Nam Thành Gió Nổi

Chương 44

Edit: Winterwind0207

Đem đồ ăn giao cho mọi người, Lâm Hành cũng đói bụng quá chừng, ăn mấy miếng cơm, lại không nhịn được lật tư liệu còn lại. Tạm thời đã hoàn thành xong phần chính, buổi biểu diễn của Hứa Lan Thạc vào tuần sau, nỗ lực thêm mấy ngày có thể giải phóng.

Nghĩ tới đây, Lâm Hành cũng thở phào nhẹ nhõm. Gần đây bận việc đến bận bịu đi, cả người đều mệt lả.

Đang ăn cơm, bỗng nhiên thấy Quế Kỳ đi tới.

Bộ dạng Quế Kỳ vẫn giống sáng sớm, biểu tình rất nghiêm túc, tóc dài buông xuông hai bên má, cúi đầu có chút thấp, tóc mái chặn lại phân nửa đôi mắt, không thấy rõ thần sắc của cô.

Cô đi tới trước mặt Lâm Hành, giơ tay lên một cái, chỉ vào một chiếc điện thoại bàn treo trên vách tường cách đó không xa. Máy điện thoại kia ống nghe lúc này đã bị lấy đi, thả ở trên giá bên cạnh, nhìn dáng dấp tựa hồ đang gọi điện thoại, để ở một bên chờ đợi.

Quả nhiên, liền nghe Quế Kỳ nói: "Anh... Đi nhận điện thoại. Lữ Mộng Dĩnh gọi."

Lúc cô nói chuyện, âm thanh rất khàn, khác rất xa với giọng nói thanh thúy bình thường. Lâm Hành khá có chút bận tâm nhìn Quế Kỳ vài lần, đã thấy cô cũng không thèm nhìn cậu, trực tiếp quay người ngồi về vị trí của mình, Lâm Hành bất đắc dĩ, đành phải trước tiên đi nhận điện thoại.

Nhận điện thoại, Lâm Hành liền có chút kỳ quái. Máy điện thoại này từ khi Lâm Hành đi làm tới bây giờ, xưa nay không thấy nó vang lên. Hơn nữa điện thoại phi thường cũ kỹ, nhìn qua đã dùng rất lâu, Lâm Hành khởi đầu vẫn cho đây là điện thoại bỏ đi, chỉ là không có dỡ bỏ. Dù sao hiện tại mỗi người đều có điện thoại di động, Lữ Mộng Dĩnh bình thường liên hệ bọn họ cũng là gọi di động chiếm đa số, ngay cả điện thoại văn phòng cơ bản cũng không gọi, càng khỏi nói chiếc điện thoại treo tường bị người ta quên mất kia.

Lâm Hành nhận điện thoại. Đầu bên kia điện thoại có âm thanh rất mạnh, "Tư tư" không ngừng vang lên. Lâm Hành đầu tiên là kêu một tiếng "Chị Mộng Dĩnh", đối diện lại không có phản ứng, Lâm Hành lại liên tiếp gọi vài câu, dòng điện bên kia rất yếu, lúc này mới nghe thấy trong điện thoại truyền đến giọng nữ rất yếu ớt.

"Cậu... Quế Kỳ... Tới... 2 tầng 2...... Văn phòng... Jason...." Lữ Mộng Dĩnh âm thanh nghe tới đứt quãng, tín hiệu cực sai, trong quá trình cô nói chuyện, âm thanh rất yếu, Lâm Hành cơ hồ đem ống nghe nhét vào trong tai, mới miễn cưỡng nghe rõ đối phương nói mấy chữ mấu chốt.

Mới vừa nghe xong, còn chưa kịp đặt câu hỏi, đầu kia liền cúp điện thoại. Lâm Hành bất đắc dĩ, quay đầu lại hướng Quế Kỳ nói: "Chị

Mộng Dĩnh gọi chúng ta lên văn phòng Jason trên lầu." Nói xong đem điện thoại trả về chỗ cũ. Lúc thả ống nghe xuống, Lâm Hành chú ý tới máy điện thoại bàn này trực tiếp dính vào vào tường, khác với điện thoại bàn trong phòng làm việc. Điều này làm cho Lâm Hành trong đầu chợt lóe lên một cái đồ vật nào đó, cậu nhất thời không nhớ ra được đến tột cùng là cái gì, cũng không nhớ sâu hơn, gọi Quế Kỳ hai người liền đi lên lầu.

Bởi vì hai lần từng trải lúc trước, Lâm Hành đối với lầu hai mươi vẫn là có một loại sợ hãi. Đặc biệt lầu vệ sinh trên tầng, ngày hôm qua sau sự kiện kia, ngày hôm nay Lâm Hành đều cố ý chạy đến nhà vệ sinh dưới tầng. Lần này đi tầng hai mươi, lại là phòng làm việc của Jason,Lâm Hành luôn có chút cảm giác không thoải mái lắm.

Lâm Hành mang theo Quế Kỳ tiến vào thang máy. Dọc theo đường đi Quế Kỳ vẫn không nói chuyện, Lâm Hành lúng túng muốn tìm chút vấn đề, cười nói: "Cô nói xem, đi lên tầng như vậy tôi lại nhớ đến chuyện buổi tối hôm đó..."

Nói xong câu này, cậu thật muốn tát một cái vào miệng mình, tại sao lại nói chuyện như vậy, ngại Quế Kỳ bị doạ chưa đủ sao?

Quả nhiên, nói xong câu này, Quế Kỳ cúi đầu đến thấp hơn. Vẫn không nói chuyện, Lâm Hành lại cảm thấy không khí bốn phía giảm xuống mấy độ.

Ở trong lòng đem mình thóa mạ một phen, thang máy đến tầng hai mươi hai. Cửa được mở, Lâm Hành đi ra ngoài trước.

Đi được hai bước, Lâm Hành liền cảm thấy không đúng. Vào lúc này vẫn còn chưa tới thời gian nghỉ trưa, theo lý thuyết mọi người nên đi lại mới đúng, thế nhưng vào lúc này làm sao trên hành lang không có một bóng người?

Đồng thời, hiện tại thời gian mới đến buổi trưa, tại sao cuối hành lang bầu trời lại hiện ra tối tăm như thế? Không một chút nào giống buổi trưa.

Lâm Hành nghĩ như vậy, kết hợp với sự kiện quỷ dị phát sinh tại tầng này, không nhịn được trong lòng sợ hãi, liền muốn quay lại nhìn phản ứng Quế Kỳ.

Ai biết cậu vừa quay đầu lại, lại phát hiện mới vừa rồi Quế Kỳ còn đứng ở phía sau mình, dĩ nhiên không thấy!

Lâm Hành quay đầu lúc trước còn nhìn thấy Quế Kỳ đi theo phía sau mình đi ra thang máy, thế nhưng không đến mười giây, cả người cư nhiên biến mất không còn tăm hơi?! Cửa thang máy miễn cưỡng đóng lại vẫn còn dừng lại tầng hai mươi không nhúc nhích, Lâm Hành vội vã đi chạy vào thang máy, cửa từ từ mở ra, bên trong quả nhiên không có ai!

Như vậy cô ấy đi chỗ nào?!

Lâm Hành đứng trên hành lang trống trải, liên tưởng tới phản ứng không tự nhiên của Quế Kỳ hôm nay, theo bản năng trong lòng run lên. Cậu không dám một mình lưu lại trên hành lang, quyết đoán trở về thang máy, ấn nút xuống tầng dưới, dự định về phòng làm việc của mình nhìn một chút.

Thang máy chậm rãi đóng lại, Lâm Hành cảm giác được thang máy bắt đầu hạ xuống. Bởi vì chỉ có khoảng cách một tầng, rất nhanh đã đến tầng hai mươi mốt, trong thang máy đèn LED cũng biểu hiện đã tới từng chỉ định, "keng" một tiếng cửa mở ra.

Lâm Hành vừa muốn bước ra! Nhưng mà, vừa nhìn thấy cảnh tượng ở ngoài cửa thang máy ở ngoài, cậu lập tức cứng đơ đứng tại chỗ!

Trong nháy mắt, cậu chỉ cảm thấy rùng cả mình không khác nào bị một chậu nước đá đổ từ đỉnh đầu xuống, đem cả người cậu đóng băng, không có cách nào nhúc nhích!

Trước mặt Lâm Hành, là một hành lang thẳng tắp sâu thẳm. Hai bên có rất nhiều cửa, trên mặt đất là tấm thảm trải sàn dày dặn, cuối hành lang có hai chiếc cửa sổ đang mở ngoài cửa tia sáng ảm đạm. Tất cả những thứ này đơn độc thoạt nhìn đều phi thường bình thường, chỉ có có một thứ, chính là một điểm trí mạng —— cậu dĩ nhiên còn ở tầng hai mươi hai.

Văn phòng Lâm Hành nằm tại tầng hai mươi mốt, bố cục tương tự với tầng hai, thậm chí ngay cả đồ vật cũng được bố trí giống nhau, thế nhưng dù sao vẫn có điểm khác. Tầng 22 trên mặt đất là thảm trải sàn dày dặn, mà tầng 21 trên mặt đất lại là đá hoa cương. Liên quan với điểm này, trong buổi tối Trương Vĩ bị hại chết, Lâm Hành đã thấy được, bởi vậy lúc Lâm Hành chuẩn bị bước ra thang máy trong nháy mắt, liếc nhìn thảm trải sàn màu lam đậm kia trên mặt đất, trong nháy mắt liền hiểu ra kì thật cậu vẫn ở tầng 22.

Chuyện gì thế này?! Vừa nãy cậu rõ ràng đã ấn nút xuống tầng, cũng rõ ràng cảm thấy thang máy hạ xuống, đồng thời lúc trước mở cửa màn hình biểu thị con số nhắc nhở đã đến tânf 21, vậy tại sao sau khi cậu mở cửa vẫn về vị trí cũ?!

Trán Lâm Hành bốc lên mồ hôi lạnh. Cậu không còn dám nghĩ, trở lại bên trong thang máy một lần nữa ấn xuống nút đóng cửa. Lần này cậu không có ấn tầng hai mươi mốt, mà là ấn xuống tầng một.

Sau khi ấn xuống tầng một, cậu lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cho Nam Úc Thành.

Trong quá trình chờ đợi, ánh mắt của cậu gắt gao tập trung màn hình biểu thị số đỏ tươi trên đỉnh đầu, trên màn hình biểu hiên đang dịch xuống từng tầng một, đúng lúc này, điện thoại kết nói, Nam Úc Thành hỏi: "Có việc?"

Lâm Hành sâu đậm hít vào mấy hơi, tận lực để thanh âm của mình ôn hòa một chút, cậu nhẹ giọng nói: "Bây giờ anh có thể tới công ty chúng tôi một chuyến được không, tôi hoài nghi nơi này..." Cậu dừng một chút, nghẹn giọng, tiếp tục nói: "Chuyện ma quái."

Nam Úc Thành nghe xong Lâm Hành nói, không có hỏi nhiều, nhanh chóng đồng ý. Hai người đơn giản kết thúc cuộc trò chuyện, Lâm Hành cũng thoáng yên tâm một ít, nhìn thang máy biểu hiện đã đến lầu một, Lâm Hành nắm chặc điện thoại di động, khẩn trương đợi cửa thang máy mở ra.

Nhưng mà, màn hình biểu hiện đã tới tầng một, âm thanh vang lên báo đã đến nơi. Cửa thang máy lại thật lâu chưa hề mở ra, từ đầu tới cuối duy trì trạng thái đóng.

Lâm Hành trong lòng căng thẳng, không nhịn được nhào tới dùng sức ấn nút mở cửa, nhưng mà vô luận cậu ấn làm sao, trước sau cửa thang máy không có cách nào mở ra!

Lần này Lâm Hành hoàn toàn hoảng rồi, cậu cầm điện thoại di động lên muốn gọi điện thoại cho Nam Úc Thành, lại phát hiện lúc này điện thoại di động dĩ nhiên không có tín hiệu! Điện thoại căn bản là không có cách nào gọi đi! Cậu liền ấn nút cầu cứu, nhưng không có bất kỳ phản ứng nào, nút lệnh để gọi nhân viên sửa chữa cũng không có bất kỳ phản ứng nào.

Lâm Hành đang lúc tuyệt vọng, bỗng nhiên đèn trên đỉnh đầu kêu "Phốc" một tiếng tắt đi!

Bên trong thang máy nhanh chóng lâm vào bóng tối cực độ. Lâm Hành gặp phải liên tiếp biến cố sợ hãi đến mức lảo đảo lùi về sau, mãi đến tận khi cảm giác cửa thang máy phía sau lưng, lúc này mới thoáng có chút cảm giác an toàn. Cậu thở hổn hển, mồ hôi lạnh không ngừng từ trên trán chảy xuống, thân thể chậm rãi theo vách tường thang máy trượt xuống mặt đất, cậu cuộn tròn thân thể rút lại ở trong góc, đang chuẩn bị mở đèn flash điện thoại di động.. Vừa lúc đó, cậu nghe được bên trong thang máy truyền đến một trận tiếng bước chân phi thường nhẹ nhàng.

Thang máy cũng không trống trải, tuy rằng có thể chứa đựng mười ba người, mà tuyệt đối không thể đê cho người ta ở bên trong tản bộ nông nỗi. Bởi vậy cái tiếng bước chân này khoảng cách Lâm Hành gần vô cùng, đi hai lần, liền đến trước mặt Lâm Hành.

Trong bóng tối, Lâm Hành không thấy rõ cảnh tượng trước mắt. Cậu chỉ có thể cảm giác được, tựa hồ có một người người ở phía trước của mình ngừng lại, sau đó có một trận gió rất nhẹ, nghe thanh âm người này tựa hồ đứng ở trước mặt mình.

Lâm Hành lý trí tự nói với mình, cần phải mở ra đèn chiếu sáng điện thoại di động, nhìn đến tột cùng là tình huống thế nào, có phải ảo giác của mình không. Thế nhưng cậu cũng không dám. Cậu cảm giác sợ hãi đến cực độ, loại sợ hãi chính là bởi vì không biết... Cậu không biết mình đối mặt cái gì, cũng không biết lúc này ở trước mặt mình là cái gì, loại sợ hãi này làm cho cậu không dám mở đèn chiếu sáng, bởi vì cậu không xác định, ánh đèn sáng lên trong nháy mắt đó, cậu nhìn thấy đồ vật là mình nhất định có thể thừa nhận.

Cậu ở trong bóng tối ngừng thở, không nhúc nhích, lẳng lặng đợi nó hành động bước kế tiếp.

Nhưng mà nó tựa hồ cũng đang suy tư bước kế tiếp phải làm gì, ngồi xổm ở trước mặt Lâm Hành, nó liền không có bất kỳ động tĩnh, phảng phất vừa nãy hết thảy đều chỉ là một hồi ảo giác của Lâm Hành.

Qua chừng gần mười phút, thời gian dài duy trì tư thế cứng ngắn khiến Lâm Hành thống khổ bất kham, cậu rốt cục không nhịn được nhẹ nhàng giật giật thân thể.

Trong nháy mắt cậu động thân thể! Trong bóng bóng tốt nó đột nhiên hoá thành gió, lập tức nhảy sang một bên khác.

Lâm Hành bị nó doạ cơ hồ không ngất đi, thật vất vả hít thở, liền nghe được nó rốt cục mở miệng nói chuyện.

Lâm Hành nghe lần thứ nhất, cũng không hề nghe rõ, quá độ căng thẳng làm cho cậu đối với âm thanh đột nhiên xuất hiện phi thường mẫn cảm, trong nháy mắt nó lên tiếng, Lâm Hành liền không tự chủ giật mình một cái co lại thành một đoàn, hoàn toàn không có chú ý nội dung đối phương nói. Hơn nữa nó nói chuyện ngữ điệu phi thường hàm hồ, âm thanh mờ ảo hư vô, rõ ràng ở trước mặt, cảm giác lại như là từ chỗ rất xa truyền tới, không có cách nào dễ dàng nghe rõ nó nói. Bởi vậy sau khi nó nói xong, Lâm Hành căn bản không nghe rõ, vẫn là không nhúc nhích đứng yên tại chỗ, không có làm ra bất kỳ hành động nào.

Nó tựa hồ là nhìn thấu Lâm Hành không có nghe hiểu. Liền hơi chậm lại tốc độ, lặp lại một lần.

Lần này, Lâm Hành mới thật sự nghe hiểu.

Đồng thời cậu cảm thấy một loại sợ hãi cùng khiếp sợ vô cùng tận trong nháy mắt bao vây lấy bản thân cậu. Làm cho cậu không có cách nào nói ra bất kỳ lời nói nào.

Nó nói: "Đem thân thể của anh... Cho tôi mượn."
Bình Luận (0)
Comment