Nam Thành Gió Nổi

Chương 16

Edit: Winterwind0207

Trong ánh lửa bập bùng, cả người cô gái đầy máu, cái đầu giơ lên cao, trên mặt thon gầy chậm rãi hình thành một vệt nụ cười điên cuồng mà quái dị.

Cô ta yên lặng nhìn cậu, đôi môi ngọ nguậy, chậm rãi phun ra ba chữ: "Em yêu anh."

Rõ ràng là lời nói rất ôn nhu, nhưng từ trong miệng cô ta nói ra, lại phảng phất mang theo sự sợ hãi cùng với không khí lạnh giá đến từ nơi sâu xa của địa ngục, trong nháy mắt tập kích quấn lấy thân cậu.

Lâm Hành đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, thở ra từng hơi đứt quãng.

Cậu lại nằm mơ.

Chuyện của Bạch Cầm đã trôi qua được ba tháng, trong cuộc sống đã từ từ trở thành một cái bóng phai nhạt, nhưng bởi vì một giấc mơ lại trở nên rõ ràng.

Cậu ngồi ở trên giường, từ từ hồi phục lại nhịp tim của bản thân.

Làm một người đúng quy củ, từ nhỏ không phạm phải chuyện gì sai lầm, sự kiện của Bạch Cầm đối với Lâm Hành là một lần đả kích rất lớn. Cậu một mặt đồng tình bất hạnh của Bạch Cầm, mặt khác lại đối với hành động của Bạch Cầm cảm thấy khiếp sợ

Mấy tháng này, cậu cũng không nguyện ý đi suy nghĩ sâu sắc chuyện liên quan tới Bạch Cầm.

Trong tiềm thức, cậu luôn cảm thấy Bạch Cầm biến thành cái dáng vẻ kia, cùng cậu không tránh được quan hệ. Cái cảm giác này làm cho cậu thường xuyên cảm thấy hổ thẹn, cảm giác tội ác bất an không rõ ràng.

Cậu không có cách nào nhìn thẳng vào cảm giác như vậy, chỉ có thể lựa chọn lảng tránh. Cho nên, cậu cũng không muốn tìm tòi điểm đáng ngờ trong sự kiện của Bạch Cầm.

Đầu tiên, lúc trước cậu ở trong phòng tắm, xuyên thấu qua tấm kính ngoài cửa nhìn thấy bóng người có phải là Bạch Cầm không? Nếu như là cô ấy, vì sao lại lặng lẽ xuất hiện ở phòng ngủ của cậu, không nói câu nào lại yên lặng rời đi?

Thứ hai, nếu dựa theo Nam Úc Thành từng nói, trong vụ án mạng đó, bản thân cậu đã từng tồn tại nguy cơ nguy hiểm đến tính mạng, như vậy nếu đã biết hung thủ là Bạch Cầm, vậy dùng tình cảm của Bạch Cầm đối với cậu, làm sao có khả năng đối với cậu xuống tay.

Đồng thời, nếu như thật sự cô ấy có ý định giết mình, vậy lúc trước khi Nam Úc Thành xuất hiện, cô ấy có quá nhiều cơ hội để ra tay.

Nhưng mà cô ấy vẫn không có, nếu không có, như vậy Nam Úc Thành nói nguy hiểm, là từ đâu tới?

Thứ ba, bên trong vụ án mạng này, còn có một sát thủ ở trong bóng tối, cũng chính là hung thủ moi tim. Sự tồn tại của người này mặc dù đối vụ án cũng không có ảnh hưởng lớn, thế nhưng đây là nhân tố làm gia tăng vụ án khó bề phát hiện. Người này đến tột cùng là ai? Mục đích hắn lấy đi trái tim của nạn nhân là gì? Người này có phải người đứng sau trong miệng Nam Úc Thành từng nói không? Mà tại sao lúc Nam Úc Thành nhắc tới hắn lại biểu hiện giữ kín như vậy? Nam Úc Thành nói nguy hiểm, có phải là bởi gì người này?

Thứ tư, cậu say rượu đi nhầm vào rừng cây nhỏ, đến tột cùng là lần thứ hai mộng du sau rất nhiều năm, hay là có ẩn tình khác.

Thứ năm cũng là điểm mấu chốt.

Tại sao vừa mới bắt đầu Nam Úc Thành một mực khẳng định hung thủ là Bạch Cầm?

Dựa theo lời Nam Úc Thành từng nói, sở dĩ anh ta hoài nghi Bạch Cầm là hung thủ, là bởi vì hung thủ cướp đoạt đi đôi mắt cùng lỗ tai của người bị hại. Từ đó có thể dùng ngũ quan, chế tạo ra một loại thuốc có tác dụng "tái tạo con người."

Bạch Cầm cần loại thuốc này, bởi vì cô ấy muốn nhờ vào nó thay đổi cuộc sống của mình, muốn xoá bỏ quá khứ bắt đầu lại từ đầu.

Thế nhưng mấu chốt là, Nam Úc Thành nói tất cả đều không có vấn đề. Mà, anh ta làm sao biết hi vọng của Bạch Cầm đến từ đâu?!

Tất cả suy đoán của anh ta, đều có một điều kiện quyết định.

Điều kiện này chính là: Anh ta nhất định phải hiểu rõ sinh hoạt của Bạch Cầm, biết rõ cô ấy thiếu hụt cái gì, và cần cái gì. Bởi vậy, từ lúc phát hiện ra hai thi thể bị khuyết thiếu ngũ quan, anh ta nhanh chóng đưa mắt phóng tới trên người Bạch Cầm.

Thế nhưng nếu như nói như vậy, chẳng phải trước khi án mạng xảy ra, Nam Úc Thành đã từng quen biết Bạch Cầm.

Nói như vậy cũng không hợp lý

Dựa vào tính cách của Nam Úc Thành, làm một cảnh sát, nếu như anh ta đã sớm biết Bạch Cầm ở trong hoàn cảnh như vậy, anh ta nhất định sẽ không ngồi yên không để ý đến. Anh ta sẽ nghĩ biện pháp cứu Bạch Cầm từ trong tay cha của cô ấy. Mà nếu như anh ta thật sự làm như vậy, tất cả các chuyện về sau cũng sẽ không xảy ra.

Bởi vậy, "trước khi xảy ra án mạng Nam Úc Thành từng quen biết Bạch Cầm." Giả thiết này không thể hình thành.

Vậy nếu không phải như vậy, Nam Úc Thành đến tột cùng làm sao khẳng định Bạch Cầm là hung thủ?

Đối với những vấn đề này, Lâm Hành chưa từng có mở miệng hỏi Nam Úc Thành tìm chứng cứ. Một mặt là vì tâm lý trốn tránh, mặt khác, cậu không muốn nghi ngờ Nam Úc Thành. Tuy rằng rất nhiều chuyện không có cách nào giải thích, nhưng cậu nguyện ý suy nghĩ theo hướng tốt, dù sao chuyện của Bạch Cầm cũng là số ít, trong cuộc sống không có nhiều sự cố như vậy. Cậu nguyện ý tin tưởng cuộc sống bình thản sẽ san bằng nghi ngờ của cậu, làm cho cậu từ từ khôi phục cuộc sống đơn giản phong phú như trước đây.

Nhưng mà, ba tháng trôi qua. Lúc cậu đã nghĩ mình quên rồi, lại phát hiện kỳ thực những chuyện này vẫn ở trong đầu của cậu, không có cách nào tản đi. Chúng nó trước sau ngoan cố chiếm giữ ở nơi đó, không chiếm được đáp án, vĩnh viễn sẽ không ngưng hẳn.

Nghĩ tới đây, Lâm Hành vén chăn lên, từ trên giường đứng lên.

Cậu quyết định phá quán tử phá suất*

(*Phá quán tử phá suất: theo nghĩa đen là một cái bình đã bị sứt mẻ, nứt vỡ thì dù nó có nát hơn nữa cũng vẫn chỉ là một cái bình sứt mẻ mà thôi, không cần phải giữ gìn gì cả. Nghĩa bóng là nếu chuyện đã bị phá hỏng thì không cần để ý, cứ mặc nó tiếp tục thôi hoặc thành tích không tốt cũng không quan tâm, không cầu tiến.)

Đi tới trên ban công, Nam Úc Thành đang dựa vào tường hút thuốc.

Anh ta nghiện thuốc lá rất nặng, mỗi ngày phải hút đến hai bao, trên người anh mùi thuốc lá nhàn nhạt hoà lẫn vào vị sữa tắm mùi cỏ xanh thơm mát anh quen sử dụng, khiến mỗi lần Lâm Hành tới gần anh, đều có một loại ảo giác hơi say.

"Tỉnh rồi?" Nam Úc Thành thấy cậu đến, đem tàn thuốc huỷ đi: "Cậu dự định ngày hôm nay liền đi?"

Hai ngày trước cha Lâm gọi điện thoại cho Lâm Hành, dặn dò Lâm Hành năm nay nhớ về nhà cúng tổ tiên. Nguyên nhân là ông năm nay bởi vì lý do ở nước ngoài bận bịu chuyện làm ăn, không có cách nào phân thân. Đồng thời dựa vào tình huống năm trước, cúng tổ tiên cần thời gian một tuần, loại người như cha Lâm quanh năm không có ở nhà, để cho ông yên tâm vứt bỏ mấy triệu tiền lời, một tuần ngây ngốc ở nông thôn, trong từ điển của cha Lâm, loại sự tình không có giá trị như vậy, hiển nhiên không có giá trị thực tế.

Bởi vậy, loại sự tình không có giá trị thực tế này, từ khi Lâm Hành thành niên liền hoàn toàn rơi xuống trên đầu cậu.

Nhà họ Lâm là gia tộc tương đối truyền thống, cách mỗi năm đều sẽ có một lần hoạt động toàn gia đình cùng nhau cúng tổ tiên. Địa điểm là một thị trấn nhỏ bằng hạt cát trong thành phố. Vị trí trấn nhỏ xa xôi, giao thông bất tiện, hơn nữa cúng tổ tiên cần phải xem hoàng lịch, chọn giờ, các loại chuyện phiền toái, bởi vậy trong tình huống bình thường người nhà họ Lâm đều sẽ ở trước mấy ngày trình diện, thuận tiện liên lạc người nhà, thời gian ước chừng một tuần lễ.

Mấy ngày trước cha Lâm gọi điện thoại tới nói chuyện này, Nam Úc Thành cũng ở bên cạnh, vừa vặn nghe được cuộc trò chuyện của bọn họ. Lâm Hành đại khái giải thích cho anh ta một chút. Vừa vặn Nam Úc Thành gần đây đang bận điều tra vụ án nhà để xe dưới lòng đất, trong ngày thường cũng ít khi có ở nhà, vì vậy đối với chuyện Lâm Hành rời đi một tuần không có phản ứng quá lớn.

Hôm nay đúng lúc là ngày Lâm Hành chuẩn bị trở về quê, vốn định sáng sớm dậy thu thập hành lý chuẩn bị rời đi, khôn nghĩ tới buổi tới lại nằm nơi ác mộng thư thế, sau khi cậu tỉnh lại không khỏi buồn bực mất tập trung, vội vàng chạy đến trước mặt Nam Úc Thành, lúc này mới nhớ tới lịch trình của mình hôm nay.

"A, đúng. Đúng thế." Ý nghĩ lúc trước của Lâm Hành trong nháy mắt tan rã, câu hỏi đã sắp xếp lúc trước đột nhiên bị đánh loạn, tâm tư vòng tới chuyện của tổ tiên, trong lúc nhất thời lại quên m mình vừa nãy muốn nói cái gì.

"Hành lý thu thập xong chưa?" Nam Úc Thành liếc mắt nhìn trong phòng, giường Lâm Hành nằm bên cạnh giường của anh, ở giữa là lối đi lại. Lúc này trên giường Lâm Hành một mảnh rối như tơ vò, chăn trải giường còn chưa gấp lại, hiển nhiên người nọ vừa tỉnh dậy liền tiến tới trước mặt anh.

Nghĩ tới đây, Nam Úc Thành không biết vì sao bỗng nhiên tâm tình sung sướng một chút, câu lên khóe miệng chế nhạo nói: "Mới sáng sớm cậu đã hoang mang chạy đến đây làm gì vậy? Đái dầm à?

"Anh mới đái dầm!" Tâm tư Lâm Hành bị anh ta đánh gãy, có chút tức giận. Chần chờ một chút, muốn mở miệng nói ra nghi vấn của mình trong khoảng thời gian này, nhưng lại cảm thấy hiện tại thời cơ không quá thích hợp.

Ngày hôm nay dù sao cũng phải về cúng tổ tiên, thời gian bản thân lại vội vàng, hỏi nhanh chóng như vậy không thể có một đáp án hài lòng, không bằng đợi cậu sau khi cúng tổ trở về, có thời gian hai người sẽ cùng nhau nói chuyện.

Nghĩ tới đây, cậu nhân tiện nói: "Tôi chính là muốn đến hỏi anh một chút, mấy ngày nay tôi đi, anh ở một mình ăn uống kiểu gì thôi?" Trước khi cậu hỏi câu này cậu cũng không nghĩ nhiều, chỉ là muốn đổi sang chuyện khác, tránh để Nam Úc Thành có lòng nghi ngờ. Không nghĩ tới Nam Úc Thành sau khi nghe, nụ cười trên mặt càng sâu: "Cậu sợ tôi chết đói?"

"Ai lo lắng cho anh. Tôi chính là sợ có người ăn quen cơm tôi nấu rồi, tôi vừa đi thì sẽ có người không chịu ăn cơm, chuyện gì cũng không làm tiếp được." Anh ta không truy cứu Lâm Hành cũng tiếp tục giả vờ.

"Có đạo lý." Ai biết Nam Úc Thành nghe xong dĩ nhiên gật gật đầu: "Vậy không bằng tôi đi chung với cậu

"A?" Lâm Hành há hốc mồm.

"Quyết định như vậy đi. Tôi đi thu dọn đồ đạc." Nam Úc Thành nói, liền lướt qua cậu đi vào phòng, từ trong tủ lấy ra một cái va li, thật sự bắt đầu thu dọn đồ đạc.

"Này uy." Lâm Hành đi theo phía sau anh ta kêu lên: "Tôi là đi cúng tổ tiên, không phải đi du lịch, anh đi cùng tôi làm cái gì?!"

"Quỵt cơm a." Nam Úc Thành nói giống như chuyện đương nhiên.

"Anh không phải có vụ án sao? Anh cứ như vậy mà đi được à?" Lâm Hành không cam lòng, tiếp tục khuyên nhủ.

"Há, cậu nói chuyện ma quái vụ án bãi đậu xe đúng không? " Nam Úc Thành dừng lại động tác, nghiêng đầu suy nghĩ một chút: "Đã phá rồi. Chính là tên tiểu quỷ không có chuyện gì nửa đêm đá bóng trong bãi đậu xe."

"Anh nói tiểu quỷ... Là quỷ thật?" Chính thức dời vào nhà Nam Úc Thành không tới mấy ngày, Lâm Hành bị năm con quỷ trong nhà Nam Úc Thành doạ sợ mất mật, sau đó dưới sự yêu cầu mạnh mẽ của Lâm Hành, Nam Úc Thành không thể không đem năm con quỷ sống trong nhà mình đuổi ra ngoài. Vốn cho là trải qua lần này, Lâm Hành ít nhất đối với quỷ hồn sợ hãi giảm bớt đi một ít, không nghĩ tới nghe đến vẫn là biến sắc.

Nam Úc Thành ở trong lòng thở dài, nhàn nhạt giải thích: "Ừm. Đứa nhỏ bảy tuổi, tai nạn xe cộ chết. Lúc chết ở trong bãi đậu xe kia." Anh ta từ trong tủ lấy ra mấy bộ quần áo để vào

trong vali, lại quay đầu nhìn lại Lâm Hành: "Còn không đi thu thập? Cậu không phải không có thời gian?"

"A, nha nha." Lâm Hành ngẩn ra, vội vã quay đầu lại thu dọn đồ đạc. Một bên thu thập một bên chưa từ bỏ ý định hỏi: "Anh thật sự phải đi cùng tôi sao?"

"Ừm."

"Vậy tôi làm sao giới thiệu anh với bọn họ?" Lâm Hành trù trừ.

"Theo cậu."

"Bạn cùng phòng? Bạn bè? Bạn học?" Lâm Hành không tha thứ.

Nam Úc Thành bị cậu ta nói có chút không kiên nhẫn, động tác trên tay dừng lại. Quay đầu lại nhìn cậu, gằn từng chữ một: "Bạn trai."

Lâm Hành cằm đều sắp rớt xuống: "Anh, anh, anh... Cậu nói cái gì?"

"Tôi là đàn ông, lại cùng cậu ở lâu như vậy, miễn cưỡng tính là bạn bè đi? Không phải bạn trai là cái gì?" Đang khi nói chuyện, anh ta đã thẳng thắn dứt khoát thu thập xong valy, đem khoá kéo vào, đại công cáo thành ngồi xuống một bên, cười nói: "Làm sao, không muốn?"

Lâm Hành không cảm thấy nhột nhột không nói ra được!
Bình Luận (0)
Comment