Hôm
đó giằng co đến hơn 12 giờ, cả nhóm mới ai về nhà nấy. Kiều Nhiên đưa Phương
Hồi về, Triệu Diệp đưa Lâm Gia Mạt về, trước khi về, cả hai bên đều không biết
phải nói gì với Trần Tầm, Trần Tầm liền vẫy tay rồi quay đầu đi về phía màn
đêm.
Ngoài
này bọn họ cãi nhau không đâu vào đâu, ở nhà cũng không được yên ổn. Bà Từ Yến
Tân không tìm được Phương Hồi, càng nghĩ càng sốt ruột, cuối cùng không chịu
được nữa liền gọi điện cho bà Trương Hiểu Hoa, nghe nói Trần Tầm cũng chưa về,
lúc đó mới yên tâm hơn một chút, nhưng rồi lại lo sang chuyện khác. Con cái lớn
cả rồi, ai mà biết có làm chuyện gì dại dột không? Hai bà mẹ càng nói càng
tưởng tượng ra những chuyện không đâu vào đâu, càng nói càng bực nhau hơn, bên
này nói đừng để Trần Tầm suốt ngày gọi điện sang nhà tôi, bên kia nói đừng để
Phương Hồi thỉnh thoảng lại viết thư tình gì đó, cuối cùng cả hai bà mẹ cúp máy
trong sự bực bội.
Vừa
về đến nhà, Trần Tầm liền bị mẹ gọi ra phòng khách, bà Trương Hiểu Hoa cau mày
hỏi: “Con đi đâu vậy? Sao về muộn thế? Sao không gọi điện báo về nhà một tiếng,
gọi di động cũng không nhấc máy, có biết mẹ sốt ruột thế nào không?”.
“Con
đã nói với mẹ rồi mà, Kiều Nhiên về nước, mấy đứa con tụ tập ăn uống, nhà hàng
ồn ào như vậy, làm sao nghe thấy chuông di động được”. Trần Tầm uống khá nhiều,
ra ngoài gặp gió nên đầu hơi đau, cậu nằm vật ra ghế sofa nói.
Bà
Trương Hiểu Hoa liền rót cho cậu một cốc nước và bê đến nói: “Ăn cơm thì cứ
việc ăn, uống nhiều rượu th>“Haizz, bọn con lớn rồi mà, uống chút cũng có
sao đâu”. Trần Tầm đón lấy cốc nước nói.
“Có
sao đâu? Đi chơi với con gái còn uống rượu! Mẹ chỉ sợ mày uống ra chuyện gì
thôi! Mày lớn rồi mẹ cũng không muốn nói nhiều, nhưng làm việc gì cũng phải suy
nghĩ cho kĩ, có những chuyện làm là phải chịu trách nhiệm đấy con ạ, không được
nông nổi đâu, đến lúc đó người ta đến nhà bắt vạ đấy! Lại còn nói năng rất chối
tai nữa chứ!”. Nhớ lại giọng bà Từ Yến Tân lúc nãy, bà Trương Hiểu Hoa càng nói
càng tức: “Cái con bé Phương Hồi cũng hay thật đấy, nhìn trông chín chắn như
thế mà sao lại bồng bột quá?”.
“Mẹ
nói linh tinh gì vậy? Bọn con chỉ ăn cơm với nhau thôi mà, có chuyện gì đâu?”.
Trần Tầm cũng đang bực, nghe mẹ nói chướng tai như vậy liền cãi lại.
“Sao
cơ? Mẹ nó gọi điện thoại đến nhà mình đó! Rốt cuộc là chúng mày định làm gì
chứ? Lớp 12 đã không học hành tử tế, cuối cùng thi vào trường W còn không biết
chú ý cách cư xử của mình, kể cả là yêu đương thì cũng không có ai như chúng
mày, để người lớn phải lo lắng!”.
“Thôi
thôi, con biết phải làm thế nào mà mẹ! Hồi lớp 12, nếu người lớn không can
thiệp lung tung thì bọn con cũng không đến mức phải thế này!”.
“Thôi
thôi là thế nào! Bọn mày làm sao vậy! Lẽ nào cha mẹ không được dạy dỗ con cái
ư? Mày đã đủ lông đủ cánh nên biết cãi mẹ rồi!”.
“Con
đâu dám cãi! Thôi con buồn ngủ rồi, con đi ngủ đây!”.
Trần
Tầm bực bội đứng dậy, không đếm xỉa gì đến những lời phàn nàn của bà Trương
Hiểu Hoa nữa mà quay về phòng, khóa trái cửa lại. Cậu nhìn thấy có tin nhắn của
Thẩm Hiểu Đường trong máy tính, muốn gọi điện thoại cho cô, nhưng không hiểu
thế nào mà lại bấm số gọi đến nhà Phương Hồi. Mấy con số này cậu đã thuộc làu,
trong bóng tối cho dù không nhìn thấy bàn phím nhưng vẫn bấm được mà không sai
số nào, đến khi cậu trở về với thực tại thì Phương Hồi ở đầu bên kia đã nhấc
máy.
Bên
kia bình thản “a lô” một tiếng, Trần Tầm sững người, đã lâu rồi cậu không gọi
điện cho Phương Hồi, vì sau khi chia tay, kể cả cậu có gọi thì cũng bị Phương
Hồi tắt máy, hôm nay giữa lúc vô tình gọi nhầm như thế này, đột nhiên nghe thấy
giọng cô, Trần Tầm có cảm giác như hai người ở hai thế giới khác nhau.
“A
lô... Anh...”. Trần Tầm ngập ngừng nói.
Đầu
bên kia lại im lặng trở lại, Trần Tầm nhắm mắt lại, tưởng rằng điện thoại lại
bị cúp máy, nhưng một hồi lâu không có tiếng tút tút vọng lại, cậu lại “a lô”
thêm tiếng nữa, đầu bên kia mới đáp nhỏ “vâng”.
Sự
thay đổi nhỏ này khiến Trần Tầm mừng vô cùng, cậu lắp bắp nói: “Tối mẹ em có
nói gì em không? Hình như mẹ em có gọi điện thoại cho mẹ anh. Em còn nôn không?
Em rót ít nước nóng mà uống, đừng để cảm. Ngày mai sẽ khó chịu hơn đấy, ngủ dậy
đầu đau lắm”.
Nghe
Trần Tầm nói vậy, Phương Hồi lại bắt đầu khóc. Thực ra trái tim cô mềm yếu hơn
nhiều so với những gì cô nói, Phương Hồi rất mong Trần Tầm quay lại với cô, cho
dù không còn yêu cô như trước nữa, nhưng chỉ cần được ở bên nhau là đủ. Nhưng
cô lại sợ nghe thấy câu trả lời tuyệt tình từ phía Trần Tầm, dù gì thì giữa họ
đã có thêm Thẩm Hiểu Đường, thỉnh thoảng nhìn thấy cô bạn xinh đẹp, tính tình
sôi nổi đó ở sân trường, Phương Hồi lại cảm thấy tủi hổ, thế nên cô luôn tìm
cách tránh mặt Trần Tầm, không gặp cậu, không nói chuyện với cậu, không nghe
mọi thông tin về cậu. Nhưng cú điện thoại này đã phá vỡ bức tường ngăn cách
trong trái tim cô, nước mắt, sự đố kị, nỗi buồn, sự phẫn nộ và cả tình yêu, đều
hòa vào làm một và tuôn trào như suối. Trần Tầm như đang đứng trước mặt cô,
phải khóc vì cô, bị đánh vì cô, thậm chí đã nắm tay cô. Trong tích tắc nhiệt độ
từ làn da quen thuộc truyền sang, Phương Hồi đã khuất phục, vì đó chính là chút
hơi ấm mà cô đang mong chờ.
Sau
khi tình yêu và tình bạn đã tan vỡ thành trăm mảnh, Phương Hồi không thể từ
chối thêm lần nữa con người mà cô vẫn còn yêu da diết và khát khao mãnh liệt.
“Cảm
ơn anh...”. Phương Hồi cố gắng kìm chế tiếng khóc nói.
“Không
có gì”. Câu nói khách sáo khiến Trần Tầm buồn vô cùng.
“Sao
anh lại gọi điện cho em?”.
“Anh
quen rồi...”.
“Vâng,
thế nhé”.
“Ừ”.
“Bye
bye”.
“Bye
bye”.
Cuối
cùng, cuộc nói chuyện ngắn ngủi đã biến thành tiếng tút tút trong điện thoại ở
cả hai đầu, Phương Hồi gục xuống giường khóc nức nở.
Gọi
điện thoại có thể trở thành thói quen, chăm sóc có thể trở thành thói quen,
quan tâm có thể trở thành thói quen, hỏi thăm có thể trở thành thói quen, tuy
nhiên, tình yêu mãi mãi không thể trở thành thói quen.
Từ
đó trở đi, thỉnh thoảng Trần Tầm và Phương Hồi vẫn liên hệ với nhau, nhưng cũng
chỉ là nhắn tin hoặc gọi điện hỏi thăm gì đó, nhưng đối với họ, mặc dù giữ hai
tâm trạng khác nhau, nhưng cũng đều rất chân thành.
Và
mùa đông năm đó, cuộc sống tình cảm của Trần Tầm lại xảy ra một chuyện quan
trọng, cậu và Thẩm Hiểu Đường đã làm chuyện đó.
Sau
khi tiễn Kiều Nhiên, Trần Tầm không đi đâu nhiều, hai ngày trước khi vào học,
Thẩm Hiểu Đường gọi điện thoại cho cậu, hai người không nghĩ được ra chỗ nào để
đi chơi, nhà Trần Tầm không có ai, nên cậu đã gọi cô đến, định gặp rồi sẽ bàn
sau.
Chuyện
xảy ra ngoài dự đoán nhưng cũng không có gì bất ngờ, từ cái ôm đến nụ hôn, từ
vuốt ve đến nằm vật ra giường, từ cởi quần áo đến làm tình, tất cả đều diễn ra
hết sức tự nhiên. Cả hai đều là lần đầu tiên, khó tránh khỏi sự hấp tấp, vụng
về, nhưng họ đã hiến dâng cho nhau tất cả mà không giữ lại gì.
Sau
khi xong chuyện, Thẩm Hiểu Đường không khóc, cô dựa vào người Trần Tầm nói: “Đây
là lần đầu tiên trong đời em”.
Trần
Tầm gật đầu nói: “Anh cũng vậy”.
Thẩm
Hiểu Đường nhìn cậu chăm chú: “Em còn zin nhé”.
Trần
Tầm ôm chặt cô nói: “Anh cũng không phải là hàng dởm”.
Thẩm
Hiểu Đường liền véo vào thắt lưng cậu một cái nói: “Anh chẳng lãng mạn gì cả”.
“Chẳng
lẽ anh lại khóc và bắt em phải có trách nhiệm à?”. Trần Tầm nắm chặt tay cô
nói.
“Chứ
sao, tốt nhất là phải kéo ống quần em sau khi em mặc quần áo xong, nhất quyết
không cho em về, bắt em phải hứa, hứa một kiếp chưa được, ít nhất phải ba kiếp,
thề rằng sinh làm người của em, chết làm ma của em”. Thẩm Hiểu Đường cười khúc
khích nói.
Trần
Tầm trở mình đè lên người cô, giả vờ nghiến răng ken két nói: “Xem ra em vẫn
còn dai sức lắm! Anh sẽ bắt em phải có trách nhiệm lần nữa với anh đấy!”.
Thẩm
Hiểu Đường ngại ngùng nói: “Không được, đau lắm...”.
“Sao
vừa nãy em không nói gì?”. Trần Tầm hôn nhẹ cô một cái nói.
“Vì
em muốn thế”. Thẩm Hiểu Đường ngẩng đầu lên nói.
“Anh
yêu em”. Trần Tầm ôm chặt cô thì thầm.
“Trong
sách nói rằng sau khi làm tình, người đàn ông nói anh yêu em là câu nói giả tạo
nhất”. Thẩm Hiểu Đường nhìn lên n nhà nói.
“Anh
sẽ có trách nhiệm với em”.
“Câu
này là câu nói giả tạo thứ hai”.
“Sách
do thằng nào viết vậy!”.
“Quan
tâm gì đến chuyện đó! Kể cả là giả tạo thì anh có giả tạo mãi mãi được không?”.
Thẩm Hiểu Đường quàng tay lên cổ cậu hỏi.
“...
Được”. Trần Tầm lại thấy buồn buồn trong lòng, cậu biết thực ra là Thẩm Hiểu
Đường muốn nghe cậu nói những điều này, nhưng cậu lại không thể thốt ra thành
lời, sau khi chia tay với Phương Hồi, cậu không muốn nói đến từ mãi mãi nữa.
Sau
đó tôi có hỏi Trần Tầm, hỏi cậu và Phương Hồi đã từng làm chuyện đó hay chưa.
Trần
Tầm trả lời chưa, mặc dù có vô số cơ hội, cũng đã từng thân mật đến mức gần như
sắp vượt quá giới hạn, nhưng lại không đi đến bước cuối cùng. Trước đó là do
còn trẻ nên không dám, sau đó là do không có đầu óc nào. Trần Tầm có cách lí
giải khá độc đáo về tình dục và tình yêu, cậu nói rằng nếu cậu và Phương Hồi đã
từng làm chuyện đó thì có lẽ bọn họ sẽ không chia tay nhau và nếu cậu và Thẩm
Hiểu Đường không làm chuyện đó thì có lẽ bọn họ cũng sẽ không chia tay. Tóm lại
là bọn họ yêu nhau rất mãnh liệt nhưng lại giữ gìn cho nhau đến giây phút cuối
cùng, chính vì thế cậu đã kết luận rằng, sự cởi mở trong chuyện đó của giới trẻ
sinh sau thập kỉ 80 rất đáng bị lên án. Đúng là chúng tôi được tiếp xúc với
chuyện đó sớm hơn, nhưng khi lâm trận thì có khi cũng chỉ như cha mẹ thời Cách
mạng văn hóa lên rừng xuống biển, không đến mức cởi mở như Mĩ, Nhật Bản.
Hai
đứa thu dọn giường chiếu, Trần Tầm ôm tấm ga trải giường vào nhà vệ sinh giặt,
Thẩm Hiểu Đường ngượng ngùng dựa vào cửa nói: “Hay thôi... đừng giặt nữa, tặng
em để em làm kỉ niệm”.
“Cái
ga to thế này em cầm kiểu gì? Mẹ anh kĩ tính lắm, thiếu một tấm ga chắc chắn sẽ
tra hỏi anh. Hơn nữa, anh cũng muốn giữ làm kỉ niệm!
“Anh
giữ kỉ niệm làm gì...”. Thẩm Hiểu Đường đỏ bừng mặt hỏi.
“Haizz,
thôi, bây giờ vật chứng không còn nữa, bọn mình giữ ở trong tim vậy”. Trần Tầm
giũ tấm ga bằng sợi cotton đã ngấm nước ra, dưới ánh nắng, tấm ga nhìn rất
mỏng, không còn phát hiện ra dấu vết gì.
“Đi
thôi, bọn mình còn phải đi mua thuốc nữa”. Trần Tầm phơi xong tấm ga trải
giường liền nói: “Em có biết loại thuốc đó... tên là gì không”.
“Làm
sao em biết được”. Thẩm Hiểu Đường cúi đầu nói lí nhí.
“Quảng
Cường thường xuyên nói với anh, anh cũng không để ý, để anh gọi điện thoại hỏi
Tôn Đào, chắc chắn cậu ấy biết”.
Trần
Tầm gọi điện thoại cho Tôn Đào, đầu bên kia cười nói trêu trọc cậu hồi lâu, mất
bao nhiêu thời gian mới nói ra được cái tên viên tránh thai khẩn cấp, còn bắt
tối Trần Tầm phải đưa Thẩm Hiểu Đường đến ăn cơm với mọi người cho bằng được.
Trần
Tầm mua một hộp thuốc tránh thai khẩn cấp ở cửa hàng chuyên bán đồ dành cho
người lớn gần nhà, ngoài thuốc ra còn mua một hộp bao cao su và nhét vào túi,
cậu phải bấm bụng vào mua, cứ cảm thấy có gì đó ngại ngùng. Thẩm Hiểu Đường
đứng ở bên kia đường rất xa đợi cậu, lúc Trần Tầm đi ra, hai đứa còn đi cách
nhau một đoạn như không hề quen biết rồi mới rẽ vào một góc đường và dừng lại,
thậm thụt mở hộp thuốc ra đọc kĩ hướng dẫn.
“Hai
viên... còn phải uống cách nhau nữa, rắc rối thật”. Thẩm Hiểu Đường nắm chặt vỉ
thuốc trong lòng bàn tay nói.
“Nước
đây em uống đi!”. Trần Tầm vặn nắp chai nước khoáng ra và đưa cho cô.
“Vội
gì anh, trong 72 tiếng đồng hồ đều được mà”. Thẩm Hiểu Đường háy mắt>“Không
được, anh không yên tâm, nhớ đến trường hợp của Dương Tình là anh lại thấy
buồn, anh sợ em cũng...”. Trần Tầm lắc đầu nói.
Thẩm
Hiểu Đường cũng giật thột, lấy một viên thuốc ra uống rồi cau mày nói: “Em thấy
chẳng công bằng chút nào. Tại sao chỉ có con gái phải uống thuốc, đàn ông thì
chẳng sao! Đáng lẽ thuốc này phải thiết kế cho cả nam và nữ, đàn ông uống viên
của đàn ông, đàn bà uống viên của đàn bà, như thế còn tạm được!”.
“Nói
linh tinh nào! Đàn ông có mang bầu đâu mà phải uống!”. Trần Tầm cười nói.
“Vớ
vẩn, không có đàn ông các anh thì phụ nữ mang bầu được không? Anh tưởng tất cả
đều là bà Nữ Oa à!”. Thẩm Hiểu Đường trợn mắt nhìn cậu nói: “Em biết rồi, đàn
ông đều là bọn ăn xong nhanh nhanh chóng chóng cuốn gói ra về, chẳng ai là tốt
cả!”.
“Sao
lại nói như thế được! Gì mà em hận đời thế, chẳng khác gì thánh nữ Jeanne [1].
Anh đã đi đâu! Anh còn muốn ăn nữa đấy!”. Trần Tầm kéo tay Thẩm Hiểu Đường rồi
nói: “Đi thôi, đám Tôn Đào đang đợi cơm bọn mình đấy”.
[1] Jeanne cTArc (1412 - 1431) là một
nữ anh hùng người Pháp trong cuộc Chiến tranh Trăm năm giữa Pháp và Anh. Ngày
16 tháng 5 năm 1920, Jeanne cTArc được Giáo hoàng Biển Đức XV chính thức phong
thánh và là thánh quan thầy Giáo hội nước Pháp.
Thẩm
Hiểu Đường khẽ giãy ra nhưng vẫn theo cậu lên xe.
Tôn
Đào và Đường Hải Băng đã đến từ sớm, Dương Tình thoái thác có việc không đến,
Ngô Đình Đình và Trần Tầm, Thẩm Hiểu Đường, người đến trước, kẻ đến sau, Thẩm
Hiểu Đường sôi nổi hơn Phương Hồi, vừa bước vào cửa, hai cô gái đã nói chuyện
với nhau, nói vào tận phòng trong. Bọn họ đã biết chuyện Trần Tầm và Phương Hồi
chia tay nhau từ lâu, Tôn Đào không thể hiện thái độ gì, Đường Hải Băng lại khá
đồng tình, chỉ có Ngô Đình Đình là than thở đôi chút, nhưng khi gặp Thẩm Hiểu
Đường, cô cũng không nói thêm gì nữa, một cô gái như Thẩm Hiểu Đường, chắc
không có chàng trai nào là không quý
Tôn
Đào rất hiểu ý nên đã gọi một đĩa bầu dục xào, Trần Tầm và Thẩm Hiểu Đường bị
trêu mặt đỏ tía tai, sau đó Trần Tầm cũng không ngại ngùng nữa, đặt đĩa bầu dục
ra trước mặt mình và Thẩm Hiểu Đường nói: “Món này ai dùng người ấy ăn, trên
bàn này chỉ có hai đứa mình là cần, các ông không được động vào đâu đấy”.
Ngô
Đình Đình định giải vây cho Thẩm Hiểu Đường nhưng Thẩm Hiểu Đường không ngại
ngần mà ăn luôn, cô và Trần Tầm cầm tay nhau, Trần Tầm ghé sát vào tai cô nói:
“Tay anh hơi run...”.
Thẩm
Hiểu Đường liền cười nói: “Em cũng vậy”.
Cả
bọn vui vẻ ăn xong bữa cơm, Trần Tầm rất vui, lâu lắm rồi không được tụ tập
thoải mái như thế này với đám bạn thân hồi nhỏ, ăn xong cả bọn lại đi chơi
bi-a, sau đó cậu mới đưa Thẩm Hiểu Đường về nhà. Đã là hơn 10 giờ tối nên xe
bus cũng vắng, Thẩm Hiểu Đường ngồi trên đùi Trần Tầm hát khe khẽ bài Năm tháng
vội vã, Trần Tầm nhìn ra ngoài cửa sổ, ngã tư xe vừa chạy qua vô cùng quen
thuộc, cậu đã từng nhiều lần đưa Phương Hồi về trên con đường này, chỉ có điều
nhà cô và nhà Thẩm Hiểu Đường ở hai hướng khác nhau, một nhà nằm phía Đông, một
nhà nằm phía Tây, xe rẽ sang đường khác, dần dần bỏ lại ngã tư đó ở phía sau
lưng.
Mùa
xuân năm 2002 đã đến, mang theo mùi hoa đinh hương nồng nàn. Sinh viên nhập học
năm 2001 cũng bắt đầu biếng dần, sáng không còn đi học sớm để chiếm chỗ ngồi,
trưa cũng không vội vội vàng vàng đến nhà ăn ăn cơm nữa, tất cả đều đã bình
thản hơn, cuộc sống vẫn ngày ngày trôi qua.
Ngoài
việc đi học, hàng ngày Phương Hồi chỉ loanh quanh ở kí túc xá để giết thời
gian, Tiết San đã bị cậu bạn học lớp bên cạnh tán đổ, ngày nào cũng hẹn hò đi
chơi không ở phòng, Lưu Vân Vi đã được thăng quan trong hội sinh viên, từ cán
sự biến thành ủy viên, bận tối mắt tối mũi, Lí Kì nhà ở gần, thường xuyên về
nhà để gọi điện thoại đường dài cho anh người yêu, thế nên ban ngày gần như chỉ
có Phương Hồi ở phòng một mình, tự do thoải mái. Trần Tầm và cô vẫn thỉnh
thoảng liên hệ với nhau. Trong điện thoại, Phương Hồi giữ rất nhiều tin nhắn
của cậu, nhưng hầu như chỉ hỏi “em đang làm gì vậy?” hoặc “dạo này em thế nào”.
Hòm thư chỉ chứa được hai mươi tin nhắn, Phương Hồi vẫn lưỡng lự không biết nên
xóa tin “em đang làm gì vậy?” của tháng “em đang làm gì vậy?” của tháng 4. Sau
đó cô quyết định ghi ra sổ, ghi rõ thời gian và ngày tháng, nhìn ba bốn chữ
ngắn hơn cả dòng ghi ngày tháng trong sổ, Phương Hồi cảm thấy trái tim như bị
ai trói chặt, đau đớn.
Phương
Hồi luôn đi đâu một lúc trong hai tiết học của chiều thứ ba hàng tuần, mười
phút nghỉ giữa giờ, cô luôn chạy lên tầng ba, qua cửa sổ ở hành lang cô có thể
nhìn thấy Trần Tầm đi học môn tự chọn với Thẩm Hiểu Đường, hai người luôn đi
cùng nhau, vòng qua tòa nhà đằng trước rồi đến đây, phía dưới có một bụi hoa
đinh hương, thỉnh thoảng Thẩm Hiểu Đường còn dừng lại ngắt mấy bông, mỗi lần
như vậy, Trần Tầm đều nở một nụ cười chiều chuộng, rất quen thuộc và cũng rất
xa lạ.