Edit + Beta: Snail“Auzz…” Mạch Đương sờ soạng trán một chút, ngón tay dính ít máu, may mắn cậu kịp thời bảo vệ một bên, nếu không khẳng định không chỉ chút thương tích này, thế nhưng nhiêu đó cũng đủ khiến cậu tức điên. Đưa tay chùi đi máu chảy vào mắt, Mạch Đương ngẩng đầu nhìn về phía Cao Toa Toa đang đứng ngây người bên trên.
Cao Toa Toa chỉ là nhất thời giận dữ công tâm mới đưa tay đẩy Mạch Đương, lúc nhìn thấy Mạch Đương ngã xuống cô cũng bị dọa, hiện tại bị Mạch Đương nhìn như vậy, cô lui về sau mấy bước, lầm bẩm nói: “Tôi… Không phải tôi cố ý, ai kêu anh không nghe tôi nói chuyện! Tự làm tự chịu.” Nói rồi liền chạy xuống muốn rời đi, lúc vừa chạy qua bên người Mạch Đương, đột nhiên bị Mạch Đương đưa tay túm lấy cánh tay, sau đó ném một cái, cả người cô liền đâm vào tường.
“A!” Cao Toa Toa va vào vách tường phát ra một tiếng thét kinh hãi, “Anh muốn làm…” Âm thanh đến đây liền ngưng bặt, Mạch Đương bóp cổ cô ta đè lên tường.
“Tôi muốn làm gì?” Mạch Đương lặp lại một lần, cười lạnh, thu chặt tay lại, bên trái trán cùng ánh mắt cậu bị máu nhuộm đỏ một mảng, sắc mặt âm u gần như có thể chảy ra nước, Cao Toa Toa bị cậu kẹp cổ, mặt trướng đến đỏ bừng, đôi mắt mở to, hiển nhiên bị bộ dáng này của cậu dọa, tay trên cổ càng ngày càng sít chặt, yết hầu bị túm hít thở không thông khiến cô cực kỳ sợ hãi, cô gần như hoài nghi Mạch Đương dám giết chết cô.
Giờ khắc này cô rốt cuộc nhớ tới lời mẹ bảo không nên đi chọc Mạch Đương, nó là người điên.
“Buông… Buông ra… Tôi…” Cao Toa Toa gian nan phát ra vài tiếng, đưa tay bắt lấy cổ tay Mạch Đương bóp trên cổ mình, móng tay bén nhọn làm trầy làn da cậu, Mạch Đương lại như không có xúc cảm gì, ánh mắt coi thường nhìn cô ta.
Không khí trong phổi từng chút bị bóp nghẹt, mắt Cao Toa Toa bắt đầu có chút phiếm trắng, cô ta đã nói không ra lời, thở không ra hơi, thống khổ khiến đầu óc cô ta từ từ trống rỗng, ngay lúc cho rằng mình phải chết, Mạch Đương buông lỏng tay ra, toàn thân cô ta liền thoát lực xụi lơ trên đất.
“Khụ khụ khụ khụ — khụ khụ –” Khí quản tắc nghẽn lập tức được không khí rót đầy, khiến Cao Toa Toa bị sặc đến ho khan, ho đến ngay cả phổi cũng muốn ho ra, lúc cô hồi phục sức lực thì một giọt máu rơi xuống nền đất trước mặt cô, cô liền cả kinh rụt về sau, ngẩng đầu liền thấy Mạch Đương từ trên cao nhìn xuống, giọt máu kia chính là từ trán cậu chảy ra.
“Thích không?” Mạch Đương cúi nhầu nhìn cô ta, ánh mắt rét lạnh.
Sợ hãi khi tiếp cận tử vong vừa rồi vẫn còn vây quanh, Cao Toa Toa không dám tiếp lời cậu, chỉ cố sức lui về sau, cũng không đoái hoài bụi trên đất làm bẩn váy mình.
“Cảnh cáo cô lần cuối, quản tốt cái miệng của mình, tôi không đánh phụ nữ, nhưng tôi đánh kẻ ngu.” Ánh mắt Mạch Đương nhìn cô ta như xem cô ta là kẻ ngu.
Cao Toa Toa: “…”
Mạch Đương nói xong câu đó liền lên lầu, cậu cần xử lý vết thương của mình một chút.
Sau khi cậu đi Cao Toa Toa nhẹ nhàng thở ra, cả người xụi lơ tựa vào góc tường, trên cổ truyền đến từng đợt đau đớn, nhắc nhở cô vừa trải qua chuyện gì, khiến cô trong nháy mắt sinh ra hối hận không nên đến đây khiêu khích Mạch Đương, nhưng sợ hãi qua đi, từ từ hiện lên chính là bất kham cùng phẫn nộ khi bị Mạch Đương đối xử như vậy, cô nhìn lên trên lầu, ánh mắt dữ tợn.
Mạch Đương mang nửa khuôn mặt dính máu trở về khiến Mạch Manh đã ăn trưa xong chuẩn bị ngủ hoảng sợ, lông đuôi xù lên, xoay vòng quanh cậu.
Tùy tiện cầm cái khăn mặt che miệng vết thương cầm máu, Mạch Đương bị bộ dáng nóng nảy của nó chọc cười, “Được rồi con trai, cha mi còn chưa chết đâu.” Nói rồi lấy hòm thuốc ra, xử lý đơn giản miệng vết thương một chút, vừa làm xong Mạch Nha liền gọi đến hỏi cậu sao còn chưa ra.
“Xảy ra chút chuyện nhỏ, đang ra cửa đây.” Mạch Đương cúp điện thoại đi ra.
Vừa đến đầu hèm liền thấy Mạch Nha ngồi xổm trên đất tán gẫu với thợ sửa xe đạp điện, Mạch Đương đi qua, “Hey.”
“Có thể xem là…” Lời Mạch Nha ngừng lại, mạnh đứng lên, “Trán làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”
“Ngã một cái, đi bệnh viện trước đi.” Miệng vết thương trên trán không tính là lớn, máu lại chảy tràn lan, Mạch Đương chỉ đơn giản dùng bông gòn cùng vải thưa cầm máu, không phải bị thương da thịt bình thường, loại vết thương này đã đổ máu thì phải đến bệnh viện khử trùng.
“Sao lại không cẩn thận vậy chứ? Tới lầu cũng có thể… Không đúng! Em vừa thấy con nhỏ Cao gia chết bầm kia từ bên trong đi ra, có phải nó làm không?” Mạch Nha nhớ tới cảnh vừa rồi chờ Mạch Đương nhìn thấy Cao Toa Toa vội vàng chạy ra.
“Phản ứng còn rất nhanh đó.” Mạch Đương khen một câu, ngồi lên yên sau xe, “Đi thôi, đến bệnh viện trước đã.”
Tuy rằng Mạch Nha không biết toàn bộ chuyện của Mạch Đương, nhưng một vài sự tình giữa cậu và Cao gia cậu nhóc cũng biết, năm đó chuyện mẹ Mạch Đương bị truyền khắp khu lão thành này, khi còn bé Mạch Đương cũng vì nguyên nhân thân thế mà bị mọi người bài xích bắt nạt, theo như Mạch Nha biết bất luận là Mạch Đương hay mẹ Mạch Đương đều vô tội, đầu sỏ gây nên là cha nuôi cùng cha đẻ Mạch Đương.
“Vừa rồi em nên bắt nhỏ đó lại đánh một trận, coi trời bằng vung!” Mạch Nha oán hận nói, cậu nhóc không quen thuộc với Cao Toa Toa, nhưng vì chơi thân với Mạch Đương, cậu nhóc cũng từng gặp đối phương một hai lần, mỗi lần nói chuyện đều là một bộ khinh thường người khác, hận không thể giẫm lên người ta mà đi.
Mạch Nha quan tâm Mạch Đương đương nhiên biết, nhưng nhà Mạch Nha là gia đình phổ thông làm việc ăn lương, đắc tội Cao gia không có lợi, cậu cũng không muốn bọn họ bị mình liên lụy, đối với lần này Mạch Đương cười một tiếng, nói: “Việc này mày đừng xen vào, cô ta không chiếm được cái tốt gì ở chỗ anh đâu.”
Mạch Nha lại mắng vài câu mới yên tĩnh lại, đạp xe chở Mạch Đương đến bệnh viện phụ cận.
Đến bệnh viện, lúc Mạch Đương xử lý vết thương Mạch Nha gọi điện thoại xin phép lão thái thái, lão thái thái vừa nghe Mạch Đương bị thương liền trực tiếp cho cậu nghỉ, còn hỏi cậu ở bệnh viện nào, bị thương có nghiêm trọng không, tan học bà đến xem xem, trong giọng nói không thiếu quan tâm.
“Không cần không cần ạ, chỉ là trán bị rách, vá hai mũi băng bó chút liền có thể trở về.” Mạch Nha nghe bà muốn tới vội ngăn cản, nào biết vừa nói đến rách lão thái thái càng lo lắng hơn, liên tục hỏi cậu nhóc tình huống thế nào, Mạch Nha khuyên can mãi mới dỗ được bà, cúp điện thoại liền nhẹ nhàng thở ra.
Vết thương Mạch Đương cần khâu lại, lúc Mạch Đương nói chuyện điện thoại xong vừa vặn hộ sĩ đang giúp cậu khử trùng, hộ sĩ nhỏ thấy cậu một mực chơi điện thoại, tựa như bị rách không phải trán mình vậy, liền nói: “Cậu không quan tâm vết thương của mình chút nào sao? Trò chuyện với ai mà mê mẩn như vậy! Nhanh kết thúc đi, phải khâu rồi.”
Mạch Đương cười một tiếng, bảo đang nói chuyện với người yêu, rồi lập tức đưa di động cho Mạch Nha vừa tiến vào, cùng hộ sĩ đến bên cạnh khâu vết thương.
Trên màn hình là cửa sổ tán gẫu cùng Trì Yến, Mạch Nha cúi đầu vừa lúc nhìn thấy.
Chi: Đang học sao?
Duang: Đang, anh có đi học không? Đang làm gì?
Chi: Có, nghe giảng…
Duang: Chậc, rõ ràng là đang tán gẫu với tui.
Chi: Chăm chú nghe giảng.
Duang: Tiết này đặc biệt nhàm chán, nếu có thể đi học với anh khẳng định tui sẽ chăm chú.
Mạch Nha: “…” Thì ra phòng học chuyển đến bệnh viện cmnr.
Lúc Mạch Đương khâu vết thương, Mạch Nha tiện tay chụp tấm ảnh gửi cho Tưởng Ninh Ninh.
Khi nhận được tin nhắn của Mạch Nha Tưởng Ninh Ninh đang trong lớp học, chiều nay cô có giờ học cộng đồng, vừa vặn cùng lớp với Trì Yến, mà Trì Yến an vị ở vị trí đối diện cô, nhìn thấy bộ dạng Mạch Đương, cô vội hỏi xảy ra chuyện gì.
Mạch Nha không nói chuyện Cao Toa Toa, chỉ bảo có chút sự cố, hai người hàn huyên một hồi, Tưởng Ninh Ninh nhìn Trì Yến bên kia, nghĩ đến cố gắng mấy ngày nay của Mạch Đương, còn có lời sáng nay Mạch Nha nói, cô cảm giác mình hẳn là phải trợ công một chút, vì vậy đưa tay vỗ vỗ người bên cạnh đổi vị trí với đối phương, sau đó vươn tay chọc chọc lưng Trì Yến.
Cảm giác được có người chọc vào mình, Trì Yến quay đầu liền thấy Tưởng Ninh Ninh, liền hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Tưởng Ninh Ninh cầm điện thoại đưa anh, nhỏ giọng nói: “Xem cái này.”
Trì Yến không rõ dụng ý, nhưng vẫn lấy di động nhìn thử, vừa thấy ảnh chụp Mạch Đương đang khâu vết thương trên màn hình, đồng tử anh hơi hơi mở to ra, tay cầm di động nắm chặt lại, quay đầu hỏi: “Cậu ấy làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”
“Bị té bể đầu, đang ở bệnh viện khâu đó, không biết là tình huống cụ thể gì.” Tưởng Ninh Ninh lấy lại di động nói, kỳ thật Mạch Nha nói với cô không tính là nghiêm trọng, là cô cố ý nói vậy, muốn nhìn xem Trì Yến sẽ phản ứng thế nào.
Mới vừa rồi Trì Yến còn nhắn tin hỏi Mạch Đương có phải đang học hay không, đối phương rõ ràng nói phải, hiện tại lại ở bệnh viện khâu vết thương, đối với chuyện này anh không biết nên nói cậu thế nào mới tốt, anh muốn gọi điện hỏi Mạch Đương ở đâu, nhưng nghĩ đến Mạch Đương vừa rồi không nói khẳng định là không muốn mình lo lắng, liền đè xuống xúc động gọi điện cho cậu, hỏi Tưởng Ninh Ninh: “Cậu biết cậu ấy ở bệnh viện nào không?”
Tưởng Ninh Ninh nói tên một bệnh viện, sợ anh không biết lại giải thích một chút, “Trên con đường phụ cận nhà Mạch Đương, cậu biết đường không?”
Trì Yến biết đại khái lộ tuyến, gật gật đầu nói: “Tôi biết, cảm ơn cậu.”
Tưởng Ninh Ninh nói đùa: “Thực tế chút đi, tỷ như tham gia vũ hội của bọn tôi, chỉ cần trình diện là được, không cần cậu làm gì hết, ô tô kê?”
“Được.” Trì Yến không do dự liền đáp ứng.
Anh đáp ứng thoải mái, Tưởng Ninh Ninh lại như trong mơ, kỳ thật cô cùng Trì Yến không tính là quen, trừ là bạn học không cùng khoa, trước đó từng tìm anh hai lần đều là vì club vũ đạo muốn tổ chức tiệc tối, các cô muốn kéo Trì Yến đến đảm đương mặt tiền cho cửa hàng xông nhân khí, nhưng Trì Yến không có hứng thú gì, liên tục hai lần đều uyển chuyển cự tuyệt. Vừa rồi cô chỉ là thuận miệng nói, không nghĩ tới vậy mà đáp ứng rồi?!!
Cho nên nói kỳ thật Mạch Đương không phải không tiến triển chút nào? Tưởng Ninh Ninh hỗn độn trong gió, trợ công này dường như có chút lớn nha.
Bên kia Mạch Đương xử lý vết thương xong liền cùng Mạch Nha trở về, hai người cũng lười đi học, trên đường từ bệnh viện về, Mạch Nha hỏi Mạch Đương, “Anh, em hỏi anh chuyện này nha?”
“Hỏi đi.” Mạch Đương ngồi ở yên sau, cầm túi thuốc quăng tới quăng lui.
“Cái kia… Tối qua anh cùng Trì Yến, thật sự ngủ với nhau?” Mạch Nha chần chừ hỏi.
“Ngủ rồi.” Mạch Đương thuận miệng đáp.
Mạch Nha nghe vậy tay run lên, xe quẹo một hình chữ S, thiếu chút nữa đụng vào vườn hoa bên cạnh, Mạch Đương vỗ vỗ cậu nhóc, “Làm gì đó? Mày tính để anh mày té lần nữa à?”
“Không phải em bị anh dọa sao?” Mạch Nha thầm oán một tiếng, sau khi ổn định tay lái lại hỏi, “Hai người thật sự ngủ?”
“Vì sao không ngủ được? Chẳng lẽ còn ngủ với mày à?” Mạch Đương ghét bỏ một phen.
“Vậy… hai người là ai ngủ ai?” Mạch Nha do do dự dự hỏi vấn đề mình tò mò nhất, còn kém không trực tiếp hỏi hai người ai trên ai dưới.
“Uây.” Mạch Đương nghe cậu nhóc hỏi vậy, liền vui vẻ, “Kẹo Mạch Nha bản lĩnh của cưng thật không nhỏ nha, ngay cả cái này cũng biết!”
Sao em có thể không biết chứ!! Trong lòng Mạch Nha rít gào, lúc cậu nhóc vừa biết Mạch Đương muốn theo đuổi Trì Yến quả thực là muốn hỏng mất được không? Nói là đi xem nữ thần nhảy quảng trường, vì sao lại nhìn trúng nam thần chứ?! Cả người cậu nhóc đều nghẹn uất, lấy lại tinh thần dùng ba ngày tra xét tài liệu tương quan, suýt chút nữa tự bẻ cong mình… phi phi phi!
“Cho nên đến cùng là thế nào hả anh!” Mạch Nha tuyệt đối không thừa nhận CP trong lòng mình là nam thần công X si hán thụ, một khi nói ra khẳng định sẽ bị đánh một trận, nghĩ đến đây Mạch Nha đau lòng mình ngay cả ship CP còn phải lén lén lút lút.
“Cùng nhau ngủ.” Thấy cậu nhóc hiếu kỳ như vậy, Mạch Đương bắt được cơ hội liền xoay cậu quay mòng mòng.
… Vậy nên, kỳ thật là hỗ công sao?! Nam thần kỳ thật cũng là thụ?! Ôi má ơi, nghịch CP cmnr!!
Tay Mạch Nha lại run lên một chút, loạng chà loạng choạng mà về tới khu lão thành.
Mạch Đương về đến nhà liền ném bịt thuốc bác sĩ kê sang một bên, nằm trên giường nhắm mắt dưỡng thần, miệng vết thương trên trán khiến cậu có chút choáng váng, Mạch Manh thấy cậu nằm bất động, nhảy lên salon đi đến dùng đầu cọ tay cậu, khẽ kêu vài tiếng.
Mạch Đương bị cọ có chút ngứa, mở mắt ra đưa tay vỗ vỗ nó, nói: “Cọ gì đây, hôm nay tâm tình tốt sao? Thân thiết với cha mi như vậy?”
“Meo.” Mạch Manh thối mặt vỗ cậu một móng vuốt, sau đó như là nghĩ tới điều gì lại dùng đầu lưỡi liếm lòng bàn tay cậu.
“Không có chuyện gì, không cần lo lắng.” Mạch Nha trở mình mặt đối mặt với nó, “Ổ mèo của mày hẳn là chút nữa sẽ đến, đêm nay mày có giường để ngủ rồi.” Vừa nói xong di động của cậu liền vang lên, người gọi là Trì Yến.
Mạch Đương ôm Mạch Manh vào trong ngực, bắt máy, “Uây, nhớ tui hử?”
“Cậu đang trên lớp sao?” Trì Yến hỏi.
“A, đúng vậy, lén nghe điện thoại của anh, cảm động không?” Mạch Đương trợn mắt nói dối.
“Ừ, cảm động.” Giọng Trì Yến không nghe ra có gì bất thường, phảng phất như không biết cậu đang ba xạo vậy, “Học tới chừng nào?”
“Sáu giờ, giảng viên tương đối dong dài…” Mạch Đương nói được nửa câu liền nghe có người gõ cửa, cậu tưởng chuyển phát nhanh đưa ổ mèo đến, buông Mạch Manh xuống đi qua mở cửa, vừa đi vừa nói chuyện, “Mấy giờ anh tan học? Vết thương trên lưng anh còn đau không, tối về đừng đem…” Lời nói lại dừng lại lần nữa, bởi vì sau khi cậu kéo cửa ra liền nhìn thấy Trì Yến đứng đó, trong tay đối phương đang cầm di động, nhìn cậu nói: “Tan học sớm vậy sao?”
Mạch Đương: “…”