Nam Thần Nhảy Quảng Trường

Chương 1

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Snail

Thời điểm đóng file văn bản lại đôi mắt Mạch Đương đã đầy tơ máu, dù sao vài ngày gần đây không thể nào ngủ được, tối hôm qua lại thức đêm gõ chữ trên máy tính một đêm.

Tối hôm qua lúc ngủ, cậu vừa nằm xuống liền nhập mộng, tình tiết trong mộng trùng hợp với tiểu thuyết cậu còn đang đăng nhiều kỳ — ‘Long biến’.

Quyển tiểu thuyết ‘Long biến’ này là tân văn của cậu, trước mắt đã đổi mới đến hai mươi vạn chữ, tình tiết câu chuyện dần dần tiến vào cao triều nhỏ. Mạch Đương viết văn quen thói tồn trữ, trong máy vi tính còn tồn mười vạn chữ bản thảo ‘Long biến’, thế nhưng cùng với sự đẩy mạnh tình tiết, cậu không tránh khỏi chuyện gặp nút cổ chai (bí văn), khoảng cách đến ngày hôm nay, cậu đã ngưng văn một tuần lễ.

Mạch Đương không ngờ lần này khi đi vào giấc mộng tình tiết vừa lúc là ngay chỗ ngưng văn, sau khi đi một vòng trong mộng, cậu giống như được đả thông hai mạch nhâm đốc (*), toàn bộ mạch suy nghĩ đều trôi chảy, vừa mở mắt ra cũng không đoái hoài tới chuyện vẫn đang là hai giờ khuya, mặc một chiếc quần cộc lớn đứng dậy liền mở máy vi tính ra gõ chữ.

Mạch Đương được mở hai mạch nhâm đốc, cấu tứ như nước tiểu tuôn trào, bắt tay vào viết như nước chảy mây trôi, một đêm trôi qua vậy mà gắng gượng gõ bốn vạn chữ, tốc độ nhanh đến kinh người.

Tuy rằng thức trắng đêm hại thân, nhưng tốc độ đáng sợ cùng mạch suy nghĩ lưu loát cũng coi như không phụ lòng đôi mắt thỏ kia rồi.

Sau khi đóng máy vi tính lại, Mạch Đương cũng lười quan tâm đến túi đồ ăn vặt cùng hộp mì ăn liền trên bàn, duỗi người một cái đứng lên vọt vào nhà vệ sinh tùy tiện tắm, lúc đi ra trên người chỉ mặc một cái quần cộc liền trực tiếp nằm xuống.

Bạn học Mạch Đương Đương đánh vỡ nút cổ chai lại tồn trữ thêm bốn vạn chữ, cảm giác ngay cả mộng đều ngọt, trong mộng ôm gối đầu dùng sức cọ xát vài cái.

Có điều còn chưa ngọt được bao lâu liền bị chuông điện thoại di động đánh thức.

Ngưng văn trong một tuần khiến cậu hầu như mỗi ngày đều thức đêm gõ chữ, nghĩ mọi cách đột phá nút cổ chai, cộng thêm tối hôm qua lại chịu đựng suốt đêm, hiện tại cả người đều ỉu xìu bẹp bẹp, hận không thể triền miên cùng chiếc giường của mình đến cùng trời cuối đất.

Cho nên lúc điện thoại di động vang lên cậu căn bản không muốn phản ứng, cầm gối đầu che trên mặt liền xong chuyện, chỉ xem như không nghe thấy.

Có điều hình như đối phương rất gấp, lần đầu tiên không nhận lại gọi lần thứ hai, lần thứ ba, chuông điện thoại không ngừng làm ầm ĩ, mãi cho đến khi Mạch Đương không thể nhịn được nữa mà tiếp nó.

Mạch Đương cũng không nhìn số điện thoại gọi đến, sau khi kết nối liền đưa điện thoại dán trên mặt, ngay cả mí mắt cũng chưa từng mở ra.

“Anh anh anh anh anh!” Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói oang oang của Mạch Nha, dường như có vẻ rất gấp.

“Ạnh ạnh ạnh ạnh ạnh.” Mạch Đương trả lại một câu, mắng, “Gọi hồn à!”

“Không phải gọi hồn, là hối thúc anh đó! Anh mau tới sân bóng nhỏ khu Cao Tân đi!” Mạch Nha thúc giục.

“Không đi.” Mạch Đương không chút suy nghĩ từ chối một hơi, “Sáng sớm đánh bóng cái rắm, mày cũng không ngại đau eo, ông đây nhịn cả đêm, mệt chết đi.”

“Không phải em đánh đâu.” Mạch Nha nói.

“Không phải mày đánh mày gọi cái quờ.” Mạch Đương nói xong liền chuẩn bị cúp điện thoại.

“Đừng đừng đừng đừng! Anh! Anh đừng cúp mà!” Mạch Nha vội vàng gọi lại cho cậu, “Không phải em đánh, là người đàn ông của anh đánh đó!”

“Lăn ngay đi.” Mạch Đương trực tiếp cúp rồi ném điện thoại sang một bên tiếp tục ngủ.

Vài giây sau tiếng chuông lại vang lên, một bộ dáng không ầm ĩ chết cậu thề không bỏ qua.

“Đường Mạch Nha lá gan của mày càng ngày càng phì lên đúng không?” Mạch Đương nắm di động lên âm u nói, sức lực bóp trên điện thoại giống như đang bóp cổ Mạch Nha vậy.

“Ây da anh trai của em! Em còn chưa nói xong mà, chơi bóng không phải em, là Trì Yến đại học G đó! Chị dâu em đó nha~” Mạch Nha vội vàng nói trọng điểm sự tình, để tránh Mạch Đương nổi điên thật sự diệt luôn mạng nhỏ của mình, lúc cậu nhóc nói chuyện, bên kia còn truyền đến tiếng hoan hô như BGM (background music) vậy.

Trì Yến.

Nghe thấy cái tên này, đại não Mạch Đương nghẽn mạch trong nháy mắt, hai giây sau cả người đều bừng tỉnh, bắn từ trên giường lên, túm lấy di động hỏi: “Mày nói ai? Lặp lại lần nữa, ai ở sân bóng nhỏ?”

“Trì Yến đó, nhất chi hoa nhảy quảng trường gì kia mà anh nói đó.” Mạch Nha sợ cậu không nghe rõ, chậm rãi nói lại một lần nữa, “Trì Yến, ăn chậm rãi, Trì Yến.”

“… Câm miệng, sao cái tên dễ nghe này nói ra từ miệng mày lại đáng khinh như vậy?” Mạch Đương nói, “Còn có, chi là âm tiết chỉnh thể để nhận biết, ngữ văn của mày là do thầy toán dạy hả?”

“He he, anh đừng vũ nhục thầy toán của em nha.” Mạch Nha ở bên kia cười ngoác mỏ, “Em đây không phải sợ anh chưa tỉnh nghe không rõ sao? Tối qua lại thức khuya gõ chữ à? Nếu không anh ngủ tiếp đi?”

“Ngủ cái rắm.” Mạch Đương gãi gãi đầu, “Nghe được cái tên này ngay cả anh hai mày đều tỉnh.”

“Anh hai em là ai?” Trong nhất thời Mạch Nha không kịp phản ứng.

“Mạch Ji Ji í~.” Mạch Đương nói.

Anh cả là Mạch Đương Đương, anh hai là… Mạch Ji Ji, cũng chính là hai lạng thịt dưới khố anh cả Orz.

“…” Mạch Nha nghe vậy trầm mặc một chút, “Anh à anh thật bỉ.”

Mạch Đương hừ cười ra tiếng, vén chăn lên xuống giường: “Mày chờ đó, anh mặc quần vào lập tức tới ngay, nếu anh í muốn đi mày ngăn ảnh cho anh.”

“Cái đệt! Nghe tên liền cởi mịa nó quần ra?” Mạch Nha kinh ngạc chửi một câu.

“Đi chết đi.” Mạch Đương cười mắng, “Lát nữa gặp.”

“Anh à anh nhanh lên chút nha! Bọn họ rất nhiều người, em sợ cản không được.”

“Được.”

Sau khi cúp điện thoại Mạch Đương tùy ý tìm một bộ quần áo trong tủ mặc vào, rồi lại từ mặt bàn máy tính tùm lum tùm la mò lấy ví tiền liền ra cửa.

Khu Cao Tân Mạch Nha nói là khu vực chính phủ mới khai phá, cách chỗ Mạch Đương ở không tính là xa, sân bóng nhỏ cũng mới xây, hoàn cảnh rất tốt, thường xuyên có sinh viên ở phụ cận qua đây chơi bóng.

Ra khỏi ngõ nhỏ cậu đến ven đường tùy tiện bắt taxi, sau khi lên xe lại nhìn thời gian, phát hiện mới hơn tám giờ sáng, từ đầu đến cuối mình còn chưa ngủ được một tiếng. Tối hôm qua chịu một đêm, sáng sớm còn mệt như cún, bây giờ lại cảm thấy tỉnh táo cực kỳ, quả nhiên là nghe được tên ai kia liền như uống thuốc lắc vậy.

Nghĩ tới đây Mạch Đương nhịn không được cười hí hí hai tiếng, dáng vẻ đáng khinh kia chọc cho tài xế nghiêng đầu nhìn cậu một cái, thời điểm tới nơi vừa lấy được tiền liền vèo một tiếng nhấn ga vọt mất, tốc độ rất phi thường.

Lúc Mạch Đương đến sân bóng nhỏ bên kia đã bắt đầu thi đấu, xung quanh còn vây không ít người, nhìn từ bề ngoài cùng ăn bận thì đại bộ phận là sinh viên.

Sau khi cậu đến gần đầu tiên liền thấy được Trì Yến đứng cạnh sân bóng uống nước.

Trì Yến đang ngửa đầu rót nước khoáng, bởi vì động tác ngửa đầu lộ ra chiếc cổ với đường cong tuyệt đẹp mê người, yết hầu hơi hơi nhô ra, gợi cảm muốn chết, cậu nhìn mà chỉ hận không thể chạy tới liếm hai cái.

Đi quá nhanh nên quên mang kính mắt rồi, nếu không nhất định có thể thấy rõ ràng bộ dáng chuyển động của yết hầu Trì Yến, kia nhất định rất có xúc cảm, nếu có thể sờ một cái thì tốt rồi. Mạch Đương có chút đáng tiếc nghĩ.

Lúc này ánh mắt Mạch Đương nhất định cực nóng tựa như dầu đun sôi, nóng đến ‘xì xèo – xì xèo –”, nóng đến tận nơi Trì Yến đang uống nước cách vài thước, đối phương vặn nắp chai nhìn về phía cậu bên này.

Chú ý tới Trì Yến nhìn sang, Mạch Đương lập tức lộ ra một nụ cười tự nhận là rất mê người, muốn nâng tay chào hỏi, nhưng tay còn chưa rút ra từ túi quần xong Trì Yến liền dời mắt đi.

Thời gian một cái chào hỏi cũng không cho. Mạch Đương bĩu môi, chọc chọc miệng túi chuyển dời vị trí, tìm bóng dáng Mạch Nha trong đám người.

Trước đó Mạch Nha đã chiếm được vị trí tốt, nơi quan sát trận bóng thuận lợi nhất, đây là do cậu nhóc dùng hai bình sữa chua cùng một hộp chocolate đổi với hai nữ sinh. Thấy Mạch Đương đi tới cậu nhóc vẫy tay hô một tiếng ‘anh’.

Mạch Đương chen khỏi đám người đi vào, ngồi xuống bên cạnh Mạch Nha.

“Cuối cùng anh cũng tới!” Mạch Nha vỗ bả vai Mạch Đương, “Anh không đến em thật sự không có can đảm cản người ta.”

“Tiền đồ.” Mạch Đương quét mắt nhìn cậu nhóc một cái, mang theo khinh bỉ rõ ràng.

Mạch Nha hì hì cười hai tiếng, thấy hai mắt cậu đầy tơ máu, sắc mặt hơi trắng bệch, không khỏi có chút lo lắng nói: “Anh, sắc mặt anh không tốt lắm, em cảm thấy anh vẫn nên về ngủ một giấc tương đối quan trọng hơn.”

“Ngủ quan trọng bằng chị dâu mày?” Mạch Đương hỏi, cậu nói chị dâu là chỉ Trì Yến.

“Không phải còn chưa thành chị dâu sao?” Mạch Nha liếc nhìn Trì Yến ở khu nghỉ ngơi, nói thầm một câu. Cậu nhóc thấy khả năng đối phương trở thành chị dâu mình không lớn, ước chừng Mạch Đương thành công trở thành chị dâu của người khác tính ra lớn hơn chút, có điều những lời này cậu nhóc không dám nói ra.

“Bớt nói nhảm đi, thành rồi anh còn cần phải nằm vùng như vậy sao?” Mạch Đương theo tầm mắt cậu nhóc nhìn về phía Trì Yến, đối phương đang vận động làm nóng người, một tay chụp bóng, tốc độ thong thả có tiết tấu, nhìn thế nào cũng thấy đẹp zai gì đâu á.

Nhìn một hồi lâu, Mạch Đương mới thu hồi tầm mắt, hỏi Mạch Nha: “Hiện tại là tình huống gì?”

“Đồ thể thao màu trắng là đại học G, cũng chính là trường của bọn người Trì Yến, đồ thể thao màu đỏ là Lí Công(*), nghe nói là Lí Công khiêu khích trước, phát thiệp mời muốn ganh đua cao thấp cùng đội bóng đại học G. Nguyên nhân hình như nữ sinh mà đội trưởng Lí Công thích bị người nào đó của đội bóng đại học G theo đuổi được. Trước đó đã đánh hai hiệp rồi, Lí Công hơi rớt lại phía sau vài phần, hiện chị dâu còn chưa ra sân.” Mạch Đương nói ra tin tức cậu nhóc nghe được, cậu nhóc cũng là ngẫu nhiên phát hiện có trận bóng, vừa nhìn thấy Trì Yến liền gọi điện thoại cho Mạch Đương.

(*) Hai  chữ  “ Lí  Công” [ 理工 ] chưa  từ ng  xuấ t  hiệ n  ở  phương Tây,  chú ng  xuấ t  hiệ n  từ cuố i  nhà  Thanh ( cuố i  thế kỷ  19  đầ u  thế kỷ  20) khi du  họ c sinh Trung  Quố c  dị ch  từ  hai  từ “Science (khoa học) ”  cù ng “Technology ( kỹ thuậ t)”, ( hợ p xưng “khoa  họ c  kỹ thuậ t”),  có điề u  bả n thân  từ  “Khoa  họ c  kỹ thuậ t”  có đị nh  nghĩ a  rộ ng hơn: khoa  họ c không  chỉ chỉ  khoa  họ c  tự  nhiên,  mà có thể  bao  quá t khoa  họ c  xã hộ i  cù ng  cá c  lĩ nh  vự c  họ c  thuậ t;  đồ ng  dạ ng, “ kỹ thuậ t”  cũ ng không  chỉ giớ i  hạ n trong  vậ n  dụ ng công  trì nh xây  dự ng,  mà cò n  có thể  nghiên  cứ u ra  cá c  sả n  phẩ m  kỹ thuậ t cao.  Vả lạ i, trong  tiế ng Anh  có  “STEM Fields”,  viế t  tắ t  củ a “Science, Technology, Engineering and Mathematics Fields”,  ý chỉ  “ lý  ( vậ t  lý), công (công  trì nh),  kỹ  ( kỹ  năng)” trong  phạ m  trù họ c  thuậ t,  đị nh  nghĩ a  cũ ng  rộ ng  giố ng  vậ y.  Ngoà i ra,  từ  “Technology”  có lú c  sẽ trự c  tiế p phiên  dị ch  thà nh “Khoa  họ c  kỹ thuậ t”,  mà  trong  lú c  dù ng  để gọ i tên  cá c  trườ ng  đạ i  họ c,  sẽ bị dị ch  thà nh “ Lí  Công” (tương  tự  như:  Họ c  việ n Ma  Tỉ nh  Lí  Công  [麻省理工学院 ] dị ch  từ  Massachusetts Institute of Technology (MIT), Vi ện  Gia Châu  Lí  Công [加州理工学院]  dị ch  từ California Institute of Technology). Nguồn: https://zh.wikipedia.org/wiki/%E7%90%86%E5%B7%A5 (Snail tạm dịch, chỗ nào sai mấy bạn góp ý giúp nhé ^^)

“Hoa hậu giảng đường Lí Công? Nam hả?” Mạch Đương hỏi.

“Là nữ là nữ, kỳ thực Lí Công cũng có nữ sinh mà.” Mạch Nha nói.

“Ặc, ai là hoa hậu giảng đường?” Mạch Đương hỏi.

“Tên Lưu Tiệp Dư gì đó, Đại Kiều từng theo đuổi cô ta, con nhỏ ghét bỏ chúng ta là trường đại học lụi bại ấy.” Mạch Nha nhắc nhở cậu.

Đại Kiều học chung một lớp với Mạch Đương, quan hệ xem như không tệ.

Mạch Đương nghe cậu nhóc nói vậy liền nhớ ra, trước đây thời điểm Đại Kiều theo đuổi Lưu Tiệp Dư là dốc hết sức, có thể nói là vỏ xe phòng hờ nhị thập tứ hiếu, vốn có cơ hội chuyển thành chính thức, không ngờ cô gái đó mặt ngoài dịu dàng đáng yêu, sau lưng mỗi khi nói đến Đại Kiều cằm hầu như vểnh lên trời luôn rồi, nói căn bản chướng mắt bọn họ những sinh viên xuất thân từ trường đại học hạng ba này, không từ chối Đại Kiều là do không muốn khiến cậu ta mất mặt mà thôi.

Không từ chối là vì không để người ta mất mặt, sau đó yên tâm thoải mái nhận quà của Đại Kiều, Đại Kiều trong mắt Lưu Tiệp Dư còn không tính là vỏ xe phòng hờ, nhiều nhất chỉ là con đội(*), thời điểm đổi vỏ xe tùy tiện dùng một chút.

(*) Con đội: ở đây hẳn là con đội ô tô, một thiết bị dùng để nâng xe lên thay lốp mỗi khi lốp xe gặp vấn đề.

Nghĩ đến đó Mạch Đương cười giễu một tiếng, liếc nhìn Trì Yến chuẩn bị ra sân, nói: “Hoa hậu giảng đường cái gì, ngay cả một cọng lông mi của Trì Yến cũng không sánh bằng.”

“Vậy cũng đúng.” Mạch Nha gật đầu tán thành, mặc dù Trì Yến là nam, thế nhưng tướng mạo thật sự không thể chê, hai Lưu Tiệp Dư cũng không trội bằng phân nửa Trì Yến.

Hai người nói chuyện phiếm một chút, trọng tài thổi còi, hiệp 3 bắt đầu thi đấu.

Sau khi thi đấu bắt đầu Trì Yến ra sân, vị trí là tiểu tiên phong, vừa vào sân liền vọt vào dưới rổ chạy ba bước ném bóng, trước sau không đến nửa phút.

Bóng vừa vào rổ, sinh viên đại học G tới xem cuộc so tài bùng nổ một trận reo hò, cái tên Trì Yến không dứt bên tai.

Trì Yến ra oai phủ đầu khiến người Lí Công trở tay không kịp, sắc mặt đều có chút không tốt, bao gồm cả vị đội trưởng kia, sắc mặt càng u ám vài phần.

“Móa nó, chị dâu quá đẹp trai luôn.” Mạch Nha trừng lớn mắt, trong nháy mắt cảm thấy hình tượng Trì Yến cao lớn như núi.

Mạch Đương cong cong khóe miệng không nói gì, ánh mắt cậu hoàn toàn đặt trên người Trì Yến, đuổi theo màu áo trắng kia, bất kể là động tác dẫn bóng qua người hay là tư thế nhảy lên ném rổ của Trì Yến, tất cả đều thu hút tầm mắt của cậu.

Khác với Trì Yến nhảy múa lần trước, lần này trên người anh tràn đầy sức mạnh kết hợp cùng vẻ đẹp, mỗi một động tác đều mê người muốn đòi mạng, hormone nam tính hầu như bùng nổ.

Bóng xuyên qua lưới rổ phát ra âm thanh lần lượt truyền đến, âm thanh Trì Yến cùng đồng đội vỗ tay nhau cũng truyền vào tai, nhìn anh kéo vạt áo thi đấu lên lau mồ hôi, lộ ra đường cong cơ bụng, ánh mắt Mạch Đương cũng dính chặt vào đó rồi.

Trì Yến bề ngoài thoạt nhìn hơi gầy, lại có cơ bụng rõ ràng như vậy, quả thực phạm quy!!

Đường cong rất đẹp, giống như được tỉ mỉ điêu khắc, làn da màu lúa mạch dưới ánh mặt trời thoạt nhìn quyến rũ cực kỳ.

Cao thêm một chút nữa, kéo áo cao thêm một chút nữa là có thể nhìn thấy ngực rồi, còn có thể nhìn thấy đậu đỏ nhỏ gì đó… cao thêm chút nữa thôi.

Tầm mắt quá mức đáng khinh của bạn học Mạch Đương Đương một lần nữa dẫn đến sự chú ý của Trì Yến, anh nghiêng đầu nhìn Mạch Đương cách mình không quá năm mét, cậu đang dùng đôi mắt đỏ bừng kia nhìn chằm chằm vùng lộ ra ngoài sau khi vén áo lên của anh.

Vùng giữa đôi chân mày thoáng nhăn lại một chút, Trì Yến buông áo xuống, xoay người đi.

Mạch Đương có chút tiếc nuối nhìn bóng dáng Trì Yến, có điều ngẫm lại may mà không kéo cao, nếu không mọi người đều thấy được thì sao.

Vừa nghĩ vậy cậu liền vui vẻ, nhớ đến dáng vẻ cau mày vừa rồi của Trì Yến, không khỏi đưa tay sờ khóe miệng một chút, xác nhận không chảy nước miếng mới quay đầu hỏi Mạch Nha: “Wey, bộ dáng của anh rất xấu hả?”

Mạch Nha đánh giá dáng vẻ của cậu một chút, thành thật gật gật đầu: “Không chỉ xấu, còn đáng khinh, ánh mắt giống như muốn liếm cơ bụng người khác một cái, ngay cả em cũng sợ.”

“Lăn!” Mạch Đương mắng cậu nhóc một câu, ánh mắt chuyển trở lại sân bóng, tiếp tục xem Trì Yến thi đấu.

Đại học G vẫn luôn coi trọng phát triển cả học tập cùng thể dục, trận đấu này cho dù Trì Yến không ra sân cũng không nhất định sẽ thua, sau khi Trì Yến lên sân khấu ưu thế càng hiện rõ, điểm số rất nhanh đã bị kéo dãn.

Nhìn Trì Yến tỏa sáng trên sân bóng, suy nghĩ của Mạch Đương dần bay xa, về tới thời điểm nửa tháng trước nhìn thấy Trì Yến ở quảng trường.

==

(*) Mạch Nhâm ở phía trước thân người, dưới da, nằm trên đường dọc giữa cơ thể, từ huyệt Hội âm phía dưới bộ phận sinh dục, chạy lên Đan điền, Đản trung, Thiên đột và kết thúc ở huyệt Thừa tương ở chỗ lõm dưới môi dưới. Mạch Đốc ở phía sau cơ thể, bắt đầu từ huyệt Trường cường ở đỉnh xương cùng, chạy dọc theo cột sống đi lên Mệnh môn, Chí Dương, Đại chùy, vòng lên Bách hội, Thần đình, Nhân trung và chấm dứt ở huyệt Ngân giao gần nướu răng trên.  Y học truyền thống và khí công cổ đại đều cho rằng mạch Đốc là chủ quản của các kinh Dương và mạch Nhâm là bể chứa của các kinh Aâm. Theo quan điểm chỉnh thể của y học phương Đông, một tạng hoặc một phủ khi phát sinh bệnh biến sẽ có biểu hiện trên đường tuần hành của kinh lạc đi qua nó và cả những điểm phản xạ tương ứng trên hai kinh chính là Nhâm và Đốc. Ngược lại, ta có thể thông qua những huyệt vị trên kinh lạc tương ứng và chung nhất là qua hai mạch Nhâm Đốc để điều chỉnh những rối loạn bệnh lý ở toàn thân. Nói cách khác, nếu hai mạch Nhâm Đốc thông thì trăm mạch đều thông, các tạng phủ sẽ hoạt động điều hòa và cơ thể sẽ khỏe mạnh.

(**) Con đội: ở đây hẳn là con đội ô tô, một thiết bị dùng để nâng xe lên thay lốp mỗi khi lốp xe gặp vấn đề.

con-doi-dien-o-to-3f6d352477

==
Bình Luận (0)
Comment