Nam Thành Gió Nổi

Chương 10

Edit:Winterwind0207

Ăn xong đồ ăn, Nam Úc Thành trở về phòng ngủ, Lâm Hành trong lúc rảnh rỗi thì lại ngồi ở trên ghế sa lông lên mạng.

Sau khi đọc một lần về các loại truyền thuyết thần quỷ, Lâm Hành rốt cục cảm thấy cái cổ có chút đau nhức, đứng dậy hoạt động một chút, lại nhìn đồng hồ, đã hai giờ chiều.

Cậu do dự muốn đi nhìn Nam Úc Thành một chút. Có nên đánh thức anh ta hay không? Hiện tại nếu không rời giường, đến buổi tối phỏng chừng sẽ không ngủ được.

Nghĩ như thế, Lâm Hành liền đóng lại máy vi tính, trước tiên đi nhà bếp nấu một chút đồ ăn, dự định chờ sau khi Nam Úc Thành thức giấc sẽ cho anh ăn.

Cậu ở trong phòng bếp vội vàng, Nam Úc Thành ngồi ở trên giường lại bị điện thoại đánh thức.

Anh nhận điện thoại nghe vài cậu, lập tức vươn mình từ trên giường xuống dưới.

Lâm Hành nghe thấy động tĩnh, từ trong phòng bếp thò đầu ra, vừa vặn nhìn thấy anh ở trần đang thay quần áo.

Hình thể của Nam Úc Thành nhìn qua cũng không phải loại người phi thường cường tráng, lúc mặc quần áo, bởi vì vóc dáng của anh quá cao lại nới lỏng cổ áo trong, thoạt nhìn có lúc thậm chí có vẻ hơi đơn bạc, mà không phải loại gầy yếu.

Mà sau khi cởi áo, Lâm Hành lúc này mới phát hiện, kỳ thực cơ bắp của anh rất săn chắc, không phải loại hình nổi lên rõ ràng, mà là cơ bắp trôi chảy đồng thời tràn ngập sức mạnh, khỏe mạnh mà giàu có đầy sức sống.

Lâm Hành nhìn bỗng nhiên liền có chút ngượng ngùng, cầm trên tay muỗng cơm đang chuẩn bị lui về. Liền thấy Nam Úc Thành bỗng nhiên quay đầu, đối với cậu nói: "Cậu thu thập một chút, chúng ta chuẩn bị ra ngoài."

"A?" Lâm Hành ngẩn ra.

Nam Úc Thành cầm một cái áo khoác mặc vào, một bên đi giày vừa nói: "Tìm được cha của Bạch Cầm."

Lâm Hành vừa nghe, lập tức cũng không đoái hoài tới nấu cơm. Nhanh chóng đem tạp dề cởi ra, cùng Nam Úc Thành đi ra cửa.

Hai người lái xe đến nơi đã là ba giờ chiều, mặt trời vẫn đang ở thời điểm mãnh liệt.

Lâm Hành vì quá gấp gáp rời đi, cho nên không kịp thay quần áo vẫn là mặc áo sơ mi dài tay và quần bò, sau khi xuống xe đi mấy bước chính là mồ hôi tràn trề, hơi có chút chật vật.

Vị trí lúc này của bọn họ, là ở một bãi rác cỡ lớn nằm ở vùng ngoại ô phía Nam.

Lúc hai người đến bãi rác đã có rất nhiều cảnh sát đi qua đi lại thăm dò hiện trường, Lâm Hành chỉ liếc mắt nhìn, liền có dự cảm bất tường.

Cậu cùng Nam Úc Thành đi vào trong, sau đó liền có người chạy tới báo cáo.

"Thi thể được nhân viên làm việc ở bãi rác phát hiện, thi thể bị ngâm nước quá lâu cho nên tình trạng phân huỷ tương đối nghiêm trọng. Hiện nay hoài nghi là do bị dìm dưới nước quá lâu bị nghẹt thở mà chết, sau đó thi thể được mang tới đây." Người báo cáo cho Nam Úc Thành chính là viên cảnh sát lần trước dẫn Lâm Hành lên thư viện, diện mạo của cậu ta vô cùng trẻ tuổi, Lâm Hành mỗi lần nhìn liền có cảm giác đối mặt với một học sinh cấp ba. Tính cách của người này tương đối hoạt bát, sau khi báo cáo xong, cậu ta quay đầu nhìn Lâm Hành liếc mắt một cái, đối với cậu nở nụ cười.

Lâm Hành cũng gian nan kéo kéo khóe miệng.

Cậu thật sự là không cười nổi. Cha của Bạch Cầm chết rồi, mà Bạch Cầm vẫn còn mất tích, như vậy kết cục Bạch Cầm cũng không khó tưởng tượng.

Đi ở phía trước Nam Úc Thành tựa hồ là phát hiện tâm tình của cậu, quay đầu lại liếc mắt nhìn cậu: "Đi theo tôi. Chớ suy nghĩ lung tung."

Lâm Hành đáp một tiếng, thu tâm tư hỗn loạn đi theo Nam Úc Thành.

Cha của Bạch Cầm tên là Bạch Doãn Tài, hơn năm mươi tuổi là người Hạ Cương. Ông ta thất nghiệp đã nhiều năm, dựa vào tiền trợ cấp xã hội cùng với Bạch Cầm ở bên ngoài nỗ lực kiếm tiền miễn cưỡng sống qua ngày, quanh năm sinh hoạt chán nản trái lại biến ông ta thành một người phi thường béo mập. Lâm Hành có thể tưởng tượng người này sẽ mang bộ dạng gì, song khi chân chính nhìn thấy Bạch Doãn Tài, Lâm Hành vẫn giật nảy cả mình.

Tựa hồ không nhìn ra hình dạng một con người.

Thi thể của ông ta bị ngâm ở trong nước một thời gian dài, dẫn đến cả người bị phù nề, trên mặt đã hoàn toàn không nhìn ra đường viền lúc trước, con mắt của ông ta mở rất lớn, con ngươi cơ hồ trợn trừng, tựa hồ là trước khi chết dường như phải chịu đựng nỗi oán hận rất lớn, ngũ quan do bị phù nề toàn bộ chen cùng một chỗ, hiện ra một loại màu sắc xanh tím.

Bởi vì thân thể bành trướng quá mức nghiêm trọng, quần áo của ông ta đã hoàn toàn không có cách nào che đậy thân thể, vùng bụng hoàn toàn lộ ra bên ngoài.

Cách khoảng cách hai ba mét, Lâm Hành cũng có thể ngửi thấy mùi tanh tưởi phát ra từ thi thể của ông ta.

Đây là lần thứ nhất Lâm Hành nhìn thấy thi thể, cậu không hoàn toàn có cách nào nhìn thẳng vào tình cảnh như thế, chỉ liếc mắt nhìn, liền chạy tới bên cạnh nôn ra.

"Không chịu được thì đứng sang bên cạnh đi." Nam Úc Thành chỉ về phía bên cạnh, cách đó không xa dưới mái nhà có để mấy cái ghế dài: "Không được rời bỏ tầm mắt của tôi."

Lâm Hành gật gật đầu, vội vã rời khỏi hoàn cảnh làm cho cậu hít thở không thông.

Cậu vừa đi, viên cảnh sát trẻ tuổi lúc trước nói chuyện với Nam Úc Thành cũng theo lại đây, ngồi ở bên cạnh Lâm Hành.

"Tôi nghe nói qua cậu." Viên sĩ quan trẻ tuổi vung lên khoé miệng, đem mũ cảnh sát tháo xuống.

"Có đúng không?" Lâm Hành cảm giác chóp mũi lưu lại mùi của thi thể, nói chuyện cũng có chút gian nan: "Rất hân hạnh được biết anh."

"Ừ, tôi gọi Dương Dương, năm nay tôi vừa mới tới làm cấp dưới của anh Nam." Cậu ta cười híp mắt đưa tay ra muốn bắt tay với Lâm Hành: "Cậu rất đặc biệt, tôi còn chưa từng thấy, anh Nam đối với ai tốt như đối với cậu."

Trong lòng Lâm Hành khẽ nhảy một cái, không nói gì, chỉ nghe Dương Dương nói tiếp: "Ai, tôi nghe nói cậu học năm thứ tư đại học, sắp tốt nghiệp đúng không? Có suy nghĩ vào sở cảnh sát của chúng tôi làm hay không?"

"Tôi học quản lý kinh doanh, không cùng chuyên ngành với mọi người." Lâm Hành có chút đoán không ra người này đến cùng muốn nói cái gì.

"Không sao cả, tổ của chúng tôi khác với cảnh sát bình thường." Nói tới chỗ này, cậu cảnh sát nhỏ giọng: "Nếu như cậu muốn làm ở đây, trực tiếp nói cho anh Nam để anh Nam nói với người ở trên một tiếng là được, tất cả mọi việc sẽ có người giúp đỡ cậu, không cần cậu bận tâm."

Lâm Hành ngẩn ra, tuy rằng cậu biết Nam Úc Thành am hiểu xử lý sự kiện linh dị, nhưng vẫn không có nghĩ đến thậm chí có cả một bộ ngành chỉ để xử lý những án kiện như vậy. Vậy nói như thế...Cậu nghi ngờ nhìn Dương Dương liếc mắt một cái: "Anh biết phép thuật?"

"Ý cậu là?" Dương Dương trừng mắt.

"Biết bắt yêu?"

"Không biết." Dương Dương thành thành thật thật lắc đầu.

"Vậy anh biết cái cái gì?" Lâm Hành nheo mắt lại.

"Tôi sẽ chạy vụ án, sẽ làm điều tra, viết báo cáo, biết một chút kỹ xảo cận chiến." Dương Dương giơ ngón tay ra đếm: "Há, còn có thể phân biệt phương hướng thi thể."

"Phân biệt phương hướng thi thể?" Lâm Hành nghi hoặc: "Có ý gì?"

"Nếu như một nơi nào đó đã xảy ra án mạng, tôi có thể căn cứ vào mùi của thi thể để xác định vị trí ban đầu." Cậu ta dừng lại một chút

như là đang suy nghĩ giải thích thế nào: "Cũng như nói hiện tại vụ án này của chúng ta. Thi thể của Bạch Doãn Tài lúc được phát hiện là nằm ở bãi rác này, nhưng trên thực tế vị trí ông ta bị hại cách nơi này 1km ở bờ sông. Ông ta bị chết đuối ở dưới sâu, hai ngày sau được vớt lên sau đó mang tới nơi này vứt ở đây."

"Tại sao hung thủ lại phải hành động khó khăn như vậy." Nhắc tới vụ án, Lâm Hành cũng không có tâm tình tìm tòi nghiên cứu năng lực không Dương Dương: "Nếu người đã chết ở trong sông, tại sao không để ông ta nằm luôn ở đó, vài ngày sau sẽ nổi lên. Như vậy chẳng phải khả thi hơn sao, hung thủ cũng không dễ dàng bị phát hiện?"

"E rằng nó căn bản không sợ bị phát hiện." Dương Dương nhún nhún vai: "Vụ án này manh mối đa dạng, là vụ án phức tạp nhất trong vòng một năm qua tôi đã từng tiếp xúc. Tôi nghe anh Nam nói, vụ án này có thể tồn tại hai hung thủ, một người ở ngoài sáng, một người ở trong bóng tối."

"Tại sao lại nói như vậy?" Lâm Hành hỏi.

"Người ở ngoài sáng chính là hung thủ chân chính có ý nghĩ động thủ giết người. Cũng chính là mấu chốt của vụ án. Người ở trong tối chính là người moi tim nạn nhân, kỳ thực người này không tính là hung thủ, bởi vì sau khi nạn nhân chết người này mới lấy đi bộ phận của nạn nhân. Đối với bản thân người bị hại kỳ thực tạo thành thương tổn cũng không lớn ——" Cậu ta dừng một chút, nói bổ sung: "Nhiều lắm chỉ là hư hại vẻ đẹp thi thể mà thôi."

"Ý nói, vụ án này người giết nạn nhân và người lấy đi bộ phận của nạn nhân, là hai người khác nhau?!" Lâm Hành thất thanh nói.

"Đúng. Chúng tôi tỉ mỉ phân tích tình huống thi thể, tuy rằng kỹ thuật lấy đi bộ phận của nạn nhân đều vô cùng cao siêu, nhưng vẫn có thể thấy một ít khác biệt. Hung thủ lấy đi bộ phận người bị hại, rõ ràng không để ý đến hành vi của hung thủ chân chính."

"Nói cách khác, có người hù chết nạn nhân, sau đó lấy đi đôi mắt và lỗ tai. Sau đó nữa lại có một người đến lấy đi tim của nạn nhân, đúng không?" Lâm Hành thử từ từ làm rõ dòng suy nghĩ: "Như vậy hai người kia có quen biết nhau sao? Là cùng phạm tội hay là..."

"Cái này tạm thời còn không rõ ràng lắm. Dựa theo tình huống trước mắt mà xem, hai người kia rất có thể không quen nhau." Dương Dương đem mũ một lần nữa đội vào trên đầu, nhìn về phía Nam Úc Thành cách đó không xa đang nhìn bọn họ vẫy tay, quay đầu lại thấy Lâm Hành còn đang trầm tư, liền vỗ vỗ bờ vai cậu: "Đừng suy nghĩ, anh Nam gọi chúng ta qua."

Nhắc tới Nam Úc Thành, Lâm Hành chợt nhớ tới ngày hôm trước buổi tối anh ta đã nói.

Nguyên văn của anh ta là: "Tên hung thủ này hẳn là cần thu thập ngũ quan của nạn nhân để luyện chế thứ nào đó."

Nam Úc Thành nói cho cậu, chỉ đưa ra giả thiết hung thủ cần thiết phải lấy đi ngũ quan, không có đề cập đến việc hung thủ lấy đi trái tim để làm gì. Đồng thời căn cứ vào lời giải thích tối hôm qua của Nam Úc Thành, Lâm Hành rất dễ dàng đem tất cả những thứ này suy đoán chủ mưu sau lưng. Tuy rằng khả năng thực thi là một người cùng một linh hồn, nhưng hồn phách là không cần gánh trách nhiệm, trách nhiệm chủ yếu vẫn là người đang sống kia.

Nhưng mà, căn cứ lời giải thích của Dương Dương. Giả thiết Nam Úc Thành suy đoán thành lập, như vậy nói cách khác, ngoại trừ hung thủ giết người cùng với linh hồn sau lưng, rất có thể còn có một người khác không liên quan lấy đi trái tim nạn nhân.

Nhưng vì cái gì Nam Úc Thành lại không nói cho cậu?

Nghĩ tới đây, Lâm Hành ngẩng đầu lên nhìn Nam Úc Thành liếc mắt một cái.

Như là cảm nhận được ánh mắt của cậu, Nam Úc Thành đang dặn dò người bên cạnh, bỗng nhiên quay đầu lại.

Trong nháy mắt đó, ánh mắt sắc bén thâm thúy, tựa như bắn vào trái tim Lâm Hành, khiến cậu đông cứng tại chỗ.

Nhưng mà chờ cậu lấy lại tinh thần tỉ mỉ xem lại, rồi lại phát hiện Nam Úc Thành vẫn duy trì tư thế cũ đang cùng người bên cạnh thấp giọng căn dặn, thật giống như tình cảnh vừa nãy cũng chỉ là ảo giác của cậu.
Bình Luận (0)
Comment