Edit + Beta: Snail“Tui muốn sờ tay anh.”
Sau khi Mạch Đương nói xong câu đó, hai người đều không nói gì, mặt đối mặt đứng đó, bầu không khí có chút kỳ quái.
Lần đầu tiên gặp mặt Mạch Đương nói: “Có thể cho tui số điện thoại của anh không?”
Lần thứ hai gặp mặt Mạch Đương nói: “Có thể cho tui số điện thoại của anh không?”
Lần thứ ba gặp mặt Mạch Đương nói: “Có thể cho tui số điện thoại của anh không?”
Lần này gặp mặt Mạch Đương nói: “Tui muốn sờ tay anh.”
Tâm tình giờ khắc này của Trì Yến đã không cách nào hình dung, anh không quá hiểu rõ vì sao một người con trai đùa giỡn một người con trai khác lại có thể không chút áp lực như thế, đương nhiên như thế, thời điểm Mạch Đương nói câu này quả thực như đã suy nghĩ rất lâu, trong lúc nhất thời anh không biết nên có cảm tưởng gì.
Sau khi nói ra Mạch Đương mới phát hiện mình vừa nói gì, tuy rằng thật sự rất muốn sờ sờ tay nhỏ của nam thần, vừa rồi im lặng cũng là đang suy nghĩ làm sao tạo ra cơ hội làm chút gì đó, nhưng nhìn dáng vẻ có chút khó tiêu của Trì Yến cậu cảm thấy dường như mình quá gấp gáp rồi, cứ như vậy dọa nam thần chạy mất thì làm sao giờ?
Không khí trầm mặc có chút xấu hổ, cậu cảm thấy mình cần bổ cứu một chút, vì vậy đưa tay ra, vẻ mặt hiện ra biểu cảm nguyện trả bất cứ giá nào, nói với Trì Yến: “Nếu thật sự không được, cho anh sờ sờ tui nha.”
“…” Trì Yến nhìn chằm chằm cánh tay Mạch Đương đưa qua hai giây, lại chuyển ánh mắt lên mặt cậu, thấy một bộ biểu tình “Mau tới đi” của cậu, quả thực bị tức đến nở nụ cười, đẩy tay cậu đưa tới trước mặt ra, nói: “Đến cùng trong đầu cậu đang nghĩ cái gì?”
“Nghĩ đến anh á.” Mạch Đương đương nhiên nói, “Thời điểm rời khỏi tiệm cà phê tui nghĩ đến anh một ngàn tám trăm lần, lẽ nào hôm nay anh không có nhảy mũi sao? Tui cho rằng tui có thể khiến anh nghĩ mình bị cảm mạo đó.”
Những lời này của Mạch Đương khiến Trì Yến nhớ tới chuyện ở tiệm cà phê hôm nay, lại nghĩ đến chuyện hắt xì liên tục trên xe, không khỏi có chút buồn cười, bầu khí kỳ quái vừa rồi cũng tan đi một ít.
“Tui tùy tiện nghĩ thôi, anh vẫn là đừng cảm mạo mới tốt.” Mạch Đương lại nói.
Trì Yến không lại xoắn xuýt với vấn đề này, mà là hỏi: “Cậu tìm tôi có chuyện gì sao?”
“Trả tiền lại cho anh.” Mạch Đương nói liền móc ví lấy tiền ra.
Trì Yến không ngờ cậu lại vì chuyện này, thấy thế liền gọi cậu lại: “Không cần, không phải chuyện lớn gì.”
“Vậy sao được? Ngại lắm á.” Mạch Đương vừa nói vừa móc ví lấy tiền ra, một tay kéo tay Trì Yến qua nhét tiền vào trong tay anh, tiện đường sờ soạng tay nhỏ một phen.
“…” Trì Yến rút tay ra, nhét tiền vào túi, “Vậy tôi cầm, cậu không cần để ý nữa, trở về đi.”
Mạch Đương len lén vuốt nhẹ ngón tay, trong lòng nghĩ tay nam thần sờ thật đã, mu bàn tay trơn nhẵn, không cẩn thận đụng tới lòng bàn tay có vết chai thật mỏng, cậu đoán là vì chơi bóng lưu lại, ây, chẳng qua bất kể sờ thế nào đều cảm thấy sờ rất đã.
“Anh muốn về nhà sao?” Mạch Đương hỏi.
“Ừ, cậu cũng về đi, gặp lại sau.” Trì Yến nói xong liền xoay người rời đi.
Mạch Đương cúi đầu nhìn xuống lòng bàn tay mình, cười đuổi theo: “Đi nhanh như vậy làm chi, chờ tui với.”
Tuy rằng Trì Yến không đáp ứng, nhưng bước chân cũng hơi chậm lại chút để Mạch Đương đuổi kịp anh, hai người sóng vai đi tới, chỉ chốc lát đã đến chỗ lần trước mua kem, bước chân Mạch Đương ngừng lại.
Nơi vay tiền lần trước, Mạch Đương nhìn cửa bán kem vui vẻ một chút.
Trì Yến theo ánh mắt cậu nhìn sang, hơi nhướn mi, hỏi: “Cậu còn muốn ăn kem?”
“Không, tui muốn ăn Hamburger.” Khi Mạch Đương nói bụng cậu rất phối hợp mà kêu lên một tiếng “ùng ục”, lúc này cậu mới nhớ tới buổi chiều còn chưa có ăn cơm.
“Cậu chưa ăn cơm?” Trì Yến cũng nghe được.
“Quên mất.” Mạch Đương gãi gãi đầu, hôm nay ở trên xe buýt lượn một vòng, thời điểm xuống xe đã là buổi tối, vừa rồi còn không thấy đói, lúc này bụng đột nhiên ồn ào lên. Cậu có chút chờ mong nhìn Trì Yến, “Có thể cùng tui ăn Hamburger không? Tui mời anh.”
Trì Yến cũng không đói, nhưng nhìn bộ dáng Mạch Đương lại không cự tuyệt cậu, mà quay đầu nhìn xung quanh, khi nhìn thấy bảng hiệu một quán mì liền đưa tay chỉ: “Ăn cái kia đi.”
Mạch Đương theo tay anh nhìn sang, đúng lúc thấy bảng hiệu quán “Mì sợi nhiều vị”, kỳ thực đối với chuyện ăn cái gì cậu đều không có ý kiến, dù không ăn trở về cậu cũng có thể ăn mì gói, chủ yếu là muốn ở bên Trì Yến lâu chút, thấy Trì Yến không chỉ không cự tuyệt còn chọn mì sợi trong lòng cậu khen lớn một tiếng, trên mặt lộ ra tươi cười xán lạn: “Được.”
Bởi vì đã sắp mười giờ tối, quán mì chỉ có ba người khách, hai người sau khi tiến vào mỗi người muốn một chén mì thịt bò, Mạch Đương giành trả tiền, Trì Yến cũng không cản cậu, tự mình đi đến chỗ ngồi trống gần cửa sổ.
Mạch Đương lại chọn vài thịt viên cùng đồ ăn nguội phối cùng mới đi tới vị trí ngồi xuống, cậu cách Trì Yến một cái bàn, vừa nhấc tay liền có thể đụng đến mặt Trì Yến, cự ly gần như vậy khiến cậu nhớ tới cảnh tượng vừa rồi kéo tay Trì Yến, trong lòng không khỏi có chút ngứa ngáy.
Hai người cách gần như vậy, ánh mắt Mạch Đương lại nóng bỏng như vậy, Trì Yến có chút không quen, anh dùng tay nhẹ gõ gõ bàn, tùy tiện chọn đề tài: “Buổi sáng hôm nay cậu không lên lớp?”
“Có lên.” Mạch Đương thu hồi ánh mắt, vừa dùng tay trộn nước sốt vừa nói, “Trốn một tiết đi tìm anh, sau đó buồi chiều bị tóm về viết kiểm điểm.”
“Viết đến bây giờ?” Trì Yến hỏi.
Không có, dạo chơi đến bây giờ. Trong lòng Mạch Đương thầm nghĩ, ngoài miệng lại nói: “Đúng vậy, viết ba vạn chữ, ngón tay viết đến muốn gãy luôn.” Nói xong lắc lắc ngón trỏ phải của mình.
Trì Yến biết cậu đang nói bậy, ánh mắt tùy ý quét qua đầu ngón tay cậu một chút, chú ý tới ngón út của cậu có chút kỳ quái liền hỏi: “Tay cậu làm sao vậy?”
“Hử?” Mạch Đương không ngờ anh sẽ chú ý tới cái này, thu tay về không để ý nói, “À, cái này, là trời sinh.”
Trì Yến ừ một tiếng, không hỏi nhiều.
“Sáng nay lớp anh không phải đầy tiết sao? Sao lại về sớm như vậy? Tui còn định đến trường chặn người đó.” Mạch Đương vừa nói, vừa gắp đậu xào trên bàn ăn.
Đến trường người ta chặn người lại nói đến đương nhiên như thế phỏng chừng chỉ có một mình Mạch Đương. Trì Yến nghĩ thầm.
“Giảng viên lâm thời có chuyện đi trước, sao cậu biết tôi đầy tiết?” Trì Yến hỏi.
“Tui còn biết nhiều hơn nữa.” Mạch Đương cười he he.
“…” Trì Yến câm lặng.
Mì sợi rất nhanh liền xong, Mạch Đương đè Trì Yến đang muốn đứng dậy xuống nói câu “Để tui” liền đi qua bưng mì, Trì Yến cũng không ngồi chờ, cùng cậu đi qua.
Hương vị mì vô cùng tốt, mùi vị nước dùng cực kỳ đậm đà, nước dùng nóng hôi hổi chảy vào dạ dày trống rỗng cả đêm của Mạch Đương khiến dạ dày sảng khoái một trận, làm cậu nhịn không được nheo mắt lại, bẹp bẹp miệng, sau đó dùng chiếc đũa đem mì sợi cuốn một đũa nhét vào miệng.
Động tác gắp mì của Trì Yến dừng lại, nhìn cậu một lần nữa dùng chiếc đũa cuốn mì sợi thành một nhúm nhỏ.
Mạch Đương nhét mì sợi vào miệng, nhai vài cái rồi nuốt vào, vội vàng dùng đầu lưỡi liếm khóe miệng một cái, liếm đi nước dùng dính trên đó, mới hỏi: “Anh muốn tui thử trước sao?”
Trì Yến lắc đầu, nhìn cậu lại bắt đầu cuốn mì sợi, liền hỏi: “Bình thường cậu đều ăn mì như thế?”
“Không khác nhiều lắm, quen rồi.” Mạch Đương vừa ăn vừa nói, mì sợi bốc hơi lên khiến mặt Trì Yến mơ hồ đi chút, cậu đưa tay quạt để hơi tản ra hỏi: “Làm sao vậy?”
Trì Yến học bộ dáng của cậu cuốn một nhúm mì lên, bởi vì không quen, anh cuốn có chút không quá thuận lợi, thử hai lần dứt khoát buông tha, ăn hai ngụm mới nói: “Trước kia tôi từng gặp một đứa nhỏ, thói quen ăn mì có chút giống với cậu.”
Động tác Mạch Đương dừng lại, nhìn anh: “Đứa nhỏ?”
Trì Yến suy nghĩ một chút, như là nghĩ tới chuyện vui gì đó, đáy mắt hiện ra chút ý cười: “Kỳ thật không thể nói là đứa nhỏ, bởi vì khi đó tôi không lớn hơn cậu ấy bao nhiêu, chỉ là tôi bảo lưu ký ức về cậu ấy khi còn bé.”
Mạch Đương ăn hết mì được cuốn, giống như vô tình hỏi: “Anh là thân thích của đứa nhỏ sao?”
“Không phải.” Trì Yến nói, dừng đũa lại, “Nghiêm túc mà nói tôi cũng không quen cậu ấy, chỉ là ngẫu nhiên gặp được.”
“Thì ra là thế.” Mạch Đương gật gật đầu, đẩy dưa chuột xào đặt bên phía cậu qua một chút, “Cái này ăn ngon, anh nếm thử xem.”
“Cảm ơn.” Trì Yến nói.
Trì Yến ăn hết mì sợi đã no rồi, đồ ăn kèm hầu như toàn bộ vào bụng Mạch Đương, chờ Mạch Đương ăn xong liền no đến mức bụng đã có chút tròn, cậu dựa vào lưng ghế dựa nói: “… Chờ tui tiêu hóa chút.”
Đáy mắt Trì Yến chợt lóe ý cười, ngồi không nhúc nhích.
Nghỉ ngơi năm phút đồng hồ, Mạch Đương mới cùng Trì Yến ra khỏi quán mì, sau khi rời khỏi Mạch Đương hỏi Trì Yến: “Anh muốn về sao?”
Trì Yến gật đầu: “Ừm, cảm ơn mì của cậu.”
Mạch Đương nghe vậy không để ý phất tay, nói: “Thực tế chút đi, số điện thoại gì đó chẳng hạn.”
Trì Yến: “…”
Mạch Đương cười hì hì, hai tay chắp sau ót: “Đùa thôi, muốn tui tiễn anh không?”
Trì Yến nhìn cậu một cái nói: “Không cần, đi đây.” Nói xong cũng không đợi Mạch Đương trả lời liền đi về hướng trạm xe buýt bên kia.
“Hey.” Mạch Đương ở phía sau gọi anh một tiếng.
Trì Yến vừa quay đầu lại liền thấy Mạch Đương chạy tới, một tay khoát lên vai anh nói: “Vậy anh tiễn tui đi, nhà tui ở tiểu khu phụ cận.”
Trước đó Mạch Đương quả thực đã nói qua mình cũng ở bên kia quảng trường Tín Dương, cùng nhau trở về cũng tiện đường, Trì Yến liền gật gật đầu với cậu
.