Dương Yến ngẩn người, cuối cùng cũng hiểu vì sao vừa rồi anh nhìn bụng cô như vậy, xấu hổ đến đỏ mặt: “Tổng Giám đốc Phương, không phải như anh nghĩ đâu, chỉ là buổi sáng tôi ăn nhiều, dạ dày không thoải mái.”
Phương Tinh Nghị cúi đầu, lúc này mới có thời gian đánh giá Dương Yến.
Không giống ngày đó ở quán bar, mặc váy hai dây, say khướt, cả người lộ ra một cổ mị hoặc, lớn mật bổ nhào lên trên người anh.
Lần này cô mặc một bộ âu phục gọn màu xám, dáng người xinh đẹp tinh tế, dưới chân mang một đôi giày cao gót nhạt màu, cách trang điểm thoạt nhìn toát ra dáng vẻ nữ cường.
Đầu rũ xuống rất thấp, giống như không dám nhìn thẳng anh, mùi hương nhè nhẹ như có như không chui vào lỗ mũi anh.
Bụng dưới người đàn ông căng thẳng.
Người phụ nữ này xinh đẹp bao nhiêu, đêm đó ở trong phòng khách sạn anh đã sớm lĩnh giáo qua.
“Phương Dịch Chung là cháu họ tôi, không phải cô nên gọi tôi là chú họ sao?” Người đàn ông cười nhạo, càng tới gần Dương Yến: “Giống như lần đó cô ở quán bar, không phải sao?”
Đầu óc Dương Yến trống rỗng.
Đêm đó, cô là bị Phương Dịch Chung và mẹ chồng bức đến nóng nảy, đầu óc hỗn loạn mới đi quán bar phóng túng mua vui, quả thực ôm tâm thái trả thù Phương Dịch Chung, nhưng mà cô cũng đã hối hận, càng không muốn liên quan tới Phương Tinh Nghị.
Cô cho rằng hơn nửa tháng trôi qua, Phương Tinh Nghị sớm đã quên mất chuyện đó.
“Phương, chú út Phương, thật xin lỗi.” Dương Yến lui về sau mấy nước, chân run lên: “Khi đó tôi thật sự không biết là anh, chỉ là thấy anh lớn lên đẹp, nhất, nhất thời bị quỷ ám.”
Phương Tinh Nghị không nói chuyện, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm cô.
Không khí cứng ngắc.
Dương Yến lo lắng đề phòng.
Sau khi ngón tay Phương Tinh Nghị thu trở về, cô mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Giây tiếp theo, lại nghe thấy Phương Tinh Nghị không chút để ý nói: “Tôi nghe nói, cô và Phương Dịch Chung kết hôn đã hơn một năm.”
Dương Yến biết ý tứ trong lời nói của anh.
Tại sao cô và Phương Dịch Chung kết hôn đã hơn một năm, vẫn còn sạch sẽ.
Dương Yến nghĩ đến những chuyện kia của Phương Dịch Chung, chỉ nhàn nhạt ừ một tiếng, cười rất miễn cưỡng, sau đó mạnh mẽ chuyển đề tài.
“Phương tổng, tôi có thứ này cho anh.”
Dương Yến lục trong túi, muốn đưa nút tay áo kia cho Phương Tinh Nghị, không khéo, một cuộc điện thoại gọi đến.
Là Quách Nhược Linh.
Dương Yến nói xin lỗi Phương Tinh Nghị, đi qua một bên bắt máy, hạ giọng: “Làm sao vậy?”
“Chị, em gọi điện thoại cho chị mấy lần, sao giờ chị mới nghe máy!”
“Hôm nay chị có việc, liền chỉnh điện thoại sang chế độ im lặng, có chuyện gì em nói đi.”
“Mẹ ngã gãy chân chị biết chưa?” Quách Nhược Linh ở bên kia điện thoại oán giận, “Vốn dĩ em muốn đi thử vai một nhân vật quan trọng, vì trở về chăm sóc mẹ, nhân vật cũng từ bỏ!”
Quách Nhược Linh bảo Dương Yến mau chóng tới bệnh viện, mang thêm chút tiền mặt.
Nói hai ba câu, Lệ Ca liền cắt đứt điện thoại.
“Phương tổng, ngại quá, tôi có chút việc gấp phải đi trước.” Bởi vì lo cho bà Dương, giọng điệu Lệ Ca cũng trở nên gấp gáp: “Người nhà tôi xảy ra chút việc.”
Cuộc trò chuyện vừa rồi, Phương Tinh Nghị cũng nghe được một chút.
Thấy dáng vẻ lo lắng của Dương Yến, anh từ bỏ ý niệm ép hỏi tới cùng, ừ một tiếng: “Đi thôi.”
“Cảm ơn Phương tổng.” Dương Yến vội vàng rời đi, quên mất chuyện đưa nút tay áo cho Phương Tinh Nghị.
Trợ lý Tư làm việc hiệu suất rất nhanh.
Chờ đến lúc Phương Tinh Nghị ra tới, anh ta đã tiễn đại biểu Thuỵ Sĩ đi.
“Phương Tổng, báo cáo kiểm tra đo lường của loại thực vật này đã có.” Trợ lý Tư đưa tài liệu trong tay cho Phương Tinh Nghị, trong giọng nói không nhịn được hưng phấn: “Giống như suy đoán của ngài.”
Phương Tinh Nghị mở tài liệu ra, ánh mắt dần dần trầm xuống.
Lúc nhìn thấy trị số kiểm tra đo lường quan trọng, anh cũng không hưng phấn như Trợ lý Tư, chỉ nói: “Nếu chúng ta có thể tìm được, cũng sẽ có đội khác tìm được, anh bí mật sắp xếp, tìm một người phiên dịch mau chóng cùng tôi xuất ngoại một chuyến, ký hợp đồng trước những người khác.”
Trợ lý Tư nhất thời không trả lời, lộ ra vẻ mặt khó xử.
Phương Tinh Nghị liếc mắt nhìn anh ta, nhíu mày nói: “Thế nào, chuyện đơn giản như vậy còn không dễ làm?”
“Phương tổng, quả thực không dễ làm.” Sắc mặt Trợ lý Tư ngưng lại: “Người thôn kia chỉ biết tiếng ô khắc bá, nhưng loại ngôn ngữ này không có trên sách vở, trên thế giới căn bản không có ai phiên dịch.”
Sắc mặt Phương Tinh Nghị trầm xuống.
Anh vậy mà quên mất, nếu không phải thôn trang nhỏ kia không thông thạo ngôn ngữ, loại thực vật này sớm đã bị người khác mua rồi.
Trầm tư một hồi, Phương Tinh Nghị mở miệng nói: “Anh âm thầm đến học viện phiên dịch hỏi một chút giáo viên học sinh ở đó, nếu đã có loại ngôn ngữ này, thì trên sách vở ít nhiều sẽ có chút manh mối.”
“Được, tôi lập tức đi làm.” Trợ lý Tư gật gật đầu.