Nam Thần Nhà Tôi

Chương 72

Sau khi gọi điện xong, Phương Tinh Nghị cũng không muốn ở lại, dù sao Dương Yến cũng là phụ nữ, nên anh gọi một nữ phục vụ đến chăm sóc cô thì có vẻ tốt hơn.

Chỉ là anh mới đi được hai bước, cô đã tóm chặt góc áo sơ mi của anh kéo lại.

“Chú…” Dương Yến không biết sao lại có thể đứng dậy khỏi bồn tắm, nước từ trên đỉnh đầu cô chảy xuống, sợi tóc dán chặt vào hai bên má.

Nghe được giọng nói mềm mại ngọt ngào của cô, Phương Tinh Nghị cứng đơ người, dường như không ngờ giọng nói cô dễ nghe như vậy.

Cánh tay đang nắm lấy áo anh của cô rất nhỏ, dưới ánh đèn ấm áp, cổ họng anh khẽ động, cứng rắn ép bản thân kéo tay cô ra: “Tôi gọi người đến giúp cô.”

Dương Yến lại kéo áo anh, bởi vì tác dụng của thuốc, mũi cô trở nên đặc biệt nhạy cảm, cô chỉ cảm thấy trên người chú Phương này có một mùi rất dễ chịu.

“Chú Phương… anh qua đây.” Bồn tắm quá trơn, cô thử đứng dậy mấy lần cũng không được, nhưng Phương Tinh Nghị đang rất cố gắng đứng xa cô, cho dù là cô chỉ kéo kéo áo anh.

Dương Yến ngước lên nhìn người đàn ông, khẽ liếm đôi môi đang khô khốc: “Chỉ sờ một chút thôi… có được không?”

Giọng nói cô rất mềm mại, nghe không có chút sức lực nào, Phương Tinh Nghị tóm lấy tay cô, xem mạch đập, nhiệt độ cơ thể cao, tim đập cũng rất nhanh, thật sự xảy ra chuyện rồi.

Phương Tinh Nghị nhíu mày.

Lần này, anh tức đến nỗi hận không thể ném Tưởng Song Kỳ đến một hòn đảo không người nửa năm, thể nào khi anh bế Dương Yến lên, người cô không có chút sức lực nào, hóa ra là bị trúng thuốc.

Phương Tinh Nghị lại lấy điện thoại ra gọi cho trợ lí Tư: “Đổi bác sĩ nữ đến.”

“… Tổng giám đốc Phương, tôi và bác sĩ đã đến cửa rồi.”

“Đổi bác sĩ khác đến đây!” Phương Tinh Nghị lạnh giọng, vừa đặt điện thoại xuống eo lại bị giữ lấy, Dương Yến đã bò ra khỏi bồn tắm, dính lên người anh.

“Chú Phương, anh đẹp trai quá đi…” Dương Yến đưa tay lên vuốt ve gương mặt anh, khẽ nói: “Còn thơm nữa, giống như… mùi hương mà lần trước tôi ngửi được.”

Người phụ nữ dính lên người anh, mềm mại.

“Chú, chú, cho tôi sờ chút đi!”

“Chỉ một chút thôi.”

Đôi môi đỏ ửng của cô cứ đóng lại mở, không ngừng lẩm bẩm, đôi tay còn mò vào trong áo sơ mi, độ nóng đó khiến Phương Tinh Nghị căng thẳng, bình tĩnh lại, giữ chặt lấy tay của cô.

Quấn khăn tắm lên người cô, anh trực tiếp vất cô lên giường, cũng không thèm nhìn liền đi ra phòng khách.

Phương Tinh Nghị không ngại cùng cô chơi trò đó, cơ thể cô rất mềm mại, đẹp đẽ, bây giờ anh vẫn nhớ đến, có điều anh không hứng thú với người phụ nữ bị bỏ thuốc, làm như anh là kẻ cưỡng gian không bằng.

Bị Dương Yến chạm vào, bụng dưới giống như đang bốc hỏa, nóng đến mức khiến anh khó chịu, anh nhìn thấy hộp thuốc trên bàn trà, liền hút một điếu, cũng dễ chịu hơn.

Không lâu sau, trợ lí Tư đưa một bác sĩ nữ đến.

Bác sĩ tiến vào kiểm tra cho Dương Yến, trợ lí Tư đến trước mặt Phương Tinh Nghị: “Tổng giám đốc Phương, người bắt cóc cô Dương chính là cô Tưởng, cô ấy tham gia xong một buổi lễ ở châu Âu liền lén chạy qua đây.”

“Sau khi Sói Xám đến nơi, nói với tôi là cô Tưởng bị bắt cóc rồi, có điều cậu ta nói không cần lo lắng, trên tay cô Tưởng có đeo chiếc nhẫn đặc biệt mà cậu ta tạo ra, cậu ta đã đi theo rồi.”

“Sao cô ấy lại bị bắt cóc?” Phương Tinh Nghị lạnh giọng hỏi, khẽ gạt tàn thuốc vào trong gạt tàn: “Cô ấy cũng không có uy hiếp gì đến nhà họ Phương.”

Trợ lí Tư nói: “Trước mắt thì không rõ, chỉ có thể đợi Sói Xám quay lại. Có điều Sói Xám rất lợi hại, không ngờ còn là một thiên tài vật lí, cái máy lần theo dấu vết đó, người nghiên cứu cũng không làm được.”

“Quả thực vậy.” Phương Tinh Nghị rất tán đồng, Ngự Văn Đình xuất thân từ trường học đó, thậm chí còn chưa chắc giỏi bằng Sói Xám: “Đợi sau khi về nước, cho cậu ta gấp đôi thù lao,”

“Vâng.”

Điện thoại của Phương Tinh Nghị đặt trên bàn reo lên, có tin nhắn từ số lạ.

Sau khi mở ra, ánh mắt anh bỗng sầm lại.

Trong ảnh là Tưởng Song Kỳ quần áo không nghiêm chỉnh, tay chân bị trói trên ghế, nhìn có vẻ rất không ổn, đằng sau cô chính là biển, sóng lớn, người và ghế có thể bị thổi đi bất cứ lúc nào.

Trợ lí Tư cũng nhìn thấy bức ảnh, sắc mặt liền thay đổi: “Tổng giám đốc Phương…”

Tin nhắn mới đến được gửi từ messenger, Phương Tinh Nghị trầm mặt chấp nhận lời mời kết bạn, vừa được chấp nhận, bên kia gọi video call, sau đó, trên màn hình xuất hiện gương mặt của một người đàn ông.

“Xin chào, tổng giám đốc Phương.” Người đàn ông lãnh đạm, nhưng giọng điệu lại không hề ôn hòa, anh ta giơ máy, đằng sau là Tưởng Song Kỳ đang bị trói trên ghế, còn có một cục đá buộc ở chân.

Phương Tinh Nghị nhìn phía sau anh ta, trầm giọng nói: “Bảo chủ nhân của anh nói chuyện với tôi.”

Người này vừa nhìn đã biết là vệ sĩ, nhất định là chịu sự sai bảo của người khác.

“Đúng lúc tôi cũng muốn nói với tổng giám đốc Phương vậy.” Đối phương cũng không nói nhiều, mời nick anh vào một nhóm khác.

Rất nhanh liền xuất hiện thêm một người, là một gương mặt tuấn tú có tri thức.

“Anh Hứa, việc làm ăn của anh ở châu Âu, chúng ta không ảnh hưởng gì đến nhau.” Phương Tinh Nghị híp mắt: “Anh Hứa làm như vậy là có ý gì, động đến người của tôi?”

Hứa Cung Diễn cười: “Chúng ta không làm ăn gì với nhau, đương nhiên tôi không cần gây thù với tổng giám đốc Phương làm gì, có điều tổng giám đốc Phương không quản nổi người của mình, tôi chỉ thay anh làm chút việc thôi.”

Chỉ bằng câu nói này, Phương Tinh Nghị đã biết được mục đích Hứa Cung Diễn khi bắt cóc Tưởng Song Kỳ, anh nhìn thấy Hứa Cung Diễn đang ngồi trong một phòng khách mang phong cách châu Âu, rèm cửa màu cam.

E rằng Hứa Cung Diễn đang ở một nơi khác, nhưng lại sắp xếp người ở Thổ Nhĩ Kì.

“Người của tôi không được dạy dỗ tốt, tôi sẽ phạt cô ấy, không mượn anh Hứa ra tay.” Phương Tinh Nghị nhàn nhạt nói: “Đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ, anh Hứa không phải đến đạo lí này cũng không biết đấy chứ.”

“Vậy thì không được, người của tổng giám đốc Phương phạm phải sai lầm lớn, tổng giám đống Phương lại dễ dàng thương hoa tiếc ngọc.” Hứa Cung Diễn cười, giọng nói có vẻ ôn hòa, nhưng lại mang theo sát khí.

“Vì vậy, anh đang tuyên chiến với tôi đấy à?” Phương Tinh Nghị gạt đi tàn thuốc, cười khẩy: “Tôi chơi đùa trên thương trường lâu như vậy, cũng lâu rồi không đấu tranh với người khác.”

“Tôi vẫn luôn muốn so tài với tổng giám đốc Phương, có điều không cần vội.” Hứa Cung Diễn biết thương nghiệp đế quốc của Phương thị, nhưng anh ta không lo lắng, trên mặt vẫn nở nụ cười ôn hòa.

Có người đưa đến một chiếc hộp, Hứa Cung Diễn mở nó ra, cũng di chuyển điện thoại đến đó.

Trong hộp là một ngón tay đẫm máu, bên trên còn đeo một chiếc nhẫn ngọc lục bảo đẹp đẽ, tác động vào thị giác người khác, không rõ là đang nhìn nhẫn hay nhìn ngón tay.

Mắt Phương Tinh Nghị khẽ giật giật.

Chiếc nhẫn này là vật bảo truyền của nhà họ Phương, bà Phương thương cô của anh, lúc cô anh gả đi liền tặng chiếc nhẫn này cho cô, từ trước đến giờ cô chưa từng tháo xuống.

“Tổng giám đốc Phương, không nói chuyện với anh nữa, tính tôi đây không tốt lắm.” Hứa Cung Diễn khẽ nói: “Tôi giống anh, đồ của tôi, cho dù là vất đi, cũng không ai được động vào.”

“Người yêu trước kia của tôi rất ngốc, dễ lừa, cô ấy đồng ý giúp anh đàm phán lần hợp tác đó, nhưng nhà họ Phương các người lại dám có ý đồ với cô ấy, tôi không thể trơ mắt nhìn như vậy được.”

“Anh có chặt mười ngón tay của cô ta cũng không sao.”Phương Tinh Nghị bình tĩnh, anh biết Hứa Cung Diễn tuy trông ôn hòa như vậy, nhưng lại rất độc ác, còn độc ác hơn so với suy nghĩ của anh.

Hơn nữa anh đưa Dương Yến đến Thổ Nhĩ Kì, chỉ là muốn cô đàm phán giúp một lần hợp tác, chứ không muốn cô xảy ra chuyện gì, ai biết được bà cô của anh lại vội vã đến vậy, tìm người ám sát Dương Yến.

Người của anh không bảo vệ được Dương Yến, quả thật điều này không thể bào chữa được.
Bình Luận (0)
Comment