Nam Thành Gió Nổi

Chương 42

Edit: Winterwind0207

Nhìn thấy bộ dạng Lâm Hành lúng túng, Nam Úc Thành đứng thẳng lên, bỗng nở nụ cười. Trong tay điếu thuốc đã bốc cháy đến phần cuối, anh đem tàn thuốc vê vào một bên thùng rác, ném vào bên trong thùng, một tay cắm ở trong túi, từ từ hướng về Lâm Hành đi tới.

Cố Kỳ Viễn sau nhìn thấy Nam Úc Thành dừng lại một chút, rất nhanh liền rời đi. Lúc này trong đại sảnh đen kịt chỉ còn lại hai người bọn họ, Lâm Hành đứng ở trước cửa thang máy, nhìn Nam Úc Thành, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì.

Nam Úc Thành dừng ở trước mặt Lâm Hành khoảng cách không tới một mét, anh nhìn Lâm Hành, tựa như cười mà không phải cười: "Cậu rất hồi hộp?"

Lâm Hành cứng thân thể, đầu máy móc lắc lắc.

"Kỳ thực không liên quan, chuyện tình cảm dù sao cũng là tôi tình anh nguyện, có đúng hay không?" Nam Úc Thành bốc lên khóe miệng, rõ ràng là đang cười, Lâm Hành lại cảm thấy được trong mắt của anh phảng phất lan tràn tầng tầng khí lạnh, cái cảm giác này khiến trong lòng Lâm Hành như là bị đâm nhẹ một cái, cậu lập tức từ trong trạng thái cứng ngắc đi ra ngoài, giải thích: "Không phải như anh nghĩ. Kỳ Viễn chính là... Cậu ấy chỉ là muốn nói chút chuyện với tôi thôi." Dừng một chút, sợ đối phương không tin, liền bổ sung: "Chúng ta không có gì, thật sự."

"Vậy à." Nam Úc Thành ý vị thâm trường gật gật đầu: "Vậy thì đi thôi, về nhà."

"Ồ." Lâm Hành còn có chút ngơ ngác, đang chuẩn bị cùng Nam Úc Thành đi, chợt nhớ tới: "Nguy rồi! Tôi còn có văn kiện chưa đưa tới, chị Mộng Dĩnh yêu cầu tôi nhất định phải trong vòng hai mươi phút mang văn kiện đưa cho chị ấy!"

Đang gấp, điện thoại bỗng nhiên vang lên, là Cố Kỳ Viễn.

Lâm Hành cầm điện thoại, nhìn một chút Nam Úc Thành, hết sức khó xử.

Nam Úc Thành cười: "Nhận a." Lâm Hành luống cuống tay chân ấn nút nhận điện thoại.

Một đầu kia Cố Kỳ Viễn âm thanh rất mệt mỏi, cậu ta đơn giản nói hai câu liền cúp điện thoại, Lâm Hành cầm điện thoại di động, tâm lý hơi có chút cảm giác khó chịu.

"Làm sao vậy?" Nam Úc Thành hỏi.

"Ồ." Lâm Hành lắc đầu một cái: "Kỳ Viễn giúp tôi nói cho chị Mộng Dĩnh, chuyện này cậu ấy sẽ đi giải quyết, nói tôi không cần phải gấp gáp, tư liệu ngày mai tái cầm tới cũng được. Cậu ấy bảo tôi ngày hôm nay trực tiếp về nhà, không cần lại đi khách sạn."

Nam Úc Thành gật gật đầu, không nói gì, quay người liền đi ra ngoài. Đi một đoạn, phát hiện người ở bên cạnh không đuổi tới, quay đầu lại vừa nhìn, Lâm Hành còn đứng tại chỗ, ngây ngốc không biết đang suy nghĩ gì.

Nam Úc Thành thở dài: "Cậu có muốn về nhà hay không?"

"A? Nha!" Lâm Hành ôm chặt văn kiện, vội vã chạy tới. Nam Úc Thành liếc mắt nhìn cậu, không nhịn được "Hừ" một tiếng. Cầm tay của Lâm Hành, kéo cậu đi ra ngoài.

Tay Lâm Hành bị anh nắm, hơi có chút không được tự nhiên muốn giật ra, muốn tránh thoát, lại phát hiện đối phương khí lực lớn hơn mình rất nhiều, hoàn toàn không có cách nào giãy giụa. Chỉ có thể thử dò xét nói: "Anh buông tôi ra đi, tôi sẽ đuổi tới..." Còn chưa nói hết, liền cảm thấy lòng bàn tay căng thẳng, ngón tay Nam Úc Thành đan vào đầu ngón tay Lâm Hành, cùng cậu mười ngón liên kết, nắm thật chặt.

Nam Úc Thành không hề trả lời cậu. Nhưng nhìn động tác của anh là không muốn buông ra, Lâm Hành bản năng cảm giác được đối phương lúc này tâm tình không ổn định, không còn dám nhiều lời, bị anh lôi kéo rất nhanh đã đến bãi đậu xe.

Hai người trầm mặc về đến nhà. Lâm Hành thấy bộ dạng Nam Úc Thành không dự định cùng chính mình nói chuyện cũng khá là ngượng ngùng, nhớ tới khoảng thời gian từng trải này, hơi có chút hữu tâm vô lực. Đi buồng tắm tắm rửa sạch sẽ, uể oải thật vất vả tản đi một chút, trở về trong phòng, liền thấy Nam Úc Thành đang cầm một cái cốc thủy tinh trống không đối với giường mình ngẩn người.

"Làm sao vậy?" Lâm Hành một bên cầm khăn mặt lau tóc, một bên từ từ đi qua.

Nam Úc Thành quay đầu lại, quơ quơ cái chén trong tay, biểu tình rất vô tội: "Không cẩn thận đổ nước."

"Ồ." Lâm Hành theo bản năng gật đầu, lập tức phản ứng lại, nhìn ráp trải giường của cậu, dĩ nhiên ướt hơn một nửa!

Lâm Hành cũng chỉ có hai bộ ráp trải giường, một tấm khác ngày hôm qua mới giặt còn treo trên ban công. Vào lúc này lại bị Nam Úc Thành làm ướt một tấm, đêm nay nhìn dáng dấp chỉ có thể đi ngủ ghế sô pha rồi!

Lâm Hành khá là phiền muộn, rồi lại không dám hướng về phía Nam Úc Thành tức giận, đêm nay tình cảnh đó khiến Lâm Hành không giải thích được cảm thấy được có chút đuối lý.

Cậu xẹp xẹp miệng, đi tới bên giường sờ sờ ráp trải giường, tâm lý lạnh hơn: Ráp trải giường ướt đấm, ngay cả đệm phía cũng ướt...

Nhìn bộ dạng này cậu phải ngủ ghế sô pha mấy ngày,

Lâm Hành đang rầu, Nam Úc Thành bỗng nhiên nói: "Cậu tới theo tôi ngủ chung đi."

"Hả?" Lâm Hành trong đầu nổi lên một dấu hỏi châm.

Nam Úc Thành ngồi ở trên giường của chính mình, vỗ vỗ chỗ bên cạnh: "Lại đây."

"Chuyện này... Không hay lắm chứ." Lâm Hành ngừng lại động tác lau tóc. Tuy rằng cậu rất không muốn ngủ ghế sô pha, nhưng là... Cùng Nam Úc Thành ngủ chung?! Hơn nữa vừa trải qua như vậy tình cảnh, Lâm Hành luôn cảm thấy có chỗ nào đó rất kì lạ.

"Cũng không phải chưa từng ngủ chung." Nam Úc Thành nhàn nhạt nói: "Hơn nữa còn là tôi không cẩn thận làm ướt giường của cậu, tôi cần phải có trách nhiệm chứ!"

Câu nói này khá là ám muội. Lâm Hành nghe, tâm lý càng thấy dị dạng. Rồi lại không nghĩ ra lý do phản bác. Mấy ngày nay liên tiếp tăng ca, bản thân phi thường uể oải khổ cực, nếu như ngủ trên ghế sô pha, một buổi tối khẳng định không ngủ ngon. Chẳng bằng ngủ chung với Nam Úc Thành.

Suy nghĩ một chút, Lâm Hành liền gật gật đầu, thuận theo lau khô tóc, nằm trên giường chuẩn bị ngủ.

Lúc trước tại quê nhà, hai người đã từng trải qua mấy ngày cùng giường cùng gối, bởi vậy Lâm Hành cũng không căng thẳng.

Sau khi nằm xuống, bởi vì đèn bàn để ở bên cạnh Lâm Hành, Nam Úc Thành liền lướt qua thậ thể Lâm Hành đi tắt đèn.

Lúc tắt đèn, hơn nửa người Nam Úc Thành đều đặt ở trên người Lâm Hành, cơ hồ đem Lâm Hành bao phủ dưới thân của anh. Tuy rằng chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi, Lâm Hành lại cảm thấy được đặc biệt lúng túng, nhiệt độ ấm áp của Nam Úc Thành dường như muốn hoà tan cậu, chờ đối phương dời khỏi, liền lập tức không được tự nhiên nghiêng đi thân thể, đưa lưng về phía Nam Úc Thành.

"Lại đây một chút." Trong bóng tối, Nam Úc Thành nhìn bóng lưng Lâm Hành, âm thanh khá là trêu tức: "Cậu không sợ nửa đêm ngã xuống à?"

Lâm Hành chần chờ một chút, thận trọng hướng bên trong dịch một chút.

"Tới gần đây." Nam Úc Thành tiếp tục nói.

Lâm Hành cứng đờ, đang muốn muốn nói mình sẽ không ngã xuống. Nam Úc Thành cũng đã chờ đến thiếu kiên nhẫn, duỗi tay kéo vai Lâm Hành, đem cậu kéo lại gần anh.

Lâm Hành bị anh làm cho có chút ngạc nhiên, vừa xoay người lại, cả người liền bị Nam Úc Thành ôm vào trong lòng.

Tình cảnh này cực kỳ giống cảnh tượng đêm hôm đó ở quê nhà, thế nhưng lúc này Nam Úc Thành vẫn còn tỉnh táo.

Lâm Hành bị anh ôm vào trong ngực, cả người vẫn là sững sờ, chỉ tim có đập nhanh vô cùng, cơ hồ muốn từ trong lồng ngực vọt ra ngoài.

Nam Úc Thành không nói gì, an tĩnh ôm cậu, cằm để vào cổ Lâm Hành, nhẹ nhàng cọ một chút.

Lâm Hành bỗng nhiên giật mình một cái, muốn tách ra. Song mà đối phương lại vẫn không nhúc nhích.

Lâm Hành hít sâu một hơi, cậu nhắm mắt lại, trầm giọng nói: "Úc Thành, anh buông tôi ra."

Nam Úc Thành không lên tiếng, nửa điểm động tĩnh cũng không có. Cánh tay ôm lấy cậu không khác nào gông xiềng xiết chặt ràng buộc trên người Lâm Hành.

"Úc Thành, anh buông tôi ra. Anh như vậy tôi ngủ không được." Lâm Hành nỗ lực ôn hòa nhã nhặn cùng đối phương nói đạo lý. Mà câu nói này nói ra, đã thấy Nam Úc Thành vẫn là không nhúc nhích chút nào. Thậm chí ngay cả đôi mắt đều nhắm lại, nhìn dáng dấp tựa hồ đã bắt đầu tiến vào trạng thái ngủ say.

Lâm Hành giãy giụa hai lần, vẫn là phí công. Đối phương một điểm phản ứng đều không có, điều này làm cho Lâm Hành cảm thấy vô cùng lúng túng cùng phiền muộn. Cậu buồn bực núp ở trong lồng ngực Nam Úc Thành, ánh mắt lại không tự chủ đánh giá người trước mặt này.

Nam Úc Thành vẫn giống như lần đầu tiên cậu gặp anh ta, sống mũi thẳng tắp, hốc mắt thâm thuý, cho dù là nhắm mắt lại, cũng có thể tưởng tượng ra phong độ của anh: Kiêu ngạo cũng không ương ngạnh, lạnh lùng cũng không sắc bén... Người này mỗi một chỗ, đối với cậu mà nói đều rất hoàn hảo, anh ta giống như là người được Thượng Đế tuyển chọn tỉ mỉ dành cho cậu, là một người bạn lữ tốt nhất, cứ như vậy yên tĩnh nằm ở bên cạnh mình.

Cậu kỳ thực không nghĩ tới nói cho đối phương biết tình cảm của bản thân, cậu cũng chưa bao giờ mong đợi Nam Úc Thành đáp lại. Ở trong lòng của  cậu, Nam Úc Thành giống như là một cơn gió đến và đi không có cách nào dự đoán, cậu không thể biết khi nào đối phương sẽ xuất hiện, khi nào sẽ biến mất, đối với một người như vậy, Lâm Hành không dám ở phương diện tình cảm ôm có bất kỳ hy vọng xa vời nào.

Cậu chỉ có thể ở trong bóng tối, lẳng lặng nhìn người này, lại giống như vô số lần trước cậu từng làm, lẳng lặng dùng ánh mắt miêu tả hình bóng của anh. Đem người này khắc sâu vào trong đầu của mình. Như vậy, cho dù tương lai một ngày nào đó đối phương và cậu mỗi người đi một ngả, Lâm Hành cũng có thể, đem anh lưu giữ ở trong tâm trí của mình.

Lâm Hành nghĩ đến xuất thần, không tự chủ liền đưa tay ra muốn đụng chạm mặt Nam Úc Thành.

Tay cậu nhẹ nhàng duỗi ra, thử dò xét đụng một cái vào lông mày đối phương. Phát hiện Nam Úc Thành cũng không có phản ứng, cậu liền từ từ, theo lông mày của anh, dọc theo hai má đi xuống một chút.

Làn da của anh ấm áp, một bên quai hàm hơi có chút nhô ra, Lâm Hành nhẹ nhàng đụng một cái, bỗng nhiên cảm thấy có chút ngượng ngùng, đang định thu tay về, người trước mặt này chợt mở mắt ra.

Nam Úc Thành lẳng lặng nhìn cậu, ánh mắt trầm tĩnh mà sâu sắc.

Lâm Hành giống như bị bị bỏng lúng túng thu tay về, không khỏi ngượng ngùng, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì.

Nam Úc Thành yên lặng nhìn cậu rất lâu, trong lúc Lâm Hành cho là đối phương có thể sẽ nổi giận, anh lại đột nhiên nở nụ cười: "Sờ đủ rồi à?"

Lâm Hành choáng váng.

Nam Úc Thành đem tay cậu nắm chặt, nâng lên một lần nữa chạm vào gò má của anh. Anh nhắm mắt lại, dằng dặc phun ra hai chữ:

"Tiếp tục."

Lâm Hành trong nháy mắt cảm giác mặt mình như là đá hoa cương nứt ra một cái khe.

Cậu đột nhiên rút tay về, thẹn quá hóa giận: "Đừng nghịch!"

Nam Úc Thành nhắm mắt lại, đem Lâm Hành lôi vào trong ngực, không có phản bác lời cậu nói, khóe miệng hơi giương lên độ cong lại tiết lộ tâm tình rất tốt của anh.

Lâm Hành nhìn, tâm lý không tự chủ liền mềm nhũn, lửa giận nhỏ mới vừa toát ra cũng hóa thành một luồng khói xanh tiêu tan không còn hình bóng.

Cậu ở trong lồng ngực người này giật giật thân thể, thay đổi tư thế hơi hơi thoải mái chút. Thấy đối phương lần này tựa hồ là thật sự dự định ngủ, cũng không tiếp tục dằn vặt, thành thật nhắm hai mắt lại.
Bình Luận (0)
Comment