Trái tim Vân Khuynh lập tức nhói một cái.
Cô cho rằng Hoắc Thành Quân đang để tâm tới hôn nhân giữa cô và Lục Văn Bân hôn nhân trước đó.
Hoắc Nhất Hàng cũng cho rằng như vậy, vội vàng ôm chặt Vân Khuynh hơn, vội vàng giải thích với Hoắc Thành Quân: “Mẹ, Khuynh Khuynh kết hôn với Lục Văn Bân, đó cũng là âm mưu của Lục gia, là Lục Văn Bân và Vân Bính Hoa, Tô Tương cùng nhau tính kế Khuynh Khuynh, mục đích của họ là vì muốn lấy được cổ phần của tập đoàn Vân thị mà Vân lão gia tử để lại, lợi dụng Khuynh Khuynh mới có thể giúp Lục thị giải quyết khủng hoảng kinh tế, bắt Khuynh Khuynh trải đường cho con gái mà Vân gia nhận nuôi!”
“Khuynh Khuynh đúng là gả qua một lần, nhưng Lục gia căn bản cũng không coi cô ấy là người nhà, bọn họ đều là những tên súc sinh không có lương tâm mắt bị mù, sao có thể nhìn thấy điểm tốt thật sự của Khuynh Khuynh chứ? Nhất là Lục Văn Bân, đêm tân hôn mà bay ra nước ngoài ngoại tình với Dương Liễu, lúc trở về, còn mang theo Dương Liễu mang bầu bảy tháng ép Khuynh Khuynh ly hôn......”
‘Mẹ, Khuynh Khuynh rất hiền lành, cô ấy luôn rất cố gắng, rất chân thành đối đãi với tất cả mọi người, là những người kia khinh người quá đáng!”
“Nhưng mà, con cũng muốn cảm ơn Lục Văn Bân, nếu như không phải hắn có mắt không tròng, con cũng không gặp được người tốt như Khuynh Khuynh.”
Hoắc Nhất Hàng một hơi nói hết nhiều chuyện thế này, nói ra trọng điểm trước, đơn giản là lo lắng Hoắc Thành Quân sẽ bởi vì hôn nhân giữa Vân Khuynh và Lục Văn Bân trước đó, mà có cách nghĩ gì đó với Vân Khuynh.
Thấy Hoắc Nhất Hàng bình thường rất ít nói chuyện với bà lại giúp Vân Khuynh giải thích nhiều như vậy, trong lòng Hoắc Thành Quân có chút buồn.
Lần này, con trai nhà mình là nghiêm túc! Nó đối với Vân Khuynh, yêu thiệt rồi!
Trước kia, bà luôn ngóng trông con trai nhà bà sớm tìm bạn gái một chút, kết hôn, sinh con, nhưng hôm nay con trai thật sự có được mối nhân duyên tốt, bà lại có chút rầu rĩ không nỡ.
Nhưng mà, nghĩ lại thì, sau này bà sẽ có thêm một nàng dâu, thêm một người quan tâm bà, thêm một người nói chuyện phiếm với bà, dạo phố cùng bà, tóm lại trong nhà so với trước náo nhiệt hơn chút, cảm thấy bản thân được lời rồi.
Mấu chốt nhất là, đến tuổi này của bà, đã sớm luyện thành một đôi mắt hỏa nhãn kim tinh, cô con dâu này nhìn là biết là một cô gái tốt, con trai nhà bà có mắt nhìn người, đúng là lấy được bảo bối rồi.
Nghe thêm nữa, Vân Khuynh lại gả qua, người đó còn là thằng con trưởng vô tích sự của Lục gia?
Cô liền có chút tức giận!
Không phải giận Vân khuynh từng có một lần hôn nhân thất bại, mà là bọn người Lục gia không chỉ cướp mất công ty của chồng mình, lại còn tính kế ức hiếp một cô gái yếu đuối như vậy?
May là cô gái này không chịu tổn thương quá lâu ở Lục gia……
“Khuynh Khuynh, con chịu khổ rồi, Hoắc Thành Quân nói với Vân Khuynh: “Con yên tâm, con gọi ta một tiếng mẹ, mẹ sẽ làm chủ cho con, mẹ sẽ giúp con, bắt những người tổn thương con, hung hăng dạy dỗ một trận, bọn họ ức hiếp con một phần, mẹ sẽ trả lại bọn họ mười hai phần!”
Chóp mũi của Vân Khuynh có chút chua chua, vành mắt cũng đỏ lên rất nhanh, trong mắt có nước mắt trong suốt.
Hơn hai mươi năm qua, cô cố gắng đi lấy lòng Tô Tương như thế, nằm mơ cũng muốn để bà ấy tốt với cô một chút, dù là vẫn mặc kệ cô sống vất vả bao nhiêu, chỉ cần có thể cười với cô mấy lần, cô cũng đã mãn nguyện rồi.
Nhưng mặc kệ cô làm tốt thế nào, mọi tình thương và sự che chở của Tô Tương đều đặt trên người Dương Liễu.
Mẹ ruột cũng không yêu cô, còn cùng người Lục gia tính kế cô, tổn thương cô, cô lúc này mới thất vọng cực độ với tình thân.
Thế nhưng, cô sao cũng không ngờ tới cô chẳng qua là vừa gặp Hoắc Thành Quân, gọi Hoắc Thành Quân một tiếng mẹ, Hoắc Thành Quân lại nói ra những lời bảo vệ cô như thế.
Cô thật sự rất cảm động.
Vốn dĩ, cô đã chuẩn bĩ sẵn bị Hoắc Thành Quân ghét bỏ, dù sao, gả qua 1 lần, còn làm xôn xao đến ai cũng biết, đây hoàn toàn không phải là chuyện vẻ vang gì, xã hội này, đối với phụ nữ, dù sao vẫn không công bằng, một mặt yêu cầu phụ nữ phải có thể tự cường tự lập, phải có năng lực kinh tế kiếm tiền nuôi gia đình, mặt khác, lại yêu cầu phụ nữ đồng thời có thể chăm lo tốt cho gia đình, còn có thể dịu dàng đa tình, chu đáo hiền lành tính tính tốt, tốt nhất giống người máy làm không nghỉ vậy có ba đầu sáu tay, còn phải xinh đẹp thanh nhã, vĩnh viễn trẻ trung đáng yêu như thiếu nữ mười tám tuổi vậy......
Cho nên, cho dù là cô thắng kiện, cũng sẽ bị vô số người lên án, bọn họ sẽ nói tính cách cô quá mạnh mẽ, nói cô không có bản lĩnh giữ lại lòng của người đàn ông, nói cô tuyệt tình tuyệt nghĩa là động vật máu lạnh, nói cô tâm cơ nặng, không đủ mềm......
Càng đáng sợ chính là, những người này, có một bộ phận rất lớn còn là phụ nữ, bọn họ thất bại thảm hại trong hôn nhân, không có dũng khí và năng lực để thoát ra, lại còn không thích thấy người ta sống tốt, thế là họ không ngừng ép bản thân, bóc lột con dâu của mình, quây quần bên đám chị em khẩu thị tâm phi, bàn tán chuyện của người khác.
Cô có thể làm được không thấy không nghe những lời bàn tán đó, nhưng điều này cũng không nói lên được mấy lời đồn đại nhảm nhí này sẽ không đâm cô bị thương.
Con người sẽ không bởi vì những người không quan trọng mà bị thương tổn, nhưng cô bây giờ đã kết hôn với Hoắc Nhất Hàng, Hoắc Thành Quân chính là mẹ chồng của cô, có vết xe đổ của Cao Thúy Lan, cô thật sự rất lo mình và Hoắc Thành Quân không thể sống chung hòa thuận, cũng để ý đến cách nhìn của Hoắc Thành Quân đối với cô.
Đương nhiên, nếu như Hoắc Thành Quân thật sự ghét bỏ cô, cô cũng sẽ không dễ dàng từ bỏ, nàng đã hứa với Hoắc Nhất Hàng, hơn nữa Hoắc Nhất Hàng giúp cô nhiều như vậy, cô còn chưa trả ơn anh, chỉ cần anh không từ bỏ cô, cô cũng sẽ không từ bỏ hôn nhân của bọn họ.
Nhưng mà, Hoắc Thành Quân không chỉ không ghét bỏ cô, còn nói muốn giúp cô đi dạy dỗ những người đã từng ức hiếp cô?
Trái tim của cô, có một sự ấm áp chua xót......
Nghĩ như vậy, nước mắt của Vân Khuynh cuối cùng nhịn không được, theo hai bên mặt cô lăn xuống.
“Con xem con này, đang nói chuyện bình thường, sao lại khóc rồi!” Hoắc Thành Quân lập tức lấy một cái khăn tay từ trong túi xách của mình ra, đưa cho Hoắc Nhất Hàng, ra hiệu anh lau cho Vân Khuynh.
“Con...... con vui,” Vân Khuynh mỉm cười: “Mẹ không biết đâu, ngoại trừ ông bà nội đã mất của con, không ai đối xử tốt như thế với con.”
“Vậy thì đừng khóc nữa!” Hoắc Thành Quân an ủi Vân Khuynh: “Con phải nghĩ như vậy, những người không tốt với con, mắt đều bị mù, mẹ cảm thấy con rất tốt, người của Hoắc gia chúng ta, không ai không tốt!”
Sự cuồng vọng trong câu nói cuối cùng, thật đúng là không khác gì với Hoắc Nhất Hàng, hóa ra sự cuồng vọng và tự luyến của Hoắc Nhất Hàng, cũng là di truyền từ Hoắc Thành Quân?
Vân Khuynh nín khóc mỉm cười, từ đáy lòng nói: “Cảm ơn mẹ!”
Thật ra, cách cư xử giữa người với người, đâu có khó, đơn giản là con tốt với mẹ một điểm, mẹ sẽ tốt lại với con một chút, con đối với mẹ chân thành, mẹ cũng sẽ đền đáp sự chân thành của con, nỗ lực không nhất định có thu hoạch, nhưng không nỗ lực, thì đâu ra thu hoạch chứ?
Trời gần tối, Hoắc Nhất Hàng mua đồ ăn về, Hoắc Thành Quân đích thân xuống bếp, nấu một bàn thức ăn lớn cho Hoắc Nhất Hàng và Vân Khuynh, tài nấu ăn của Hoắc Nhất Hàng rất giỏi, nhưng sao với Hoắc Thành Quân, còn thiếu một chút sự tinh xảo.
Người một nhà, vui sướng hưởng thụ khoảnh khắc đoàn tụ.
Cùng lúc đó, tập đoàn Vân thị.
Thời gian này, chính là thời gian tan ca bình thường, Tống Tây Hoa xử lý xong mọi chuyện trong ngày, cũng đi ra khỏi công ty.
Anh đứng trước cửa chính, ngẩng đầu nhìn bầu trời màu xám cách đó không xa, trên đường vẫn có tiếng người ồn ào như thường ngày, xe cộ tấp nập.
Đột nhiên cũng không biết nên đi đâu, về nhà cũng cô đơn một mình, căn nhà to như vậy, trống rỗng, tất cả những nhớ nhung, kỳ vọng, và yêu kia, đều không có chỗ đặt.
Lại một trận gió thổi tới, anh kéo áo khoác, ngừng bước trong chốc lát, khuôn mặt tuấn tú bởi vì lông mày hơi chau càng làm cho người ta liếc nhìn.
“Chào Tống phó tổng!”
“Tống phó tổng tan ca sao ạ?”
Một đám con gái trẻ tuổi với thân hình và nhan sắc xinh đẹp đi ngang qua người anh, nhìn thấy anh, nhao nhao nhịn không được xích lại gần, chào hỏi một cách vừa nhiệt tình vừa ngượng ngùng, cảm xúc vui vẻ mảy may giấu không được.
“Ừm, chào các cô, trên đường về nhà chú ý an toàn!” Tống Tây Hoa hướng về phía bọn họ khẽ vuốt cằm, cười lễ phép.
“Tống phó tổng, xin hỏi anh...... Tối nay có rảnh không, tôi nghe nói có một nhà hàng Nhật mới mở không tệ, gần ngay công ty, không bằng......” Một cô gái xinh đẹp nhất lại xích lại gần một chút, mặt tươi cười.
Cô còn chưa nói xong, liền bị Tống Tây Hoa cắt lời: “Tối nay tôi có chút việc, các cô đi đi, chơi vui vẻ vào!”
Ánh mắt lễ phép của anh dừng lại trên mặt cô ta không đến nửa giây, liền dời đi, sau đó quay người sang phải đi về phía bãi xe.
Phía sau lưng truyền đến giọng nói xì xào bàn tán của các cô.
“Tiểu Ngọc, không phải cô nói Tống phó tổng không có bạn gái sao?”
“Đúng vậy, tin mà tôi nhận được là không có, anh ấy còn đọc thân.”
“Vậy sao anh ta đối với Y Y xinh đẹp nhất của công ty chúng ta ngay cả.....” một chút hứng thú cũng không có?
“Có lẽ...... anh ta thật sự có việc, chúng ta đi nhanh thôi!” Cô gái tên Y Y thu lại tầm mắt từ bóng lưng đã đi xa của Tống Tây Hoa 1 cách không nỡ, giọng điệu cô đều là sự không cam tâm.
Tống Tây Hoa rất nhanh lái xe ra khỏi đó, chạy trên con đường rộng lớn, anh mím môi, hai tay đặt trên tay lái, thần sắc chuyên chú, trong đôi mắt lại đầy ảm đạm.
Nhớ tới Hoắc Nhất Hàng gửi tấm hình chụp giấy đăng kí kết hôn cho anh, trong lòng anh cực kì khó chịu!
Vân Khuynh thật sự ly hôn với Lục Văn Bân rồi, và kết hôn với Hoắc Nhất Hàng.
Anh hiểu rõ Vân Khuynh, nếu như cô không đồng ý, Hoắc Nhất Hàng không ép được cô.
Hơn nữa, ngày đó ở nhà cô, sự thân mật giữa cô và Hoắc Nhất Hàng, cũng không giống là giả......
Cô thật sự gả cho Hoắc Nhất Hàng rồi.
Còn anh lại...... lại trễ rồi! Tại sao luôn luôn trễ?
Mấy ngày nay, anh đặc biệt hận bản thân, hận mình tại sao không sớm trở lại bên cạnh cô chút, nếu như tại thời điểm cô khó khăn nhất, anh ở bên cạnh làm bạn, vậy cũng không để người khác cướp mất......
Đáng tiếc, bây giờ anh hối hận đi nữa, cũng không còn cơ hội!
Đèn đường hồng hồng dần dần sáng lên, từng chùm sáng vút qua trước mắt anh, không biết đã lái bao lâu, lúc này anh mới chợt phát giác, sớm đã chạy xa khỏi hướng đường về nhà.
Nơi này dường như đã đến thành phố ở phía đông, anh quay đầu xe lại, vừa định quay trở lại, giương mắt nhìn thấy ven đường có một quán bar tên “bóng đêm”, anh nghĩ hồi, lái xe tiến vào chỗ đậu xe bên cạnh.
Rất lâu không uống rượu rồi, lúc khó khăn nhất, cũng chính là cái năm ở nước ngoài, một người không quen ai, mang theo vô số mong đợi và ước mơ, cố gắng học tập suốt ngày đêm, thật sự quá nhớ Vân Khuynh rồi, nên học được thói uống rượu.
Quán bar này quy mô không lớn, cũng không tính là nhỏ, đi vào trong, chỉ thấy mọi người qua lại không ngớt, đều là những người không chấp nhận nỗi cô đơn, dưới sự che đậy của bóng đêm giải phóng cái dục vọng trong nội tâm.
Anh trực tiếp đi đến quầy bar, gọi hai ly Brandy, ngồi uống một mình.
DJ mở bài nhạc nước ngoài, phối thêm ánh đèn màu da cam, tạo nên bầu không khí mập mờ.
Cũng có một vài tên đàn ông hèn mọn giở trò với những phụ nữ ăn mặc hở hang ngay trước mặt mọi người, Tống Tây Hoa uống rượu, mắt điếc tai ngơ, làm như không thấy, anh đi vào đây, cũng đơn giản là muốn chuốc say mình, đợi lát nữa nhân lúc anh chưa hoàn toàn say, gọi người lái thuê đưa anh về, bất tỉnh nhân sự, sẽ có thể tạm thời quên đi rất nhiều chuyện phiền não!
Mãi đến......