Hiện giờ, Dương phủ mang sự yên tĩnh đến nghẹt thở, hết thảy đồ vật đều được đặt nguyên chỗ cũ, trừ việc không có hơi người mà thôi. Một lớp sương mỏng từ mặt đất bốc lên, gió thổi ngoài ngõ nghe thật thê lương, hoang vắng đến lạnh lẽo. Hai đôi chân nam nhân xuất hiện ở đầu ngõ, họ rảo bước rất nhanh nhưng khi chân chạm đất thì không một tiếng động. Vì quen thuộc đường đi nước bước nên chỉ mất một lúc bọn họ đã lọt vào bên trong sân nhà và nhìn lên trên tấm biển có ghi dòng chữ “Nhật Diệu Các.”
Cánh cửa phát ra tiếng “kẽo kẹt” đặc biệt chói tai trong buổi sáng sớm tĩnh lặng. Hai đôi chân to nhẹ nhàng bước vào, người đi sau nhẹ nhàng khép cửa lại.
Gian phòng tối đến mức không thể nhìn thấy gì, A Lạc hạ giọng hỏi: “Đệ có chắc cô nương ấy vẫn ở đây không?”
A Diệu gật đầu nói: “Đây gọi là giương đông kích tây, huynh đừng quên nàng ấy quỷ quyệt ra sao!”
A Diệu chạy nhanh đến chỗ phía sau tấm rèm, vịn vào vách và khéo léo đẩy cánh cửa bí mật ấy ra. Chàng vừa định đi vào thì một tia sáng cực kỳ yếu ớt lóe lên trước mắt, trực giác mách bảo chàng có vật nhọn đâm thẳng vào mặt. A Diệu nhanh chóng lách người sang một bên rồi dùng một tay đỡ vai người đó, tay còn lại thì xoay chuyển và thứ phát ra ánh sáng đó đã nằm gọn trong tay chàng. Chàng nhận ra đó là con dao làm bếp, phỏng chừng là con dao ngày thường nàng hay dùng để xắt thuốc.
Người bị A Diệu giữ chặt đang ra sức vùng vẫy trong vòng tay chàng, chàng vội vàng thì thầm vào tai nàng: “Hiến Dung, là ta! Ta đến đây để cứu muội.”
Nghe thấy giọng chàng, Hiến Dung không còn giãy dụa nữa, nhưng cơ thể nàng vẫn run rẩy không ngớt: “Rốt cuộc bên ngoài đang xảy ra chuyện gì thế?”
Sau khi Hiến Dung trở về từ am Quảng Hóa, nàng luôn có cảm giác kỳ lạ có chuyện gì đó đã xảy ra ở nhà. Nàng đi khắp nơi hỏi những người hầu và hỏi Dương Dũng, nhưng đều không hỏi được gì. Chỉ có Dương Quân lén lút nói với nàng rằng công tử Tư Mã Minh đã đến đây vào buổi chiều. Lúc ra về thấy công tử ngồi trong kiệu được đích thân lão gia đưa ra khỏi phủ. Sau đó lão gia cũng vào cung.
Khi Hiến Dung trở lại Nhật Diệu Các, nàng thấy Xuân Nhi cứ ngẩn ngơ.
Nàng gặng hỏi Xuân Nhi, nhưng muội ấy chỉ nói đã cãi nhau với Dương Quân, tâm trạng không được tốt lắm. Hiến Dung bỗng thấy kỳ lạ, nàng lại cảm giác Dương Quân không có gì bất thường. Song Xuân Nhi vẫn nhất quyết không nói điều gì.
Hiến Dung đợi đến giờ hợi mà vẫn chưa thấy phụ thân từ trong cung trở về. Nàng cứ trằn trọc không yên với rất nhiều suy nghĩ. Vừa lo lắng cho phụ thân, vừa vì Tư Mã Minh mà đau lòng khôn nguôi, không cách nào ngủ yên. Nhưng cũng vì ngủ không say giấc nên nàng có thể nghe thấy tiếng động bất thường bên ngoài. Nàng đánh thức Xuân Nhi, cả hai cùng lẻn ra ngoài để xem tình hình. Nhìn thấy quan phủ bắt người khắp nơi trong dinh phủ, hai người sợ đến mức mất hồn vía, ý nghĩ đầu tiên của nàng là: Cha nàng đã xảy ra chuyện gì rồi!
Xuân Nhi - tì nữ trung thành nhất quyết đòi hoán đổi y phục với nàng, để nàng có thể trốn thoát qua cánh cửa bí mật phía sau. Nàng chỉ chạy thoát được một đoạn ngắn thì phải quay trở lại, vì có một toán quan viên và binh lính đang lao về phía Nhật Diệu Các nơi họ định trốn ra ngoài. Xuân Nhi bảo nàng về lại phòng để trốn vào mật thất, trong khi muội ấy sẽ lên giường giả vờ ngủ. Nhìn thấy ngọn đuốc của binh lính và quan viên bên ngoài ngày càng gần, Hiến Dung không còn cách nào khác đành phải trốn vào phòng tối.
Kề sát tai vào tường, Hiến Dung có thể nghe thấy cuộc nói chuyện giữa quan binh và Xuân Nhi, họ bắt Xuân Nhi đi thay vì nàng. Trong mật thất tối tăm nàng không dám thở mạnh, cố gắng hết sức để phân biệt bất kỳ âm thanh nào bên ngoài vách. Nàng tự nhủ phải thật bình tĩnh, trong lòng tìm đủ mọi cách để phân tích phán đoán, nhưng rồi mọi chuyện đối với nàng lúc này quả thật rối rắm, nàng không tìm ra manh mối được nữa rồi.
Nàng không biết mình đã trốn bao lâu trong mật thất, chỉ biết là đến khi không nghe thấy một âm thanh nào bên ngoài nữa. Thế nhưng nàng vẫn không dám bước ra ngoài, thần kinh căng thẳng đến mức khi cánh cửa mật thất bị đẩy ra, nàng đã phản kháng lại theo bản năng. Nàng không hiểu tại sao Tư Mã Minh lại xuất hiện vào lúc này, nhưng có một điều chắc chắn rằng, giọng nói trầm ấm quen thuộc của chàng đã khiến nàng cảm thấy an tâm hơn hết thảy.
A Diệu buông nàng ra và lo lắng nói khẽ: “Ở đây không tiện nói rõ mọi chuyện, chúng ta mau chóng ra ngoài trước.”
Hiến Dung gật đầu, muốn bước ra khỏi phòng tối, nhưng không ngờ, chân nàng mềm nhũn, không bước nổi một bước. Sau khi nổi gai ốc khắp người, đột nhiên nàng mất hết sức lực, chỉ có thể dựa vào tường thở gấp: “Tư Mã công tử, huynh để ta nghỉ ngơi một chút, một lát nữa sẽ ổn thôi.”
A Diệu sốt ruột nhìn bên ngoài mật thất, sắc trời vốn đã hơi hừng sáng, qua nửa canh giờ nữa, trời sẽ sáng rỡ. Nếu bỏ lỡ cơ hội, sẽ rất khó để đưa nàng ấy thoát ra ngoài. A Diệu suy nghĩ một chút, liền cúi người nói: “Mạo phạm rồi!”
Hiến Dung chưa kịp phản ứng thì cả người nàng đã ở trên không vì được chàng bế lên. Hiến Dung vừa ngượng ngùng vừa lúng túng, nàng muốn giãy dụa, nhưng A Diệu lại nghiêm mặt nói: “Muội và ta đã bàn đến chuyện hôn sự rồi thì không cần phải kiêng dè hay phòng bị chuyện đụng chạm nam nữ nữa.”
Hiến Dung ngẩn người. Tại sao lại có sự đảo lộn quay ngót như vậy? Không phải hai ngày trước, chàng như một tên công tử ăn chơi, chỉ muốn nàng từ bỏ chuyện thành thân với chàng ư? Nhưng vì sao ngay lúc này, nhà họ Dương đang lâm vào hoạn nạn, mà chàng lại nghiêm túc đề cập đến việc hôn sự như thế?
Nàng tựa vào bờ vai rắn chắc của A Diệu để chàng bế mình rời khỏi phòng tối. Lòng nàng vừa thấp thỏm không yên, lại vừa bất an. Sự xuất hiện của chàng tuyệt đối không phải vô cớ. Người nam nhân lúc nóng lúc lạnh với nàng đang đóng vai trò gì trong khi Dương gia đang gặp nạn?