“Còn nữa, em đã trải qua một lần trong đời không được tôn trọng và hôn nhân thất bại rồi, sau này, em sẽ càng thêm cẩn thận, anh có thói quen của anh, còn em thì có tính khí của em, giữa anh và em có một số việc, trước khi làm gì, anh có thể hỏi ý kiến em được không?”
“Nếu như anh tiếp tục làm theo ý mình, em sẽ kết thúc sự hợp tác của hai chúng mình, trước đó đã thảo luận thứ gì đều xem như bỏ hết!”
Sắc mặt của Hoắc Nhất Hàng bỗng đen sầm lại, đồng tử đen lay láy của anh từ từ nheo lại lộ ra tia sáng lạnh lùng nguy hiểm: “Ý em là......nếu như anh không cho phép em tiếp xúc với Tống Tây Hoa kia, thì em sẽ không gã cho anh đúng không?”
“Em không có nói vậy,” Vân Khuynh trợn mắt nhìn Hoắc Nhất Hàng: “vả lại, anh hiểu rõ, ý em diễn đạt không phải như vậy!”
“Hoắc Nhất Hàng, anh cưới em, em gã cho anh, chẳng lẽ là hai người đều tâm đầu ý nguyện sao? Hiển nhiên không phải rồi, chỉ là vì lợi ích chung thôi, nhưng em không hy vọng sự hợp tác như vậy, đến điều mà bản thân mình muốn làm gì cũng không được.”
“Khuynh Khuynh, em nói nghe có vẻ nghiêm trọng vậy?” Hoắc Nhất Hàng buồn bã nói: “Anh không có hạn chế sự tự do của em, cũng không khóa chặt cuộc sống em, anh chỉ muốn em giữ khoảng cách với người khác giới thôi, làm sao lại bị em cho là anh tự tung tự tác, không tôn trọng em chứ?”
“Còn nữa, sao em biết rằng sau khi đôi ta kết hôn rồi sẽ không có tình yêu hạnh phúc với nhau?”
“Thậm chí, yêu cầu của anh, cũng không phải là chỉ điểm mình em, trước khi đề xuất yêu cầu, anh cũng đã tự mình làm gương trước rồi.”
Trong lòng anh ta có chút buồn bã, rõ ràng chỉ hỏi người mà cô ta nói Tống Tây Hoa là ai thôi, vậy mà bị cô ta lôi ra nhiều chuyện khác nữa chứ?
“Anh......” Vân Khuynh cuối cùng cũng đã hiểu tại sao Giang Mạc Thần lại nói như thế rồi, người đàn ông này không những nhỏ mọn, mà còn chút cực đoan.
“Hoắc Nhất Hàng, em không có yêu cầu anh làm gì, em chỉ hy vọng anh tôn trọng ý kiến em tí, như là, nơi đây là khu nhà của em, trước khi anh bước vào, có thể nào nhấn chuông cái được không? Anh xông vào phòng ngủ của em thì có thể gõ cửa trước được không? Anh......nói chung, ý của em chỉ như vây thôi, còn nữa, em và Tây Hoa chỉ là bạn bình thường thôi, nhưng cũng là bạn cực kỳ tốt với nhau, đương nhiên là có tình cảm......bạn bè tí xíu!”
Hoắc Nhất Hàng trầm tư vài giây, bỗng nhếch mép nở nụ cười đầy tà mị: “Khuynh Khuynh, cuối cùng anh đã nghe hiểu ý của em rồi.”
“Ý em muốn nói là, hy vọng mỗi lần muốn cùng em làm, tình thì đừng có thẳng thắng như vậy đúng không? Sự việc như vậy, em nói thẳng với anh chả phải tốt hơn sao, hà tất phải đi vòng vo như vậy?”
“Em......” gương mặt Vân Khuynh như sượng đi, không sai cô ta có ý muốn như vậy, nhưng cô ta không chỉ muốn bộc lộ ý đó, sao mà lời nói thốt lên từ miệng Hoắc Nhất Hàng lại trở nên có hương vị như thế?
“Em phát hiện rằng, tạm thời không còn cách nào giao tiếp với anh! Thôi vậy, anh xem như là em chưa từng nói gì hết là được rồi!”
Vân Khuynh nói không lại Hoắc Nhất Hàng, dứt khoác không nói nữa, lần nữa bê chén cháo lên húp.
Hoắc Nhất Hàng nhìn thấy cô ta giận đến nổi thổi phồng đôi gò má, tâm trạng có vẻ hả hê tí, giọng ấm áp nói: “Từ từ thôi, bây giờ đã chín giờ rồi, em không ăn gì, nên phải ăn tí đồ ăn, nếu như ăn quá nhiều, đêm hôm ngủ bao tử sẽ khó chịu lắm, cháo và tí thức ăn này thanh đạm lắm, nhai nuốt từ từ thôi.”
“Ừm Tây Hoa gọi điện thoại nói gì với em?”
“Anh đừng đề cấp đến Tây Hoa trước mặt em nữa, anh ta......” Vân Khuynh ngẩng đầu lên, nhìn thấy bộ dạng của Hoắc Nhất Hàng bèn rất nghiêm chỉnh.
“Anh ta chắc chắn đã nói chuyện gì quan trọng rồi, nhưng chắc là chuyện không tốt rồi phải không?” Hoắc Nhất Hàng nói: “Lúc anh bước vào nhìn thấy vẻ mặt em không được vui, là chuyện của Lục Gia, hay là Vân Gia?”
“Vân Bính Hoa đã đem tài liệu có dấu vân tay của em đến gặp công ty pháp lý, chia 60% cổ phần của công ty để ông ta đứng tên, lại chia tiếp trong số đó 40% cho Dương Liễu, và chuẩn bị đem số 40% của Dương Liễu quy đổi thành tiền mặt, mà lại, không bán cho cổ đông hiện hữu của công ty!”
“Ông ta rõ ràng muốn tiêu hủy Vân Thị, đã đem cổ phần bán đi rồi, lại sợ em vớt lại số cổ phần đó, cái thể loại tự đào bới sân tường hàng rào cũng có thể làm được, em thật sự rất hối hận đã không sớm rạch mặt họ!”
“Chả phải họ rất thương Dương Liễu sao? Tại sao không đem hết 60% cổ phần đó cho Dương Liễu? Mà lại để dành 20% còn lại để làm gì? Nói cho cùng, bon họ mới thật sự là những kẻ khốn nạn trục tư lợi! Khốn nạn!”
“Khuynh Khuynh, đừng tức giận,” Hoắc Nhất Hàng ngồi sang bên, ôm lấy Vân Khuynh: “đừng vì những thứ không đáng giận mà tức giận làm gì, bọn họ bán, chúng ta mua lại là được rồi, để anh mua, không cần tìm người trung gian.”
“Anh?” Vân Khuynh ngẫm nghĩ, Hoắc Nhất Hàng lại là một lựa chọn thích đáng.
Tuy rằng hai người họ đã tán thành hợp tác, quan hệ thân mật, nhưng không có người đứng ra xác định mối quan hệ này.
Hoắc thị trên đà phát triển rất tốt, Hoắc Nhất Hàng ra mặt mua vào cổ phần của Vân Thị, nói không chừng Vân Bính Hoa nghĩ rằng đã thu hút thêm được pho tượng thần tài này rồi!
Chỉ là, nếu như Hoắc Nhất Hàng đã mua vào cổ phần của Vân Thị rồi, thế thì cổ phần đó sẽ trở thành của anh ta rồi, ngộ nhỡ lúc đó cô ta muốn từ tay anh ta mua về, thì anh ta sẽ làm giá......
“Khuynh Khuynh, em đang nghĩ gì?” Hoắc Nhất Hàng thấy Vân Khuynh không nói chuyện một hồi lâu, cũng đoán ra được cô ta đang hoài nghi anh ta rồi.
Do đó, trong lòng anh ta cảm thấy không thoải mái.
Đây là người sắp được anh ta cưới về làm vợ, lại hay nghi ngờ đề phòng anh ta.
Nhưng mà, anh ta và cô ta mới quen chưa được bao lâu, đoạt được con người của cô ta thì dễ rồi, nhưng muốn đoạt được trái tim cô ta thì phải nhẫn nại.
Con người và con tim của cô ta, anh ta đều muốn chiếm đoạt!
Chỉ nghĩ như vây thôi, Hoắc Nhất Hàng càng ôm lấy Vân Khuynh thật chặt, và nói tiếp: “Em chắc không phải đang nghi ngờ rằng, anh có ý đồ gì với Vân Thị chứ?”
Anh ta cũng biết rằng câu hỏi này Vân Khuynh sẽ không trả lời, lại nói tiếp: “Em vẫn chưa hiểu con người anh, có hoài nghi, cũng là đều khó tránh, em yên tâm, anh sẽ không vì vậy, mà sẽ có cách nghĩ gì khác.”
“Em cũng đừng quá bận tâm, anh chỉ nghĩ rằng, chúng ta kết hôn, sẽ phải có sính lễ, hôn lễ cũng không thể thiếu, cổ phần này, anh mua về là để làm sính lễ cho em, có được không?”
Vân Khuynh bỗng ngạc nhiên: “Anh......anh muốn mua 40% cổ phần đó cho em à? Anh có biết là thị giá của những cổ phần đó bao nhiêu không?”
Hoắc Nhất Hàng cười mỉm, nói: “Thị giá sẽ dựa vào dao động của thị trường mà tăng giảm, anh sẽ nhân cơ hội mua vào thời điểm này, là cách tính hay nhất, đợi sau này cổ giá của Vân Thị tăng cao rồi, giá trị sính lễ của anh cho em cũng sẽ tăng theo, đây chẳng phải là việc có lợi hơn đưa tiền mặt sao?”
“Nhưng mà......mua những cổ phần đó, cần đến một số tiền rất lớn.” Vân Khuynh có chút cảm động, và có chút do dự.
“Khuynh Khuynh, anh rất vui.” Bỗng nhiên Hoắc Nhất Hàng nói câu nói làm Vân Khuynh không hiểu tại sao.
“Hử?” Ánh mắt cô ta lộ vẻ hoài nghi.
Hoắc Nhất Hàng giải thích: “Em vẫn chưa gã cho anh, nhưng đã bắt đầu thay anh suy xét được rồi đấy,” anh ta nhếch mép: “Nhưng mà, yên tâm, chút tiền như thế chồng em vẫn có thể bỏ ra được mà!”
Chồng?
Gương mặt của Vân Khuynh ngượng ngùng đỏ ửng.
“Nào, ăn thêm nữa đi!” Hoắc Nhất Hàng chủ động bưng dĩa đồ ăn trên bàn đến trước mặt Vân Khuynh, để tiện cho cô gắp.
“Em......cám ơn anh.” Tự đáy lòng Vân Khuynh biểu đạt ý nghĩ cám ơn anh.
Nói là hợp tác, cho đến hôm nay, cô ta vẫn chưa giúp anh ta điều gì, nhưng Hoắc Nhất Hàng đã giúp cô ta rất nhiều lần rồi.
Nếu không phải vì trong hôn nhân cô đã từng bị tổn thương, đối với đàn ông đều thất vọng, Hoắc Nhất Hàng, kỳ thực là một người đàn ông rất dễ làm cho người khác xao xuyến chăng?
“Anh......anh đã ăn chưa?”
Không lâu sau, nhìn thấy mắt Hoắc Nhất Hàng chăm chú vào cô, như có vẻ muốn móm cho cô ăn no, tiện thể như anh ta muốn làm gì vậy, Vân Khuynh có chút không tự nhiên.
Anh ta chỉ bưng chén cháo qua, hiển nhiên là chỉ dành cho một mình cô, vì vậy, trước đó cô không hỏi.
Bây giờ hỏi, chỉ là muốn giảm bớt không khí càng ngày càng ấm nồng như này.
“Anh đã ăn xong một chén rồi,” Hoắc Nhất Hàng trả lời.
“Vậy......thời gian cũng đã trễ rồi, hay là, anh trở về nhà nghỉ ngơi đi, đợi em ăn xong, rửa xong chén đũa,, mai sáng sẽ đem trả lại anh?” Vân Khuynh lại nói như thế.
“Đi ngủ? ừm, sẽ đi ngủ, nhưng đợi em ăn xong, chúng ta sẽ cùng ngủ!” Hoắc Nhất Hàng cố ý ngắt nhẹ eo của Vân Khuynh: “Khuynh Khuynh, em đừng quên rằng, tối hôm nay, em phải thưởng anh trước sao?”
Trong đầu Vân Khuynh nhớ đến vụ việc ở khách sạn lúc chạng vạng chiều ěě Hoắc Nhất Hàng đã đè lên người cô, hạ vọng nói khẽ với cô: “Khuynh Khuynh, em đúng là tiểu yêu tinh hành người! Bây giờ chúng ta phải nói cho rõ, bây giờ anh không đụng vào em, nhưng trở về em phải thưởng cho anh!”
Lúc đó, cô ta chỉ nói thầm một câu, anh ta còn lấy tay cô sờ vào cái của anh......
“Em......em ăn no rồi!” Vân Khuynh cảm thấy khuôn mặt mình như nóng hừng hực, liền đứng dậy: “Em đi rửa chén.”
“Đi đi!” Hoắc Nhất Hàng hào phóng buông thả.
Anh ta nhìn thời gian, mười giờ hai mươi phút, có hơi trễ rồi, nhưng không sao, anh nhịn tí, sớm thả cô ta là được.
Vân Khuynh rửa chén dưới vòi nước, có chút phiền não.
Làm sao mà Hoắc Nhất Hàng vừa nói muốn “ngủ” cùng cô thì cô lại bỏ chạy rồi?
Cô ta chả phải đã từng nói với anh, việc như thế, phải thương lượng trước với cô mà, cô ta mới nói tối nay quá mệt mỏi, không muốn cái đó, là không được sao?
Tránh ra như vậy, lại càng làm anh ta tưởng nhầm là sẽ đồng ý với anh, chỉ là sớm muộn mà thôi.
Thật là ngốc!
Lần trước còn có thể viện lý do muốn đi tắm để kéo dài thời gian, nhưng lần này......
Nghĩ như vậy, Vân Khuynh trợn to mắt, vẻ mặt như bừng hiểu ra.
Khó trách Hoắc Nhất Hàng vừa mới trở về, kêu cô ta đi tắm trước, dường như trên đường anh ta đã tính toán sẵn sẽ làm gì với cô rồi đây?
Anh......anh anh quả thật rất đáng ghét!
“Khuynh Khuynh, cái chén trên tay em, sắp bị em rửa mòn rồi kìa.”
Nhà bếp của cái nhà này xây theo kiểu mở, Vân Khuynh đang làm gì, Hoắc Nhất Hàng đều nhìn thấy rõ, anh ta nhìn thấy Vân Khuynh rửa cái chén suốt, không nhịn được bèn nhắc nhở một câu.
Vân Khuynh quay người qua. “bùng bùng” nói: “Cần anh lo à, em thích sạch sẽ, rửa nhiều tí, có được không?”
“Được!” Hoắc Nhất Hàng mỉm cười nói: “Anh sẽ còn được hơn em đấy!”