“Vào lúc này rồi, còn thương hoa tiếc ngọc cái rắm à!” Quách Thường Phúc giận dữ mắng, giật lấy chai nước trong tay Trần Khang, rót vào miệng của Tưởng Song Kỳ.
Anh ta đổ quá mạnh, kiến Tưởng Song Kỳ ho sặc sụa, nước tràn ra khỏi miệng.
“Ấy! Lão đại anh nhẹ tay chút…” Tim Trần Khang treo ngược cả lên, lải nhải nói: “Đây là cục cưng của Tổng giám đốc Phương đấy, có chuyện gì xảy ra chúng ta gánh vác không nổi đâu.”
Quách Thường Phúc hừ lạnh một tiếng.
Nếu là cục cưng thật, thì Phương tổng phải ra ngoài tìm người khác?
Xác định Tưởng Song Kỳ đã nuốt viên thuốc rồi, Quách Thường Phúc mới vứt cô ta vào trong bồn tắm, Tưởng Song Kỳ trượt một cái, chìm xuống bồn tắm, Trần Khang giật thót mình vớt cô lên.
“Khụ khụ, khụ khụ…” Tưởng Song Kỳ ho liên tục, cả người ướt sũng, cô mắt nhắm mắt mở, nhìn không có chút cự ly nào.
Còn nhỏ tiếng mà rên, rõ ràng rất khó chịu.
“Đợi 3 phút nữa xem.” Quách Thường Phúc bỏ cái mũ nhung đen trên đầu mình xuống, để lộ mái tóc rối bù, chỉ trong vài tiếng ngắn ngủi, anh là người mệt nhất, chạy hết chỗ nọ đến chỗ kia.
Trần Khang hỏi: “Không phải chứ, thuốc này 3 phút là có tác dụng rồi à?”
“Hy vọng thế.” Thuốc này là Quách Thường Phúc lấy từ trường học về, lâu lắm rồi vẫn chưa mang ra dùng, hôm nay đã dùng hết cho Tưởng Song Kỳ rồi: “Nếu không có tác dụng thì…”
“Thì phải làm sao?”
Quách Thường Phúc liếc anh ta một cái, bỗng nhếch môi, cười xấu xa: “Thì anh tới luôn đi!”
“Tôi? Tôi… con mẹ nó!” Trần Khang bối rối, vội vã để Tưởng Song Kỳ dựa vào thành bồn tắm, trốn sang một bên: “Không không không, tôi vẫn còn là trai tân, tôi không biết làm chuyện này.”
“Thì anh giả vờ đi!” Quách Thường Phúc cười ha ha, coi thường mà nói: “Lúc sáng, anh còn xem phim con heo cơ mà! Hơn nữa anh nhìn anh lúc này xem.”
Quách Thường Phúc liếc xuống đũng quần nhô lên của Trần Khang, vỗ vai anh ta: “Cậu nhỏ đã phấn khởi thế này rồi, anh tưởng tôi mù à?”
Trần Khang lập tức lấy tay che đũng quần, mặt nhăn nhó: “Không trách tôi được hiểu không, tôi là loại người ý chí kém. Tôi thà làm ăn xin cũng không đụng vào cô chủ.”
“Mẹ thật, đây là người của tổng giám đốc Phương đấy, hơn nữa anh biết tính cách của cô chủ Tưởng rồi đấy, nếu biết mình bị làm cái kia rồi, chắc sẽ vác đao tới giết tôi mất.”
“Không phải anh nói tổng giám đốc Phương tìm người khác à, trông thế nào?” Trần Khang gợi chuyện, trông rất hứng thú: “Là gái đẹp ở đó à, hay là cái cô Dương ấy?”
“Tôi không được vào, làm sao mà biết?” Quách Thường Phúc trợn mắt lườm anh ta.
“Đúng là đáng tiếc.” Trần Khang lộ ra biểu cảm thất vọng: “Còn hy vọng anh nói được gì cho tôi chứ!”
Lúc hai người họ nói chuyện, bên bồn tắm cũng có động tĩnh.
Tưởng Song Kỳ bị trói hai tay nằm trong bồn tắm cứ vặn vẹo suốt, miệng kêu nóng, rồi lại nhìn về phía hai người Quách Thường Phúc một cách đáng thương.
Nói đúng hơn, là chỉ nhìn Quách Thường Phúc.
“Hức, Sói Xám tôi khó chịu quá.” Công chúa nhỏ khịt khịt mũi, ánh mắt đỏ hồng, sắp khóc đến nơi: “Anh tới ôm tôi đi, được không?”
Âm thanh mềm như bông làm nũng, như bánh ngọt chấm mật ong vậy, vừa ngọt ngào vừa xốp giòn.
Trần Khang không chống đỡ nổi, cứng cả rồi, anh ta ngại ngùng đỏ cả mặt lên, Quách Thường Phúc bên cạnh thì điềm tĩnh hơn, mày nhíu lại.
“Cô Tưởng đã thế này rồi vẫn nhớ đến anh.” Trần Khang lấy tay đẩy Quách Thường Phúc, mờ ám: “Tôi thấy chắc là cô Tưởng thích anh đấy, hay là, anh đừng làm cô Tưởng khó chịu nữa?”
Đáp lại anh ta là một cái húc đầu gối không thương tiếc.
“Ai ui ai ui!” Trần Khang đau đến nỗi hai chân tê cả lên, cong người xuống, nhăn nhó: “Lão đại anh đúng là táng tận lương tâm, tôi còn là trai tân đấy!”
“Ai bảo anh không biết quản cái mồm, tự thiếu đòn!” Quách Thường Phúc cười lạnh.
Thấy Tưởng Song Kỳ tì cằm lên bồn tắm, mắt đỏ lên nhìn mình, hy vọng mình sẽ làm gì đó, anh không hiểu sao lại thấy phiền não muốn chết, đành vứt chai nước đi tới.
Tưởng Song Kỳ ngẩng đầu nhìn anh, như mèo nhỏ rên khẽ: “Muốn ôm.”
Ôm cái đầu nhà cô ấy!
Quách Thường Phúc càng bực bội hơn, nắm lấy gáy cô, ấn cô vào bồn tắm, Tưởng Song Kỳ không hít thở nổi thì giãy giụa, mà tay anh vẫn giữ yên không di chuyển.
Đếm song mấy số trong đầu, anh kéo người trong nước lên.
Tưởng Song Kỳ ho kịch liệt, mặt vẫn đỏ tợn, Quách Thường Phúc để cô ta thở hai hơi, lại ấn xuống lần nữa.
“Chết tiệt, lão đại anh điên rồi à!” Trần Khang vội vội vàng vàng lăn tới, bị dọa đến thất kinh bát đảo: “Anh muốn dìm chết người à? Mau bỏ tay ra!”
Quách Thường Phúc lườm anh ta: “Con mẹ nó cậu im mồm đi, biết chưa?”
Quách Thường Phúc trông vẫn trẻ, mà gương mặt cương nghị, với đôi mắt hẹp dài, mắt hơi nhíu lại, là sát khí đầy người, Trần Khang giơ tay ra rồi lại rụt tay vào, lùi về sau hai bước.
Anh cứ vớt lên, rồi lại ấn xuống nước.
Vài lần như vậy, cuối cùng Quách Thường Phúc thấy sắc mặt Tưởng Song Kỳ trắng lại rồi, không nóng nữa, chắc thuốc đã có tác dụng rồi.
Anh kéo người từ dưới nước lên, cởi trói ở hay tay cô ta, bế ra ngoài, rồi nói với Trần Khang: “Đi tìm trợ lý Trương, bảo anh ta tìm hai bộ quần áo tới đây.”
“Vâng, vâng.” Trần Khang sờ đầu, vẫn đang ngơ ngác.
Vừa rồi còn tưởng Quách Thường Phúc định dìm chết Tưởng Song Kỳ cơ, thì ra không phải, nhìn sắc mặt của cô ấy, chắc không sao rồi.
Lão đại đúng là lão đại, quá đỉnh!
5 rưỡi chiều, trợ lý Trương vào phòng, gõ cửa phòng ngủ.
Phương Tinh Nghị từ phòng ngủ đi ra, lúc này đã mặc đồ ở nhà thoải mái, nhìn rất bình dị gần gũi.
“Sao lại đến đây?”
“Thuốc của cậu Điền đã được đưa đến rồi.” Trợ lý Trương đưa túi cho anh, đầu luôn cúi thấp: “Còn có hai bộ quần áo được may theo size của cô Dương.”
Phương Tinh Nghị hơi nhíu mày, không được tự nhiên.
Có trợ lý riêng thông minh quá cũng không tốt.
“Phương Dịch Chung chắc cũng sẽ đến đây, theo dõi lịch bay của mấy ngày hôm nay đi.” Phương Tinh Nghị nói: “Tiện để Sói Xám điều tra xem phòng Dương Yến ở là phòng nào. Hứa Cung Diễn sắp xếp người giám sát ở khách sạt, nhưng không được theo dõi quá rõ ràng, phải đặt máy nghe lén ở phòng cô ấy.”
“Tôi cũng nghĩ như vậy.” Trợ lý Trương gật đầu: “Tôi đã nói chuyện này với cậu bốn rồi, cậu bốn nói bức tường bảo vệ của đối phương rất dày, phải mất nhiều thời gian hươn.”
Có tin gì thì báo cho tôi là được.” Sắc mặt Phương Tinh Nghị đã tốt hơn một chút.
Trước đây anh biết Hứa Cung Diễn đang tranh giành hợp đồng này, nhưng bởi Dương Yến đứng về phía anh ta, không điều tra được tư liệu của anh ta cũng không cần để ý lắm, nhưng giờ, Hứa Cung Diễn lại ra uy với anh.
Tiểu thư nhà họ Phương chết hay không anh không quan tâm, nhưng cô ấy là cô anh, Hứa Cung Diễn chặt một ngón tay của cô để khiêu khích, thì anh không chịu được.
Phương Tinh Nghị vuốt trán đi vào phòng ngủ.
Trong túi có quần áo, còn có hộp thuốc thủy tinh, có tờ ghi chú viết những thứ cần chú ý, người có bệnh về tim, người già và phụ nữ có thai không được uống, Điền Minh Nhiên còn đưa anh thêm một viên dự bị.
Trước đây Điền Minh Nhiên nói thuốc còn đang trong giai đoạn thử, không thể xóa hoàn toàn ký ức của một người trong 12 tiếng, Phương Tinh Nghị lại không quan tâm nhiều đến thế, dù có 10% tác dụng, anh vẫn phải thử.
Chuyện đêm nay, Dương Yến quên đi vẫn hơn.