Lúc
Trần Tầm về đến trường đã gần 11 giờ, cậu không đi xe mà đi bộ về. Quãng đường
dài và cái lạnh của gió tuyết đã khiến tâm trạng thê lương của cậu càng tê tái
hơn, cậu lê bước về kí túc xá, nhìn thấy Thẩm Hiểu Đường đang đứng với một
người tuyết cao bằng cô mới sững sờ đứng lại.
“Cậu
thấy... người tuyết này có đẹp không?”. Đôi má Thẩm Hiểu Đường đỏ bừng vì lạnh,
cô vừa sụt sịt vừa nói: “Một mình tớ đắp đấy... đắp mấy tiếng đồng hồ mới
xong”.
Trần
Tầm chậm rãi bước tới, cậu nhìn thấy trên chiếc bụng tròn của người tuyết có
ghi tên cậu, Thẩm Hiểu Đường liền chỉ vào nói: “Cái này tớ vừa viết lên xong,
bị người khác nhìn thấy thì ngại lắm... vì thực sự tớ rất nhớ cậu, không biết
cậu đã đi đâu, cũng không biết cậu có quay về nữa không. Vừa nãy đại ca xuống
chơi với tớ rất lâu, bị tớ đuổi lên phòng rồi. Thực ra tớ rất muốn đứng chơi
với đại ca, nhưng lại nghĩ nhỡ không đợi được cậu, bị đại ca nhìn thấy thì
ngượng thấy mồ! Thế nên tớ...”.
Không
đợi Thẩm Hiểu Đường nói hết, Trần Tầm liền ôm chặt lấy cô, cơ thể vẫn còn hơi
ấm và mùi hương thoang thoảng của cô đã làm tiêu tan sự mệt mỏi và vết thương
lòng Trần Tầm, cậu không kìm được mà bật khóc, tựa như đứa trẻ đã lạc đường rất
lâu đột nhiên tìm thấy nhà.
Thẩm
Hiểu Đường gục trong lòng cậu, lặng lẽ lắng nghe tiếng khóc của một chàng trai,
lồng ngực Trần Tầm run lên, mỗi nhịp đều khiến cô run rẩy, cô không biết Trần
Tầm đã trải qua chuyện gì mà lại đau khổ như vậy. Tự nhiên Thẩm Hiểu Đường lại
cảm thấy hoảng hốt, cô ôm chặt lưng Trần Tầm và nói: “Thôi... mọi chuyện qua
rồi... hãy quên hết đi...”.
Vừa
đến 11 giờ, như mọi bận, cô quản lí kí túc xá liền ra ngoài ngó, nhìn thấy Trần
Tầm và Thẩm Hiểu Đường đang ôm nhau liền cau mày nói: “Này! Đến giờ rồi! Đến
giờ rồi! Cô có lên phòng không đấy! Không lên tôi khóa cửa đó nhé!”.
“11
giờ rồi... tớ phải lên phòng đây”. Thẩm Hiểu Đường vừa đứng dậy lại bị Trần Tầm
kéo ngay và ôm chặt trong lòng.
“Đừng
lên. Để tớ ôm cậu thêm lát nữa, chỉ một lát thôi...”. Trần Tầm nói nhỏ vào tai
cô, thậm chí giọng còn lộ rõ vẻ năn nỉ.
“Hê!
Tôi nói hai cô cậu đó! Có về phòng không! Tuyết đang rơi đấy! Thế là được
rồi!”. Cô quản lí kí túc xá gọi to hơn. “Này, gọi bọn mình đấy, cậu không vào
là không vào được nữa đâu đấy”. Thẩm Hiểu Đường gục trong lòng cậu nói, còn
Trần Tầm dường như không nghe thấy, vẫn im lặng ôm cô.
“Tôi
đóng cửa đó nhé! Lát nữa đừng có vào gõ cửa! Gõ cũng không mở! Dở hơi!”. Cô
quản lí kí túc xá bực bội hứ một tiếng rồi khóa cổng lớn bằng xích sắt.
“Đó,
giờ thì cậu không có chỗ nào để đi thật rồi!”. Thẩm Hiểu Đường ngẩng đầu lên,
nhìn Trần Tầm vẫn đang đọng nước mắt trên mặt và nói nửa đùa nửa thật: “Làm thế
nào bây giờ, tớ cũng không có cách nào để chứa chấp cậu, hay là bọn mình ra
ngoài ngủ?”.
Trần
Tầm liền buông Thẩm Hiểu Đường ra, nhìn nụ cười duyên dáng của cô, đột nhiên
kéo cô ra ngoài.
“Cậu
làm gì vậy? Không về thì tớ bị nhốt ở ngoài đấy!”. Thẩm Hiểu Đường sửng sốt đi
theo cậu nói.
“Bọn
mình ra ngoài ngủ”. Trần Tầm bình tĩnh nói.
Thẩm
Hiểu Đường liền sững lại, giữa lúc đang ngơ ngác thì bị cậu kéo ra khỏi
Có
cầu thì phải có cung, để đáp ứng một số nhu cầu đặc biệt của các đôi tình nhân
sinh viên, về cơ bản quanh trường đại học nào cũng đều có một số quán trọ nhỏ.
Phòng ốc tồi tàn, đồ đạc đơn giản, giá tiền rẻ, nhưng những người đến đây ở
cũng không quan tâm đến những điều này, chỉ cần có giường là được.
Trần
Tầm chưa bao giờ đến những nơi này, nhưng Quảng Cường là khách quen, cậu ta lại
rất thích kể về những chuyện này, thế nên Trần Tầm cũng biết quán nào có hệ
thống lò sưởi tốt, quán nào wc không hôi, quán nào mới mở, chăn đệm sạch sẽ...
Trần
Tầm liền dò dẫm đưa Thẩm Hiểu Đường đến một quán trọ đã từng được nghe tên, lúc
vào cửa cả hai người đều tỏ ra ngại ngùng, ông chủ đã quen với cảnh tượng này,
không hỏi gì mà cho họ một phòng, rồi ông ta ngáp dài ngáp ngắn nói: “Chứng
minh thư”.
Thẩm
Hiểu Đường không mang gì, cô luống cuống túm lấy Trần Tầm, Trần Tầm thì có mang,
nhưng không biết chứng minh thư để làm gì, cậu liền ngập ngừng nói: “Bạn ấy
không mang... chứng minh thư làm gì ạ?”.
“Đăng
kí phòng ở! Công an yêu cầu!”. Ông chủ ngẩng đầu lên liếc cậu một cái nói: “Có
của cậu là được rồi!”.
Trần
Tầm đỏ mặt đưa chứng minh thư cho ông ta, ông chủ ghi lại trên một cuốn sổ rồi
nói: “Phòng 316, đi vào trong, nước tắm giờ này không còn nóng nhiều nữa, dùng
tạm vậy, uống nước thì đến quầy lấy phích. Trả phòng trước 12 giờ ngày mai, quá
giờ tính hai ngày”.
Trần
Tầm không nói gì nữa, nhận chìa khóa rồi kéo Thẩm Hiểu Đường đi vào trong.
Phòng là phòng tiêu chuẩn nhưng rất khiêm tốn, hai chiếc giường đơn đã chiếm
một diện tích không nhỏ, họ chỉ có thể mỗi người ngồi một giường, nét mặt đều
không được tự nhiên cho lắm.
“Ngủ
chứ?”. Thẩm Hiểu Đường rụt rè hỏi.
“Ừ”.
Trần Tầm nằm xuống nói: “Để cậu phải chịu khổ, thôi ngủ tạm một đêm nhé”.
Thẩm
Hiểu Đường co hai chân lên giường, cúi đầu xuống nói: “Cậu... cậu tắt đèn đi”.
“Hả?”.
“Tớ
phải cởi áo ngoài...”.
“Ừ... ừ...”. Trần Tầm vội vàng bò dậy, tắt hết tất cả
các đèn.
Tiếng
xột xoạt của quần áo vang lên, nghe rất mờ ám, khiến tim Trần Tầm đập thình
thịch. Cậu nằm quay lưng vào Thẩm Hiểu Đường, đầu óc rối bời, lúc thì nghĩ đến
Phương Hồi, lúc lại nghĩ đến Thẩm Hiểu Đường.
“Này...”.
Im lặng một lát, Thẩm Hiểu Đường liền lên tiếng: “Cậu đã ngủ chưa?”.
“Chưa”.
Trần Tầm quay lại nói.
“Có
thể kể cho tớ nghe hôm nay cậu làm sao không?”.
“Mất
đi một thứ một thời vô cùng quan trọng đối với mình”. Mắt Trần Tầm lại bắt đầu
ươn ướt.
“Thế
bây giờ có còn quan trọng nữa không?”.
“Không
biết... nhưng vô cùng buồn, tớ chưa buồn như thế này bao giờ”.
“Vì
chuyện này mà không lên nhận giải mà bỏ đi ư?”
“Ừ.
Lúc đó đầu óc rối bời, vô cùng tuyệt vọng, vô cùng lẻ loi, cả tối hôm nay tớ
đều có cảm giác này, giống như bị ném sang một thế giới khác, tiến hay lùi đều
không được, không tìm được chỗ nào để đi. Cậu có biết không? Sau khi lớn lên,
đây là lần đầu tiênkhóc nhiều như vậy...”. Trần Tầm quệt tay lên khóe mắt nói.
“Ừ...”.
“Nhưng
lúc nhìn thấy cậu, tớ có cảm giác như lại được quay trở về với thế giới này.
Trường của tớ, kí túc xá của tớ, người bạn gái mà tớ quý mến đều ở đây... lúc
đó cảm thấy vô cùng yên tâm, chỉ muốn ôm chặt cậu và không buông tay ra nữa”.
“Tớ
hơi lạnh... cậu có thể ôm tớ một lát được không?”. Thẩm Hiểu Đường co người vào
chăn nói.
Trần
Tầm ngần ngừ một lát rồi ngồi dậy sang giường cô.
“Thấy
cậu như vậy tớ rất thương, nhưng lại hơi sợ, vì tớ cảm thấy đó là do tớ không
hiểu cậu. Trần Tầm, cậu hãy hứa với tớ, bất luận cậu đánh mất thứ gì, cái đó đã
từng quan trọng với cậu như thế nào, sau này đừng nghĩ đến nữa có được không?
Cậu sẽ có cái quan trọng hơn”. Thẩm Hiểu Đường dựa vào lòng Trần Tầm nói.
“Ừ!”.
Trần Tầm vừa khóc vừa gật đầu.
“Cậu
có thích tớ không?”.
“Thích”.
“Thích
bằng từng nào?”.
“Thích
đến nỗi giờ ra nông nỗi này...”.
“Nông
nỗi nào?”. Thẩm Hiểu Đường ngẩng đầu lên hỏi.
“Đừng
động đậy, nếu không tớ lại muốn làm chuyện xấu đấy...”. Trần Tầm ấn cô xuống
nói.
“Ghét
cậu quá!”. Thẩm Hiểu Đường đánh Trần Tầm một cái.
“Thật
đấy... được ôm cậu tớ mới thấy yên tâm”.
Hai
đứa ôm chặt nhau, Trần Tầm ra sức ngửi mùi thơm chỉ có riêng ở Thẩm Hiểu Đường
và từ từ nhắm mắt lại.
***
Phương
Hồi ở nhà hai ngày trong trạng thái như người mất hồn.
Ban
ngày cô vẫn ăn cơm, làm việc như bình thường, nhưng không nhớ rốt cuộc là đã ăn
cái gì, làm việc gì. Đêm đến cô lại rơi vào trạng thái mất ngủ, ôm chăn có thể
thức chong chong cả đêm, mãi cho đến khi trời tờ mờ sáng mới chợp mắt được một
lúc, nhưng rồi lại tỉnh rất nhanh. Vì cô luôn mơ thấy Trần Tầm, không chỉ là
trong giấc mơ, bình thường những âm thanh nghe được, những dòng chữ đọc được,
cô đều tưởng tượng ra được Trần Tầm. Chàng trai đó như đã được khắc vào trái
tim cô, từ trái tim đến mạch máu đều để lại dấu vết, không thể xóa mờ.
Cứ
nghĩ đến Trần Tầm là Phương Hồi lại khóc, cho dù là bao kí ức đẹp đẽ, cuối cùng
đều biến thành chữ “phải” xen lẫn trong tiếng nhạc trong trái tim cô. Một âm
tiết đơn giản đã tuyên bố bản án tử hình cho tình yêu của cô. Cuối cùng Phương
Hồi đã hiểu ra rằng, mọi thứ mãi mãi duy nhất đến cuối cùng đều vẫn biến thành
sự cắt đứt không thể thay đổi. Tình cảm cao thượng của cô đã từng cho cô dũng
khí và luồng sức mạnh vô tận, nhưng khi tình cảm đó không còn cao thượng, mọi
kỉ niệm đẹp mà cô chắt chiu gìn giữ đã biến thành liều thuốc độc ăn mòn trái
tim cô, hủy hoại tất cả, cuối cùng biến thành tro tàn cùng với quá khứ.
Cảm
giác mất đi Trần Tầm đáng sợ hơn những gì mà trước đó Phương Hồi đã tưởng
tượng.
Tối
chủ nhật khi quay về kí túc xá, đầu tiên Phương Hồi nghe thấy giọng nói trong
trẻo của Lưu Vân Vi, cô đang nói gì đó với mọi người trong phòng, hình như
cuống lên gì đó nên giọng cũng nói to hơn.
“Thật
đấy! Chắc chắn tớ không nói dối đâu! Bạn của tớ tận mắt chứng kiến mà, hai
người đứng ôm nhau dưới sân, lúc đó sắp đến giờ đóng cửa rồi, bọn họ không hề
có ý định về phòng!”.
“Có
phải bọn họ đã chính thức yêu nhau rồi không nhỉ? Thế Phương Hồi làm thế nào?”.
Giọng Tiết San vọng ra.
“Phương
Hồi làm được gì?”. Lí Kì thở dài nói: “Nói thật là bọn họ chia tay nhau chỉ là
chuyện sớm hay muộn thôi, người như Trần Tầm làm sao cậu ấy giữ được. Vào đại
học rồi không thể giống thời cấp ba, không phải Tiết San với người yêu học cùng
cấp ba cũng chia tay nhau rồi đó sao? Tớ và cậu bạn tớ bây giờ một chốn đôi
nơi, cũng chẳng biết sau này sẽ thế nào!”.
“Haizz,
cũng tội nghiệp Phương Hồi thật...”. Tiết San nói: “Tớ và ông người yêu cũ chia
tay nhau trong êm thấm, đằng này cậu ấy là bị người thứ ba phá bĩnh, chắc chắn
sẽ vô cùng khổ sở!”.
“Chắc
chắn rồi, cậu ấy vốn sống nội tâm mà, tớ thấy cậu ấy đã phải chịu đựng một thời
gian khá dài rồi”. Lí Kì nói: “Vân Vân, Phương Hồi về thì cậu đừng có nói gì
đến chuyện nhìn thấy Thẩm Hiểu Đường nhé!”.
“Tớ
biết mà! Thực ra theo tớ bọn họ nên chia tay nhau cho xong, yêu đương có gì là
hay? Độc thân vẫn thoải mái nhất! Tốt nhất là cậu cũng nên chia tay với ông anh
Quảng Đông của cậu đi Lí Kì ạ, bọn mình cả phòng độc thân! Chia tay thôi, chúng
mình chia tay thôi!”. Lưu Vân Vi cất cao giọng hát.
Phương
Hồi đứng ngoài cửa, cô nắm chặt tay lại, ngón tay đâm sâu vào lòng bàn tay, để
lại một vết hình bán nguyệt. Cô cảm thấy trái tim mình như bị ai túm chặt, đau
đớn, nghẹt thở, bất giác nước mắt lại trào ra. Cô không muốn vào phòng, nhưng
quay đầu đi rồi lại không nghĩ ra nơi nào có thể đi. Phương Hồi cảm thấy hiện
tại mình rất nực cười, hồi đầu nói với mọi người rằng Trần Tầm là người yêu của
mình, hiện tại không còn là người yêu nữa thì cũng phải nói với họ. Cho dù ngại
ngùng và xấu hổ đến đâu, cũng đều buộc phải đối mặt.
Sự
khác biệt giữa tình cũ và tình mới không chỉ là nước mắt và nụ cười, nỗi đau bị
bỏ rơi, dù là ai cũng không thể thờ ơ coi như không có chuyện gì xảy ra. Phụ nữ
luôn muốn túm lấy người phụ tình để hỏi và câu trả lời thường c khiến họ đau
buồn hơn. Hai chữ tình buồn, nếu không trải qua sẽ mãi mãi không bao giờ có thể
thấu hiểu.
Những
tiếng chuyện trò trong phòng đột ngột dừng lại khi điện thoại của Phương Hồi đổ
chuông, Phương Hồi vội vàng móc điện thoại ra, bên trên là hai chữ “Trần Tầm”
vốn đã từng rất quen thuộc, còn hiện tại cái tên này lại như nhát dao cứa vào
trái tim, cô không ngần ngừ mà ấn ngay phím tắt, quệt nước mắt rồi bước vào
phòng, ba cô bạn nhìn cô với vẻ ngại ngùng, không ai biết phải nói thế nào.
Phương
Hồi lặng lẽ đặt đồ xuống rồi bình thản nói: “Tớ và Trần Tầm chia tay nhau rồi”.