Hiện giờ Dương phủ được canh phòng nghiêm ngặt, vì gần đây thường xuyên xảy ra các vụ việc kỳ lạ nên toàn bộ dinh thự đều đề cao cảnh giác với nhiều cấp bậc. Vì vậy, muốn theo dõi Dương Hiến Dung thì chỉ có thể ngồi ngoài cổng Dương phủ và đợi nàng ấy đi ra ngoài. May mắn là, Dương Hiến Dung không phải loại tiểu thư được nuông chiều cả ngày không bước ra khỏi cửa, chiếc xe ngựa chuyên dụng của nàng ấy cứ cách ba đến năm ngày lại đi ra ngoài.
+
Trước kia đều là A Lạc phụ trách theo dõi Hiến Dung, nhưng đến khi A Diệu nhận nhiệm vụ này, chàng cảm thấy tâm trạng vô cùng phức tạp. Mặc dù không xuất hiện trước mặt nàng, nhưng khi dõi theo cuộc sống của nàng từ một khía cạnh khác như thế này, trong lòng chàng lại có một niềm phấn khích khó tả.
Cứ cách năm ngày Hiến Dung lại đi đến khu chợ phía nam để khám bệnh cho những gia đình nghèo khổ. Ngoài việc tham gia các bữa tiệc xã giao cần thiết, hoặc là đi đến hiệu thuốc để mua dược liệu, thì nơi nàng hay lui tới nhất chính là am Quảng Hóa.
Chỉ cần ở bên cạnh Vô Chủ Sư Thái, nét mặt Hiến Dung luôn rạng rỡ khó tả, cả người nàng giống như vầng thái dương nhỏ tràn đầy sức sống, nàng đi đến đâu, cỏ cây đều như được sưởi ấm. Hiến Dung lúc này mới chính là điều mà A Diệu ước ao nhất. Trong góc tối quanh năm của trái tim chàng, nhờ cái nhíu mày và nụ cười ấy của nàng, đã trở thành tia nắng ấm áp khẽ chiếu rọi và hóa thành cơn mưa xuân trong lòng chàng. Chàng giống như một kẻ nghiện, biết rõ sự ấm áp dù là nhỏ nhất này cũng sẽ bị dập tắt bất cứ lúc nào khi chàng phải đối mặt với thực tế đáng sợ, nhưng dù mọi chuyện có ra sao, chàng vẫn không thể từ bỏ.
*****
Dưới chân núi Uất Sơn tấp nập những người dân nghèo ăn mặc rách rưới, tay cầm bát rỗng, đang đứng xếp hàng theo thứ tự để lấy cháo.
Hôm nay là ngày mồng chín tháng chín, là Tết Trùng Cửu, am Quảng Hóa sẽ phát cháo cho người nghèo. Hiến Dung đi theo Vô Chủ Sư Thái giống như một con ong nhỏ bận bịu tới lui. Khi gương mặt lấm tấm mồ hôi, nàng chỉ thản nhiên lấy tay áo lau đi, mái tóc có rối cũng không ảnh hưởng đến hình ảnh tiểu thư thế gia của nàng. Khi người nghèo lỡ chạm bàn tay bẩn thỉu vào nàng, nàng cũng chỉ mỉm cười dịu dàng mà không bận tâm.
Hiến Dung không biết, ngay phía sau cây tùng cách đó không xa, có người đang lén nhìn theo bóng dáng khỏe mạnh tràn đầy sức sống ấy. Khi phát cháo xong, hầu hết người dân nghèo đều tản ra, một số ít người thì tụ tập quanh rừng cây để húp cháo. Mặt mũi Hiến Dung đổ không ít mồ hôi, nàng đi theo Sư Thái và một số sư cô trong ni viện bước vào bên trong lều để dọn dẹp quầy hàng. Sư Thái vừa làm việc vừa trò chuyện với Hiến Dung. Nói chuyện một hồi, bà thản nhiên hỏi: "Đúng rồi, vị Liễu công tử lúc trước đến đây tìm mẫu thân, đến giờ đã tìm được bà ấy chưa?"
Hiến Dung lắc đầu: "Đã nhiều ngày con không gặp huynh ấy, không biết đã tìm được mẫu thân chưa." Kể từ lần trước ở Liễu phủ, nàng chưa gặp lại Liễu công tử và nàng cũng không dám tùy tiện đi đến Liễu phủ. Bên trong con người Liễu công tử có quá nhiều bí ẩn, nhưng nàng đối với chàng, từ lúc quen biết nhau lần đầu đã không hề có sự phòng bị. Tận sâu trong trái tim nàng không thể cưỡng lại nỗi nhớ nhung vô bờ. Nàng rất muốn gặp lại chàng, dù không hỏi câu gì chăng nữa, chỉ cần lặng lẽ ngắm nhìn chàng thôi cũng đủ thỏa lòng mong nhớ quá đỗi này.
Vô Chủ Sư Thái dừng tay lại, song sắc mặt vẫn không thay đổi: "Giờ cậu ấy sống ở đâu?"
Hiến Dung có chút khó hiểu: "Sư Thái, vì sao người lại muốn biết huynh ấy sống ở nơi nào?"
Sư Thái cười nhẹ nhàng: "Bởi vì......"
A Diệu đang đứng ở sau gốc cây chăm chú lắng nghe, thì bất ngờ bị một lực từ phía sau thúc m.ạnh vào vai khiến chàng loạng choạng ngã vào đám người đang ngồi húp cháo bên rừng. Chàng nhanh chóng nhìn lại, nhưng không thấy bóng dáng người gây ra chuyện! A Diệu có chút lúng túng, vội vàng muốn quay lưng bỏ đi nhưng rốt cuộc đã bị phát hiện. Hiến Dung mở to mắt gọi lớn tiếng: "Liễu công tử!"
A Diệu không còn cách nào khác là đi về phía Hiến Dung, song trong lòng chàng vẫn còn ngờ vực. Võ công của chàng không yếu, nếu có thể đẩy ngã được chàng thì nhất định là người đó có võ nghệ không kém hơn chàng. Rốt cuộc là ai? Và tại sao làm như vậy?
"Dương tiểu thư." A Diệu bước tới trước mặt Hiến Dung và thi lễ một cách đúng mực.
"Liễu công tử, sao huynh lại đến đây?" Hiến Dung đáp lễ, mặc dù rất ngạc nhiên, nhưng nàng vẫn duy trì dáng vẻ của một cô nương dịu dàng thùy mị.
"Ta đi dạo tới đây, không ngờ lại gặp Dương tiểu thư."
Lý do này thực sự khá gượng ép. Uất Sơn ở tận ngoại thành xa xôi, làm sao có thể tình cờ gặp được. Nhưng Hiến Dung không có ý định để ý lý do trong lời nói của chàng có hợp lý hay không. Và A Diệu cũng chẳng khá hơn Hiến Dung là bao.
Khi cả hai gặp lại nhau, kỳ thực trái tim họ đã rung động dữ dội. Miệng thì nói những lời chào hỏi nhau đơn giản, nhưng trong lòng hai người như bị hàng ngàn con ngựa phi nước đại nghiến qua. Mọi thứ diễn ra trong căn phòng kín được hiện lên một cách sống động, mặc dù không có chuyện gì xảy ra, nhưng sự đụng chạm da thịt cùng với hơi thở rối loạn và những cảm xúc kìm nén khi ấy đều hiện về trong ký ức vào lúc hai người nhìn nhau.
"Vị này là......"
Giọng nói nhẹ nhàng và tao nhã cắt ngang dòng suy nghĩ của hai người họ, Hiến Dung quay lại thấy Vô Chủ Sư Thái đang nhìn Liễu công tử. Nàng vội vàng che giấu tâm tư, giới thiệu hai người với nhau: "Đây chính là Liễu Quang Minh công tử, là người đến Lạc Dương tìm mẫu thân."
Nét mặt Sư Thái trang nghiêm tĩnh lặng như nước, bà chắp tay trước ngực hướng về A Diệu thi lễ, miệng niệm A Di Đà Phật. A Diệu cũng vội vàng chắp tay đáp lễ. Bà nhướng mắt liếc nhìn bàn tay trái của chàng. Chỉ nhìn thoáng qua như vậy, sắc mặt bà liền biến đổi ngay lập tức nhưng cũng nhanh chóng trở về vẻ mặt trầm lắng như lúc đầu.
A Diệu đã ở lại giúp mọi người dọn dẹp quầy hàng và tiễn họ trở lại am Quảng Hoá. Ba người họ đã cùng nhau trò chuyện tán gẫu, A Diệu hẹn với Vô Chủ Sư Thái, mười ngày sau chàng cũng sẽ đến giúp mọi người phát cháo cho dân chúng. Hiến Dung nghe chàng nói muốn đến, liền nở nụ cười tươi xinh rực rỡ, khóe mắt và đuôi lông mày đều lấp lánh ý cười.
A Diệu nhìn có chút choáng váng.
Trong sâu thẳm lòng chàng rất hạnh phúc khi được ở cạnh Hiến Dung như thế này. Không có gánh nặng, không có mục đích, như thể năm tháng có thể trôi qua bình yên như vậy. Về phần Vô Chủ Sư Thái, mặc dù chàng rất ít giao tiếp với bà, nhưng không hiểu sao chàng lại thích nhìn vẻ mặt ôn hòa điềm tĩnh của bà ấy, dường như ở bà có một sức mạnh an ủi lòng người, thu hút chàng ngày càng đến gần hơn.
Kỳ thực, cả A Diệu và Hiến Dung đều không chú ý đến bàn tay của Sư Thái đặt trong chiếc tăng bào đang run rẩy. Và những biểu hiện tế nhị của hai người họ như thỉnh thoảng liếc mắt đưa tình cũng đều lọt vào tầm mắt của bà.
Cách am Quảng Hóa không xa có một khu rừng trúc và có một phần mộ đơn độc dưới bóng rừng trúc ấy, nấm mồ được dọn dẹp rất sạch sẽ, tính ra đã có người thường xuyên lui tới nơi này. Trước ngôi mộ có dựng một tấm bia không chữ, hoàn toàn không biết ai được chôn ở nơi đây, chứ đừng nói đến ngày sinh, ngày mất. Chỉ có thể dựa vào tấm bia cũ hay mới để phán đoán ngôi mộ này được bao nhiêu năm mà thôi.
Với vẻ mặt kính nể, Hiến Dung lấy ra những đồ cúng tế trong giỏ tre mà nàng đã mang theo, rồi đặt từng thứ một trên phần đất trống của lăng mộ. A Diệu đứng phía sau không khỏi hiếu kỳ hỏi: "Đây là ai?"
A Diệu đã đợi Hiến Dung nói lời cáo từ với Vô Chủ Sư Thái và chàng cũng nói lời tạm biệt bà, chàng đi theo Hiến Dung ra phía ngoài ni viện. Hiến Dung thấy chàng có chuyện muốn nói, liền bảo Xuân Nhi và Dương Tú đợi cách đó không xa, rồi đưa chàng đến phần mộ này để nàng làm lễ bái lạy.
Hiến Dung cắm hoa cúc vào trong lọ, nhìn tấm bia không chữ lắc đầu: "Ta cũng không biết nữa. Năm nào phụ mẫu cũng đưa ta đến đây cúng bái, hôm nay là tết Trùng Cửu nên ta cũng đến đây."
Hiến Dung dùng đá đánh lửa để châm ba nén hương, nàng cầm hương giơ cao trước trán, quỳ xuống và nghiêm trang lạy ba lần. A Diệu đứng sau lưng nàng cũng cúi lạy ba lần một cách lễ độ.
Sau khi cúng bái xong, Hiến Dung đưa A Diệu đến mái đình trong rừng để nghỉ mát. Gió thổi lá trúc xào xạc, kèm theo tiếng chim hót thoảng qua, thật yên tĩnh và thanh bình. Mặt trời chiếu xuyên qua những tán lá trúc, rọi xuống gương mặt nàng một thứ ánh sáng lấp lánh đầy màu sắc.
Với vóc dáng cao lớn cùng với y phục chàng mặc trên người có màu xanh sẫm như màu của những ngọn núi xa, ở chàng mang bóng dáng của người lữ hành với thứ ánh sáng hờ hững và điềm tĩnh. Hiến Dung lặng lẽ nhìn chàng, chờ chàng lên tiếng trước. Trong mắt chàng tựa như hồ nước phẳng lặng, sâu thẳm. Trong đôi đồng tử lại hiện lên ngọn lửa kỳ lạ, xen kẽ sáng tối, biến hóa khó lường.
"Ta đã nói, ta sẽ cho cô nương một lời giải thích." A Diệu xác định chung quanh không có người, liền nói thẳng, "Chuyện xảy ra lần đó là do người trong nhà của ta làm."
Hiến Dung ngạc nhiên: "Tại sao?"
A Diệu cười gượng: "Để tác thành cho ta."
Hiến Dung vẫn nhìn chàng đầy khó hiểu.
Đôi mắt sâu thẳm của A Diệu dán chặt vào khuôn mặt nàng, chàng nói rõ ràng từng chữ: "Ta thích Dương tiểu thư từ lâu, người trong nhà ta đều biết. Nhưng khoảng cách chênh lệch giữa hai chúng ta khiến cho ta không đủ tư cách để cưới cô nương."
Bầu trời đang quang đãng như có sấm sét, Hiến Dung run rẩy không kiểm soát được. Tim nàng đập dữ dội, như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Đôi mắt đen láy lạnh lùng của A Diệu khóa chặt nàng lại: "Vì lẽ đó, mới có người nghĩ ra kế hoạch này, muốn gạo nấu thành cơm, để Dương gia phải gả cô nương cho ta."
Mi mắt của Hiến Dung khẽ run lên, nàng cố gắng nhìn rõ khuôn mặt của A Diệu, song chùm ánh sáng loang lỗ trước mắt nàng lại đang dao động, ngũ quan trẻ trung đẹp đẽ của chàng liền trở nên mờ nhạt. Màng nhĩ nàng va đập ầm ầm, tất cả lời nói của chàng, nàng đều có thể nghe thấy, nhưng lại như truyền đến từ không gian xa xôi nào đó, tựa như bồng bềnh trong lớp sương mù dày đặc.
"Thế nhưng, người nhà ta hoàn toàn không biết rằng, ngay cả khi cô nương thật sự thất thân với ta, Dương gia cũng sẽ không bao giờ phá vỡ ranh giới với thứ tộc. Nếu cô nương xảy ra chuyện, trái lại sẽ bị người ta dồn đến chỗ chết." Chàng vén góc y phục lên rồi quỳ một gối trước Hiến Dung, lời nói mạnh mẽ, vang lên từng chữ, "Dù sao đi nữa, tất cả đều là lỗi của ta."
Thần chí của Hiến Dung từ từ quay trở về, A Diệu lại trở nên rõ nét trước mặt nàng. Đương nhiên nàng không thể trừng phạt chàng, chỉ biết mời chàng đứng lên vì hiện giờ chàng đang đỏ mặt như vậy. Hiến Dung không còn hoài nghi lo ngại gì nữa, khuôn mặt nàng cũng ửng hồng, trái tim thiếu nữ này đã đập thình thịch rất lâu rồi. Nàng không biết nàng đã động lòng với chàng từ khi nào? Là khi nàng đóng giả thành luyến đồng và được chàng ôm vào lòng, hay là khi nàng chữa lành vết thương cho chàng trong mật thất? Chính xác là khi nào thì nàng không thể xác định được, song, trái tim nàng từ lâu đã rung động từng chút một khi ở bên cạnh chàng.
Thật là, trước lời bày tỏ thâm tình như vậy, nàng không có cách gì đáp lại. Do dự một hồi, nàng chỉ có thể ấp úng: "Ta......Ta......"
A Diệu nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của nàng: "Ta vốn không định cho cô nương biết, hiện tại nói ra rồi, lòng ta lại nhẹ nhõm đi không ít."
Một cơn thôi thúc không thể kiểm soát được dâng lên khắp cơ thể nàng khiến nàng không thể chịu đựng được nữa, vội nói: "Công tử, ta nguyện......"
"Đừng nói! Đừng nói ra đây." Chàng lùi lại một bước, giữ khoảng cách với nàng và nghiêm nghị ngắt lời nàng. Dương Hiến Dung kinh ngạc nhìn chàng, nàng không có sức để mở miệng, lại khó có thể nói hết thành lời.
A Diệu khẽ thở dài một hơi, buồn bã nói: "Dương tiểu thư không cần phải lưu tâm. Ta sẽ không quấy rầy cô nương nữa, ta thật sự biết ơn ông trời đã cho chúng ta gặp nhau. Chẳng bao lâu nữa ta sẽ rời khỏi Lạc Dương, mong rằng Dương tiểu thư sẽ tìm được đức lang quân như ý, gia đình êm ấm thuận hòa, con cái quay quanh phụng dưỡng. Còn ta...... sẽ chúc phúc cho tiểu thư."
Trái tim đang đập của Hiến Dung như bị một bàn tay vô hình nào đó nắm chặt, đau âm ỉ. Những mảnh ánh sáng loang lổ được tô điểm từ giữa tán lá tre, giống như những chiếc kim vàng được dệt bởi những tia sáng, rọi xuống gương mặt nàng và cũng xuyên thẳng vào lòng nàng, khiến nàng không thể cử động và chịu đựng muôn phần đau đớn.
Trên đường trở về Dương phủ, tâm trí Hiến Dung như đang lơ lửng trên không trung, dù Xuân Nhi có hỏi thế nào, nàng cũng không nói một lời. Về lý trí, Hiến Dung không thể đáp lại chàng, nhưng về mặt cảm xúc thì không thể kiểm soát được, trong mắt trong tim nàng đều là hình bóng cao lớn cô đơn ấy. Nhìn cũng không được và dù có nhớ nhung cũng không dám lại gần, nỗi đau không thể chịu đựng được nhất trên đời này cào xé trái tim nàng đến chết đi sống lại. Đôi khi nàng chỉ muốn vứt bỏ thân phận sĩ tộc chết tiệt này, bắt chước Trác Văn Quân cùng chàng cao chạy xa bay. Nhưng khi nàng nghĩ đến người phụ thân già cả của mình, đặc biệt là mẫu thân nàng đang ở am Quảng Hoá thì sự thôi thúc lúc này liền bị nàng dập tắt ngay lập tức.
Bỏ trốn? Từ bỏ thôi.
Từ bỏ? Bỏ trốn.
Hai luồng suy nghĩ đã biến Dương Hiến Dung trở thành một ngọn nến hiu hắt. Hai người họ có phải định mệnh hay chỉ là hai đường thẳng song song thoảng qua nhau? Chỉ để lại dấu ấn sâu đậm trong lòng nhau nhưng không có khả năng giao nhau.
A Diệu cũng đã trở về Liễu phủ với tâm trạng đầy lo lắng. Bước vào sảnh, Cổ Li đang đốt một phong thư, còn A Lạc thì đứng bên cạnh nàng ta, hắn đang cho chim bồ câu uống nước và ăn ngô.
Nhìn thấy A Diệu đi vào, vẻ mặt Cổ Li ngưng trọng, thấp giọng nói: "Mệnh lệnh đã ban xuống rồi."
Tâm trí A Diệu đang bất định nên thản thiên hỏi lại: "Ảh? Cái gì?"
Cổ Li nhìn A Diệu một cách bất mãn: "Dương phủ có gửi đề nghị kết thông gia, xin gả Dương Hiến Dung."
A Diệu và A Lạc sững sờ, sắc mặt lập tức biến thành nhiều màu khác nhau. A Diệu sửng sốt đến mức không nói được lời nào: "Ta... chuyện này......làm sao có thể? Ta dựa vào đâu chứ?"
Cổ Li mỉm cười tự tin vì trong lòng nàng ta đã dự liệu từ trước: "Huynh từ một con chim sẻ đã biến thành phượng hoàng rồi."
*****
*Chú thích:
- Tết Trùng Cửu (hay còn gọi là Tết Trùng Dương, Tết người cao tuổi, Tết người già): chính là ngày 9/9 Âm lịch hằng năm theo phong tục của người Trung Quốc. Con số 9 được coi là số dương và sự lặp lại hai lần của nó trong ngày 9/9 chính là lý do mà nó được gọi là Trùng Cửu, Trùng Dương.