếng, giọng điệu nặng nề: "Cô Dương mới tỉnh lại, cần nghỉ ngơi, nếu cậu không có việc gì thì giúp tôi xử lý văn kiện trong hộp thư đi."

"Được, tổng giám đốc Phương." Tổng giám đốc nhà mình cũng đã lên tiếng rồi, trợ lý Tư cũng không dám tiếp tục nói chuyện phiếm với Dương Yến nữa, lập tức lấy máy tính xách tay từ ngăn kéo ra, bắt đầu làm việc.

Dương Yến lại cảm thấy nhàm chán, hung hăng trừng mắt với Phương Tinh Nghị, cô cắn một miếng táo to, trong lòng thầm oán: Bảo tôi làm việc cho anh, thế mà cấp dưới của anh nói vài câu chuyện phiếm với tôi lại không được.

Đây là điển hình cho việc chỉ cho quan phóng hỏa, nhưng không cho dân đốt đèn.
Bình Luận (0)
Comment