Năm Tháng Huy Hoàng

Chương 27

Dương Huyền Chi bước vào phòng Hiến Dung, nàng vội vàng ra nghênh tiếp.

Hiến Dung đã tẩy trang và tháo hết trang sức trên người, tóc buông dài qua vai mang dáng vẻ lười biếng như một chú mèo con vừa mới ngủ dậy.

Xuân Nhi mặc áo khoác cho Hiến Dung, Hiến Dung tỏ vẻ khó hiểu hỏi: "Phụ thân, đã muộn như vậy rồi......"

"Con có trông thấy kẻ khả nghi nào qua đây không?

Hiến Dung lắc đầu.

Vẻ mặt của Dương Huyền Chi rất nghiêm nghị, giọng nói nặng trĩu: "Có người nhìn thấy thủ phạm chạy trốn đến đây, bọn họ phát hiện bên ngoài sân có một số vết máu."

Dương Hiến Dung "Ah!" lên một tiếng rồi co vai lại.

Thấy con sợ hãi, giọng điệu của Dương Huyền Chi liền dịu đi: "Đừng sợ, phụ thân đã phái vệ binh đến bảo vệ Nhật Diệu Các rồi."

"Là ai dám xông vào Dương phủ thế ạ?"

Dương Huyền Chi hừ lạnh: "Chỉ là một tên cẩu tặc không sợ chết mà thôi." Ánh mắt ông trở nên lạnh lùng tàn nhẫn, "Bất kể là ai, kẻ nào dám động đến Dương gia của ta, ta sẽ khiến hắn phải trả giá!"

Lần đầu tiên, Dương Hiến Dung nhìn thấy phụ thân lộ ra vẻ mặt đáng sợ như vậy, trong lòng không khỏi run lên.

Dương Huyền Chi đang chuẩn bị rời đi thì khóe mắt quét đến song cửa sổ, ông thấy có vết máu, ánh mắt ông trở nên rét lạnh, hét to với bên ngoài: "Người đâu!"

Dương Dũng cùng mấy tên thị vệ chạy vào, Dương Huyền Chi phân phó: "Thủ phạm đã lẻn vào phòng của tiểu thư, lập tức lục soát ngay, mỗi một ngóc ngách đều không được bỏ sót."

Những tên lính tản ra, lục tìm khắp gian phòng của Hiến Dung. Nàng hờn dỗi nói: "Phụ thân, con và Xuân Nhi luôn ở trong phòng này, không có người nào vào đây được đâu."

Dương Huyền Chi chỉ vào vết máu trên mặt đất: "Thế cái này từ đâu ra?"

Dương Hiến Dung duỗi ngón tay về phía ông, ngón tay cái được băng bó chặt chẽ: "Con vừa mới cắt thuốc, nên sơ ý bị đứt tay. Xuân Nhi đã giúp con băng lại."

Xuân Nhi gật đầu như gà mổ thóc. Dương Huyền Chi nhìn trên mặt bàn có một con dao cắt thuốc, trên con dao dường như còn sót lại vết máu.

Dương Huyền Chi trừng mắt nhìn con gái: "Sao con bất cẩn như vậy? Ta thấy cho dù nữ nhi xuất thân trong gia đình có truyền thống giỏi về y thuật đến thế nào thì cũng không thể kiếm sống bằng nghề này đâu."

Dương Hiến Dung lè lưỡi với ông như một cô gái nhỏ hồn nhiên. Nàng quay lại thấy Dương Dũng đang đứng sau giường nàng xem xét cánh cửa bí mật nằm sau tấm rèm, nàng nhíu mày, dùng hai tay nắm lấy ống tay áo của Dương Huyền Chi: "Phụ thân, con gái còn chưa xuất giá, vậy mà rất nhiều nam nhân vào phòng của con thế này......."

Dương Huyền Chi vẫy tay với thị vệ: "Đều lui hết đi."

Dương Dũng đang định đẩy cánh cửa bí mật ra, nghe được lệnh của Dương Huyền Chi nên vội rút tay về.

Binh lính lặng lẽ rời khỏi, Dương Huyền Chi dặn dò Xuân Nhi: "Trông coi tiểu thư cho cẩn thận, nếu có bất kỳ khác lạ nào, hãy gọi thị vệ ngay lập tức."

Xuân Nhi thi lễ đáp: "Vâng."

Sau khi Dương Huyền Chi rời đi, Xuân Nhi vội đóng cửa lại, vì bị một phen khiếp sợ nên nàng ngồi bệt luôn xuống đất. Còn Hiến Dung thì thở phào nhẹ nhõm, nàng khẽ căn dặn Xuân Nhi: "Muội cứ ở trong phòng đi. Nếu có ai đến thì cứ nói ta đang ngủ, ai cũng không gặp."

Căn dặn xong xuôi, Dương Hiến Dung vội vàng cầm lấy gói đồ sơ cứu và chạy đến phía sau tấm rèm. Ai cũng cho rằng phía sau tấm rèm này là một vách tường trống không chỉ đủ để một người lách mình qua. Ấy vậy mà Hiến Dung đang tì thân mình lên vách tường đó, khéo léo đẩy nó, không ngờ đã mở ra một cánh cửa bí mật. Chỉ có vài người biết về cánh cửa này và đội trưởng đội cảnh vệ Dương Dũng cũng biết về nó, thế nên hắn mới đứng ở đây tìm kiếm. May mắn thay, Dương Huyền Chi rất tin tưởng vào con gái mình, nếu không một khi Dương Dũng mở được cánh cửa bí mật này thì mọi chuyện sẽ bị bại lộ.

Về lý do tại sao trong khuê lầu nữ nhi lại đặt một cánh cửa bí mật như vậy, chính Dương Hiến Dung cũng khó giải thích được. Nàng chỉ biết rằng, tất cả mọi nơi quan trọng trong Dương phủ như: thư phòng Cẩm Hiến trên đồi của phụ thân, hay là phòng sám hối của mẫu thân, v.v... đều có những nơi bí mật để ẩn náu. Dương Hiến Dung kết luận điều này là do: phụ thân nàng từng dẫn quân đánh trận nhiều năm nên đã hình thành một thói quen phòng ngừa chu đáo. Cho dù bây giờ ba phân nhánh của nhà Tấn đã quy về một mối, thiên hạ thái bình tính ra cũng đã mười năm, vậy mà bên trong con người Dương Huyền Chi vẫn còn tồn tại nhận thức rất mãnh liệt về những gian nan khổ cực mà ông đã trải qua trước đây.

Tuy nhiên, Dương Huyền Chi sẽ không thể đoán trước được rằng, căn phòng tối mà ông dựng nên để bảo vệ gia đình mình lại bị con gái ông dùng để che giấu thủ phạm.

*****

Dương Hiến Dung bước vào phòng tối với một chân đèn trên tay, bỗng dưng một đoản kiếm chĩa thẳng vào nàng. Ánh nến chiếu sáng đoản kiếm ấy, ánh sáng lạnh lẽo phát ra tứ phía, lạnh đến ghê người.

Nàng giật mình khiếp sợ, vội vàng khẽ nói: "Là ta mà!"

A Diệu nắm chặt đoản kiếm, đứng đờ cả người. Cho dù Hiến Dung có lên tiếng, chàng cũng không phản ứng gì.

Hiến Dung hoảng sợ gọi: "Liễu công tử!"

Kỳ thực A Diệu sớm đã mê man, chẳng qua là chàng đang cố gắng cầm cự bằng chút sức lực còn lại. Lúc này đây, thân thể chàng đã tê liệt và muốn đổ gục về phía trước. Ngay khi chàng sắp sửa chạm đất, Hiến Dung đã kịp đỡ lấy thân thể chàng. Bị lực đẩy tới nên nàng ngã nhào và lăn cùng với A Diệu, kết quả là chàng nằm sấp trên người Hiến Dung.

Hiến Dung vô cùng ngượng ngùng vội đẩy A Diệu ra, nhưng chàng không có bất kỳ phản ứng gì, thân thể chàng như cái chùy nặng rơi trên người nàng, khắp người chàng đều nóng như lửa đốt.

Sau cùng vì Hiến Dung là người học y nên đành vội mang sự xấu hổ ấy quẳng về sau, bởi vì tình hình trước mắt thực sự rất tệ.

Nàng nhọc nhằn lật người A Diệu lại, vươn tay ra định cởi y phục chàng. Cả người A Diệu vừa nóng bừng vừa mơ mơ màng màng, chàng cảm thấy như có ai đó kéo lấy y phục của mình nên yếu ớt nắm lấy bàn tay mềm mại đó thì thào: "Đừng cởi......"

Hiến Dung vừa ngượng vừa khó xử: "Huynh cho rằng ta bằng lòng làm việc này sao, không muốn cởi y phục thì ta trị thương cho huynh bằng cách nào đây?"

A Diệu vẫn mê man và không nghe thấy tiếng nàng. Thực ra, Hiến Dung không có gan để lột trần một nam nhân cao lớn như vậy, nàng dứt khoát không cởi nữa, chỉ dùng kéo cắt mảnh vải ngay chỗ vết thương của chàng. Nhìn thấy nơi mũi tên được cắm vào, máu chảy ra toàn là màu đen khiến nàng khiếp sợ vô cùng.

Mũi tên này có độc!

A Diệu lại đang hôn mê.

*****

Tiểu cô nương xinh xắn ấy đang cười, tiếng cười trong trẻo thuần khiết như tiếng chuông vang lanh lảnh động lòng người, từng li từng tí thấm tận tim gan. Chàng muốn cùng nàng cười, song lại bị một cơn đau buốt hành hạ đánh thức. Vừa sắp kêu đau thì miệng chàng bị ai đó nhét vào một thanh gỗ. Trong lúc mơ màng, A Diệu nhìn thấy một bóng dáng thanh tú xinh đẹp đang rút mũi tên độc trên bả vai chàng.

A Diệu nhả thanh gỗ trong miệng ra, đưa tay về phía cô nương có nụ cười xinh đẹp ấy, ánh mắt ánh lên tia mong đợi cùng vui vẻ yên lòng: "Cô nương......là cô nương, cô lại đến cứu ta một lần nữa......"

Hai tay Dương Hiến Dung dính đầy máu, nàng nhìn Liễu Quang Minh nói: "Là ta ư? Một lần nữa......"

Tuy rằng A Diệu đang mở to hai mắt, nhưng trong mắt lại không có tiêu điểm, chàng mơ màng nhìn chăm chú vào khoảng không nào đó. Hiến Dung biết rõ, chàng chỉ nhất thời bị cơn đau kí.ch thích, vì ý thức của chàng vẫn chưa thực sự thức tỉnh. Nàng nhét ngược thanh gỗ vào miệng chàng rồi kiên quyết mổ miệng vết thương để lấy hết máu đen ra. Chàng đau đến mức toàn thân toát cả mồ hôi lạnh, nàng cũng không chịu nổi khi nhìn thẳng vào nét mặt đau đớn của A Diệu.

Thật không dễ dàng gì khi hoàn thành xong việc chữa trị, Hiến Dung rắc thuốc cầm máu lên miệng vết thương cho chàng. May mắn thay, tất cả các loại thuốc đều có sẵn ở đây, hơn nữa thuốc độc bôi trên mũi tên cũng không độc lắm. Không phải nàng đang khoác lác, giới quý tộc ở thành Lạc Dương giàu có cỡ nào cũng có thể nghĩ ra những loại thuốc tốt hơn nàng. Tuy nhiên, dù dược liệu và y thuật có tốt đến đâu, nhưng sau khi trúng tên, chàng gắng gượng chạy trốn lâu như vậy thì chất độc cũng đã ngấm sâu vào cơ thể. Mặc dù nàng đã loại bỏ chúng gần hết, nhưng bước tiếp theo vẫn phải dựa vào sức lực của bản thân chàng để chống lại phần chất độc còn sót lại.

Hiến Dung đang băng bó vết thương cho A Diệu, trong lúc không để ý bị một bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy. Nàng quẫn bách nhìn chàng, chỉ thấy rằng chàng vẫn còn đang mê man với nụ cười trên khóe môi. Vẻ mặt của nàng vì nụ cười này mà có chút giận dỗi không vui.

+

Hiến Dung nhẹ nhàng đẩy tay chàng ra: "Trong giấc mơ đẹp ấy, huynh đã thấy những gì vậy?"
Bình Luận (0)
Comment