Nam Thần Nhảy Quảng Trường

Chương 47

Edit + Beta: Snail

Lúc Mạch Đương cáo từ, Lưu Hồng Nhạn kéo tay cậu bảo cậu thường xuyên đến chơi, trên tay truyền đến xúc cảm ấm áp, đó là một đôi tay trưởng bối, mang theo thân thiết ấm áp.

“Dạ.” Mạch Đương cười với bà, cùng Trì Yến ra cửa.

Trì Bảo không cùng đi ra, trong thang máy chỉ có hai người Mạch Đương và Trì Yến, nếu là bình thường Mạch Đương khẳng định sẽ nghĩ làm sao chiếm chút tiện nghi từ nam thần, tỷ như sờ sờ tay nhỏ ôm ôm bả vai gì đó, hôm nay lại yên tĩnh dị thường, cậu nhìn chằm chằm cửa thang máy trơn bóng, giống như đang suy nghĩ cái gì.

Quen Mạch Đương bình thường nhảy nhót, thấy cậu im lặng như vậy Trì Yến đưa tay đụng cánh tay cậu, hỏi: “Đang suy nghĩ gì?”

“Không, cảm giác mẹ anh rất dịu dàng, nấu ăn cũng rất ngon.” Mạch Đương cười, nửa thật nửa giả nói, “Khiến tui không muốn về.”

“Nếu muốn hôm nay cậu có thể ở lại đây.” Trì Yến nói, liền muốn đưa tay bấm số thang máy trở lên, Mạch Đương vội vàng kéo tay anh, nói: “Anh làm thiệt à, ngày đầu tiên đến liền ngủ lại, dù sao cũng không thích hợp lắm đâu.”

Trì Yến nghiêng đầu nhìn cậu, có ý riêng hỏi: “Chỗ nào không thích hợp? Lúc trước tôi lần đầu tới nhà cậu, là ai nói với tôi muốn ở bao lâu cũng được?”

Nhớ tới cảnh tượng lần đầu Trì Yến ngủ lại nhà mình, Mạch Đương vui vẻ, nói: “Cái đó là do tui ở một mình, nhà anh đông người, không tiện lắm.”

“À?” Trì Yến hơi nhướn mày, “Chỗ nào không tiện?”

“Chỗ nào không tiện hử…” Mạch Đương bước một bước về phía anh, kéo gần khoảng cách giữa hai người rồi một tay chống lên vách sau lưng anh, nhìn hai mắt Trì Yến nói, “Chuyện không tiện có nhiều lắm, anh muốn tôi nói từng cái từng cái cho anh nghe sao?”

Ánh mắt Mạch Đương không trang điểm tinh xảo như hôm qua, không có kẻ mắt cũng không có mascara, đôi mắt sạch sẽ, đáy mắt còn bởi vì thức đêm mà lưu lại quầng xanh, nhưng bộ dáng như vậy so với lúc trang điểm càng khiến anh yêu thích, Trì Yến cùng cậu nhìn nhau, “Không cần.”

A, bởi vì người anh thích là em gái nhỏ. Mạch Đương nói trong lòng, cậu nhếch miệng cười cười, muốn thu hồi cánh tay đang chống, vừa hơi động một chút, Trì Yến liền đưa tay xuyên qua bên tai cậu, bàn tay phủ lên gáy cậu, đến gần trán cậu, cười nhẹ nói: “Có điều, cậu có thể từng cái từng cái dạy tôi.”

Mạch Đương: “…”

Trái tim Mạch Đương bị đánh trúng, từng cái từng cái dạy anh… Cho nên phải dạy cái gì đây?!!

Ôi trời ơi, bị nam thần đùa giỡn ngược lại, Mạch Ji Ji quả thực muốn cứng luôn rồi!!

Mạch Ji Ji: Tui sắp bị mấy người chơi hỏng!!

Khoảng cách giữa hai người rất gần, da thịt Trì Yến dán vào trán mình khiến Mạch Đương cảm giác gần như muốn bốc hỏa, ngọn lửa kia đốt tới trong lòng cậu, mang theo hung hăng như muốn đốt sạch lý trí cậu, khiến cậu ma xui quỷ khiến nâng cằm lên, vậy mà lại muốn đi hôn môi Trì Yến.

Chú ý tới động tác của cậu, ánh mắt Trì Yến lóe lóe, động tác trên tay cũng không buông lỏng, thậm chí có xu thế muốn buộc chặt hơn, ngay tại lúc hai người sắp đụng tới đối phương, thang máy đột nhiên “đinh” một tiếng ngừng lại, cửa thang máy chậm rãi mở ra.

Như đột nhiên bừng tỉnh, hai người nhanh chóng kéo dãn khoảng cách, Mạch Đương theo phản xạ nhìn ra ngoài cửa, trong lòng mang theo khẩn trương, lo lắng tư thế vừa rồi của hai người bị người khác nhìn thấy, cậu thì không quan trọng, chỉ lo cho Trì Yến, nơi này là chỗ anh ở, sợ mang đến ảnh hưởng không tốt cho anh.

Song bên ngoài thang máy cũng không có người, hẳn là trước đó có người từng ấn nút mở cửa, Mạch Đương âm thầm thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn Trì Yến, lại phát hiện vẻ mặt anh bình tĩnh, tựa hồ không quá để ý như cậu.

Xuống dưới lầu, Mạch Đương đi về phía cửa lớn, Trì Yến kéo cậu lại, “Chờ một chút, tôi lái xe đưa cậu về.”

“Không cần đâu, qua lại rất phiền toái.” Mạch Đương nói, Tín Dương bên này cách khu lão thành không gần.

Câu trả lời của Trì Yến là móc từ túi ra một chuỗi chìa khóa lắc lắc, “Cảm thấy xe đạp khá lâu, tôi mang theo chìa khóa của lão cha.”

“…” Mạch Đương đổ mồ hôi vì sự chuẩn bị đầy đủ của anh, nói đùa, “Vẫn là xe đạp tốt hơn, tui sẵn lòng ngồi trên xe anh cười.”

Trì Yến cũng cười, bảo cậu đợi tại chỗ, bản thân đi lấy xe.

Mạch Đương yên lặng nhìn theo bóng lưng anh, nhìn anh đi tới bãi giữ xe đạp mới thu hồi tầm mắt.

Lúc Trì Yến dẫn xe trở lại Mạch Đương đang cúi đầu nhìn chằm chằm giày mình, hơi nghiêng mặt, tóc mái cậu đã có chút dài, che khuất trán không thấy rõ biểu tình.

“Đi thôi, ngồi trên xe tôi cười cho đủ.” Trì Yến dẫn xe qua.

Mạch Đương vui vẻ, đẩy anh ra tự mình đỡ xe ngồi lên yên trước, hất cằm nói: “Vẫn là anh cười đi, lên xe.”

Trì Yến trả lời rất sảng khoái, sải chân bước lên phía sau đứng ổn, hai tay vịn vai cậu, “Được rồi.”

Mạch Đương đạp xe mang theo anh ra khỏi tiểu khu.

Mùa thu nhiệt độ chênh lệch giữa sáng và tối lớn, nhiệt độ ban đêm thấp hơn ban ngày không ít, Mạch Đương chỉ mặc một cái áo khoác, gió đêm theo tốc độ xe từ cổ áo tiến vào, thổi phồng áo cậu lên, Trì Yến phía sau thấy được, đưa tay đến phía trước giúp cậu kéo phéc-mơ-tuya đến đỉnh đầu, kẹp ở vị trí cổ, “Như vậy khó chịu.” Mạch Đương nói.

Trì Yến kéo phéc-mơ-tuya xuống chút, “Như vậy được rồi, buổi tối lạnh, đừng để bị cảm.”

“Không phải chính anh cũng mặc ít sao.” Mạch Đương nói vậy, khóe miệng lại giương lên, tốc độ đạp xe của cậu chậm rãi hạ xuống, cậu hy vọng con đường này có thể dài thêm chút, có thể khiến cậu cùng Trì Yến nán lại lâu thêm chút, lâu đến cậu có thể làm rõ ý nghĩ trong lòng mình đêm nay.

Chỉ là bất luận đạp chậm thế nào, con đường chung quy vẫn sẽ đến đoạn cuối.

Mạch Đương đến đầu hẻm nhà mình liền ngừng lại, sau khi Trì Yến xuống xe Mạch Đương trả lại xe cho anh, nói: “Không còn sớm, anh mau về đi, nếu không cô sẽ lo lắng.”

Trì Yến đỡ xe, “Không sao, mẹ nói tôi ở bên này cũng chẳng có chi cả.”

Mắt Mạch Đương sáng lên, “Thật sự?”

Đem toàn bộ tâm tình của cậu thu vào trong mắt, trong lòng Trì Yến vui vẻ nói: “Thật, trước khi đi tôi đã nói với mẹ, nếu quá muộn liền không về.”

“Tui đây…” Mạch Đương đang nói đột nhiên dừng lại, khoát tay, “Quên đi, vẫn là anh nên về đi, ngày mai tôi có việc không thể cùng anh.”

“Có việc?” Trì Yến hỏi.

“Đúng, ngày mai có hẹn với đứa bạn muốn ra ngoài, nào trở về tôi sẽ tìm anh, anh về trước giúp Trì Bảo giải quyết bộ ghép hình đi.” Mạch Đương nói.

“Trở về?” Trì Yến thoáng cái liền bắt được trọng điểm trong lời cậu nói, “Cậu muốn đi vùng khác?”

Mạch Đương chỉ tùy tiện viện cái lý do, không ngờ anh phản ứng nhanh vậy, chỉ có thể nói theo tiếp, “Đúng, đi vài ngày, rất nhanh sẽ trở lại, anh mau về đi, khuya lắm rồi.”

Trì Yến nhìn cậu vài giây, không hỏi cậu muốn đi đâu, mà đưa tay giúp cậu chỉnh chỉnh cổ áo bị gió thổi loạn, “Đi ngủ sớm chút.” Sau đó liền đạp xe rời đi.

Mạch Đương đứng tại chỗ nhìn anh đạp xe biến mất ở khúc quanh, vươn tay sờ sờ cổ áo, tựa như phía trên còn lưu lại độ ấm ngón tay của Trì Yến.

Nhiệt độ ban đêm ngày càng thấp, Mạch Đương đứng ở đầu hẻm chí ít chừng hai mươi phút, cảm giác ngón tay lạnh cóng mới xoay người đi vào.

Vào nhà ấn công tắc đén, Mạch Đương liền nghe được tiếng Mạch Manh, tiếp đó liền nhìn thấy nó từ salon bên kia vọt mấy cái đâm đầu vào lòng cậu, Mạch Đương lo nó nhảy quá mạnh sẽ ngã sấp xuống, vội vàng ôm lấy nó, “Chậm một chút, mày muốn đụng chết tao à?”

Trả lời của Mạch Manh là cho cậu một móng vuốt, lập tức điều chỉnh tư thế tìm vị trí thích hợp cuộn mình trong lòng cậu.

Mạch Đương dở khóc dở cười ôm nó vào phòng, trước kia Mạch Manh đối với cậu là đầy mặt ghét bỏ, nhưng vừa nhập thu trời lạnh liền thích chui vào ngực cậu sưởi ấm, điển hình coi cậu thành máy sưởi rồi.

Trở lại trong phòng ngồi xuống mở máy tính, Mạch Đương đặt Mạch Manh lên đùi, Mạch Manh khẽ hừ vài tiếng, thoải mái híp mắt lại.

Sau khi khởi động máy Mạch Đương vẫn ngồi không nhúc nhích, cậu không có tâm tư lên mạng gì, cũng không biết mình muốn làm gì, cậu cảm thấy đầu óc có chút loạn, liền ngồi ngẩn người.

Một mình ngồi im, Mạch Đương nhớ tới cảnh tượng đêm nay ở nhà Trì Yến, nhớ Lưu Hồng Nhạn hỏi cậu thích ăn gì, khiến cậu thường xuyên nở nụ cười, sau đó lại chuyển thành đối phương cười nói chờ mong về sau con dâu có thể cùng mình đi múa quảng trường.

Đem trọng lượng toàn thân tựa vào lưng ghế, Mạch Đương đột nhiên cảm giác có chút mệt mỏi nhắm mắt lại, đến cuối cùng vậy mà lại nhận thấy mình có chút vô sỉ.

Trì Yến là người ưu tú như vậy, anh có gia đình tốt đẹp, còn có cha mẹ thân thiết hòa ái, có thể tưởng tượng cuộc đời anh cho tới nay đều hoàn mỹ, trái lại với mình, một thân một mình, có quá khứ âm u, lại không có bất cứ vật gì đáng giá có thể đặt cược, tất cả những chuyện này trước đó cậu hoàn toàn không để trong lòng, cảm thấy mặc kệ điều kiện của mình như thế nào, cậu nhất định sẽ đối xử tốt với Trì Yến, chỉ cần khiến Trì Yến thích mình là được.

Cho tới hôm nay cậu mới hơi tỉnh táo, ý nghĩ như vậy có bao nhiêu ích ký, bản thân chỉ có một mình, có thể không cần suy xét người khác nghĩ như thế nào, cũng không cần quan tâm ánh mắt người khác, mà Trì Yến bất đồng, anh có cha mẹ, cha mẹ ký thác kỳ vọng với anh, nếu như khiến anh giống mình, bọn họ sẽ nghĩ thế nào, bọn họ làm sao đây? Người phụ nữ nở nụ cười dịu dàng với cậu kia, có thể hận cậu hay không, hận cậu đem đứa con trai mình vẫn lấy làm kiêu ngạo biến thành như vậy.

“…” Thở dài nhỏ đến không thể nghe thấy, Mạch Đương mở mắt ra, úp sấp trên bàn, ánh mắt chạm đến khung hình phía trên, cậu đưa tay cầm lấy nó, lẳng lặng nhìn ảnh chụp.

“Mẹ, con nên làm thế nào đây?” Mạch Đương tự nhủ hỏi, “Nếu là mẹ, mẹ sẽ bằng lòng cho con trai mình ở bên đàn ông sao? Mẹ cũng sẽ rất khổ sở đi?”

Trong phòng vô cùng im lặng, chỉ có một mình cậu thì thầm, “Mẹ Trì Yến vô cùng dịu dàng, lúc cười bộ dáng có chút giống mẹ, đối với con vô cùng nhiệt tình, cả nhà bọn họ vô cùng tốt, tốt giống như anh ấy vậy…”

“Mẹ, có phải con làm sai rồi không?” Mạch Đương nhỏ giọng hỏi, cậu vươn tay nhẹ nhàng xoa khung ảnh, người phụ nữ trong ảnh điềm đạm cười, nhưng không cách nào trả lời cậu một chữ.

Dĩ vãng không phải cậu chưa từng nghĩ tới những thứ này, chỉ là dục vọng muốn ở bên Trì Yến quá mạnh mẽ, các loại khả năng đều bị vọng tưởng trong lòng mình bao trùm, cho tới hôm nay sau khi chung đụng cùng người nhà Trì Yến, mới tỉnh táo lại chút ít, người một nhà Trì Yến bên nhau rất ấm áp, trải qua những năm tháng cô độc không nơi nương tựa, bản thân khát vọng nhất chính là loại ấm áp này, dưới tình huống như vậy, sao cậu lại cam lòng phá hư nó đi.

— Duang: Luôn cho rằng theo đuổi được anh là có thể ở bên anh, cho đến hôm nay mới biết ý nghĩ của mình ích kỷ bao nhiêu, cha mẹ anh ấy hiền lành như vậy, làm sao tôi có thể khiến bọn họ đau lòng, dẫn con bọn họ lên con đường này? E rằng tôi cần phải tỉnh táo ngẫm lại. @Duang: Đêm nay đến nhà nam thần, phải gặp cha vợ mẹ vợ rồi, kích động đến không biết nên nói gì cho phải!!!

Trong lòng Mạch Đương đè nén khó chịu, cậu share cái weibo post trước khi đến nhà Trì Yến, có ít thứ cần nói ra, mới có thể làm mình hơi chút dễ chịu, hoặc là tỉnh táo chút.

Cậu post không đến mấy phút, Gió Thổi Mông Cúc Hoa Lạnh liền gửi tin nhắn tới.

Gió Thổi Mông Cúc Hoa Lạnh: Chú em tình huống gì đây?

Duang: Không có, đầu óc có chút loạn.

Gió Thổi Mông Cúc Hoa Lạnh: Chậc, ra đây cùng anh uống hai ly, nhất túy giải thiên sầu!

Duang: Nói lung tung, cậu ở đâu?

Gió Thổi Mông Cúc Hoa Lạnh: Thành phố B, đến hẹn không?

Duang: Trước đó cậu nói đi trấn Cổ Đức còn không?

Gió Thổi Mông Cúc Hoa Lạnh: Đi chứ, muốn cùng đi sao?

Duang: Gặp ở đâu?

Gió Thổi Mông Cúc Hoa Lạnh gửi tới một địa chỉ, là một trạm trung chuyển, cậu ta bảo Mạch Đương đến đó gặp mặt, Mạch Đương cùng cậu ta xác nhận thời gian liền thoát QQ, sau đó thả Mạch Manh lên ghế còn mình thì đi tắm.

Cậu còn chưa nghĩ ra nên làm thế nào, cũng không muốn bởi vì nguyên nhân này mà từ bỏ Trì Yến, chỉ là muốn rời khỏi anh một lúc, để mình suy nghĩ thật kỹ nên làm thế nào
Bình Luận (0)
Comment