Nam Thành Gió Nổi

Chương 61

Edit: Winterwind0207

Cố Kỳ Viễn lần thứ nhất nhìn thấy A Triệt, là lúc hắn bảy tuổi.

Lúc đó Lâm Cố hai nhà bởi vì cùng nhau hợp tác một cái hạng mục, cha Lâm và cha Cố cần phải đi công tác khoảng một tháng, vì sợ hai đứa nhỏ trong nhà không ai trông giữ, liền cho Cố Kỳ Viễn và Lâm Hành đồng thời đăng ký vào trại hè một tháng, trong lòng suy nghĩ chờ trại hè kết thúc, hai người cha cũng cùng lúc về nhà.

Trại hè là cha Lâm thay bọn họ báo danh, toàn bộ trại hè trong động ngũ tổng cộng chỉ có hai mươi đứa nhỏ, mà thầy cô giáo cùng với người lo việc hậu cần tổng gộp lại có mười năm người trưởng thành, trông giữ rất nghiêm, bởi vậy cha Lâm cũng đặc biệt yên tâm.

Chỗ bọn họ phải đi là một thành phố gần bờ biển, cũng không phát đạt, mà lại có một phong vị khác. Trước khi đi một tuần, Cố Kỳ Viễn trưởng thành sớm liền bắt đầu chuẩn bị vật phẩm cần dùng.

Nhà họ Cố là một toà biệt thự độc lập, diện tích lớn khái bốn trăm mét vuông, tổng cộng ba tầng, phòng Cố Kỳ Viễn nằm ở tầng thứ ba, ở trong phòng của hắn có cái cầu thang trực tiếp thông đến mái nhà, ở trên mái nhà hắn có nuôi một con rùa đen, mỗi ngày đều sẽ đi gặp nhiều lần. Dưới nhà có một vườn hoa rất rộng, ở ngoài vườn hoa là một bể bơi không lớn không nhỏ, bên cạnh xếp đặt hai cái cái đu quay, một cái bể phun nước loại nhỏ. Ở dưới đất còn có một cái tầng hầm, thế nhưng hắn chưa từng đi qua.

Một ngày kia, Cố Kỳ Viễn đem cặp sách thu thập xong xuôi để tốt, chuẩn bị đi nhà họ Lâm bên cạnh tìm Lâm Hành chơi đùa.

Đang muốn rời nhà, bỗng nhiên cảm thấy một trận đất rung núi chuyển, toàn bộ căn nhà bắt đầu rung động dữ dội, bụi từ bốn phía rơi xuống, trên đỉnh đầu đèn treo qua lại đến thậm chí đụng vào trần nhà.

Cố Kỳ Viễn ngẩn ra, vội vã tìm một góc trốn đi.

Hắn biết đây là động đất đến, lúc này trong nhà chỉ có một mình hắn, hắn lại không chút kinh hoảng, tâm lý ngược lại là nghĩ không biết Lâm Hành như thế nào, hắn nhớ tới ngày hôm nay nhà họ Lâm chỉ có một mình Lâm Hành và một người bảo mẫu...

Nghĩ như vậy nghĩ, hắn liền có chút nóng lòng, muốn nhanh chóng chạy tới nhà họ Lâm. Nhưng ở dưới sự kịch liệt rung lắc, hắn ngay cả đứng cũng không thể đứng vững, chớ nói chi là từ tầng ba trên lầu chạy xuống, bởi vậy hắn cũng chỉ có thể thật chặt nắm lấy đồ vật bên người, nỗ lực không để cho mình ngã xuống.

Lay động giằng co đại khái 3 phút, rốt cục dừng lại.

Hắn lập tức hướng về dưới lầu chạy ra ngoài.

Nhà họ Lâm ở gần nhà họ, bước ra sân có thể nhìn thấy. Hắn vừa lao ra hai bước, liền thấy người giúp việc nhà họ Lâm vội vội vàng vàng ôm Lâm Hành từ trong nhà chạy ra.

Cố Kỳ Viễn tâm lý cả kinh, vội vã xông lên vội la lên: "Hành Hành bị thương?!" Nói liền ló đầu xem người trong ngực giúp việc.

Vừa nhìn, Cố Kỳ Viễn liền cảm thấy được dở khóc dở cười.

Lâm Hành trên người không chỉ không bị thương, trái lại còn đang bám vào quần áo dì giúp việc, ngủ đến ngon lành, miệng nhỏ hơi nhô lên, bên cạnh miệng còn thổi ra một cái bong bóng trong suốt, nhìn dáng dấp ngủ vô cùng thoải mái.

Cố Kỳ Viễn không nhịn được đâm đâm mặt của cậu, ngẩng đầu lên đối với bảo mẫu nói: "Động đất cậu ấy cũng không tỉnh?"

"Không có! Ngủ ngon lắm! Từ đầu tới đuôi ngay cả cái mông cũng không động!" Dì giúp việc là người nhà quê, nói chuyện rất thẳng thắn, vừa nãy một trận kinh hoảng kia, mắt thấy hiện tại đã an toàn, liền thở phào nhẹ nhõm, cũng vui vẻ nói: "Lâm thiếu gia gan   thật lớn, nhìn bộ dạng sau này có thể làm chuyện lớn! Nói xong, cũng tiện thể cổ vũ Cố Kỳ Viễn: "Cố thiếu gia cũng không kém!"

Cố Kỳ Viễn mím mím môi, không hề trả lời, chỉ là chuyên chú nhìn gương mặt phấn hồng của Lâm Hành, tâm lý không biết đang suy nghĩ gì.

Trầm mặc một hồi, bé ngẩng đầu lên nói: "Dì à, dì đem Hành Hành cho con đi, làm phiền dì gọi điện cho cha con và chú Lâm, báo bình an cho họ, miễn để họ lo lắng."

Dì giúp việc do dự một chút, nhìn Cố Kỳ Viễn thân thể nhỏ bé, nói: "Con có thể ôm không? Nếu không dì đánh thức Lâm thiếu gia, hai đứa ở chỗ này chờ chút?"

"Không cần." Cố Kỳ Viễn cố chấp nói: "Con có thể ôm cậu ấy" Nói xong, liền duỗi tay ra từ trong lòng dì giúp việc nhận lấy Lâm Hành.

Lâm Hành mặc dù đã sáu tuổi, nhưng bởi vì phát dục tương đối chậm chạp, nhìn qua bộ dạng vô cùng còn nhỏ, tuy rằng cùng Cố Kỳ Viễn chỉ cách biệt một tuổi, mà từ hình thể nhìn lại có vẻ tuổi tác hai người chênh lệch rất lớn, bởi vậy Cố Kỳ Viễn tuy rằng ôm có chút vất vả, nhưng vẫn là miễn cưỡng có thể chống đỡ.

Hắn ôm Lâm Hành đi tới băng đá bên cạnh ngồi xuống, gật đầu nhìn dì giúp việc đứng ở một bên vẫn không yên lòng, ra hiệu mình không có vấn đề, lúc này dì giúp việc mới an tâm rời khỏi.

Hắn cúi đầu nhìn Lâm Hành trong lồng ngực, ngủ đến không buồn lo lắng, không nhịn được trong lòng mềm nhũn, khóe miệng không tự chủ hơi vung lên, đối với người ngủ say nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Hành Hành."

Lâm Hành đang ngủ say, tự nhiên không nghe thấy. Thế nhưng biến thành người khác ôm ấp vẫn là làm cho cậu cảm thấy có chút không dễ chịu, cậu uốn éo người, nghiêng mặt sang bên kề sát lồng ngực nho nhỏ của Cố Kỳ Viễn, hai má nhẹ nhàng ở trên người hắn cà cà.

Cố Kỳ Viễn bị động tác của cậu làm cho rất gấp gáp, ngừng thở như gặp phải kẻ thù nhìn người trong ngực. Nhìn một lúc lâu, thấy Lâm Hành không có động tác khác, lúc này mới chậm rãi thở ra một hơi đến.

Ôm một hồi, đại khái là Lâm Hành ngủ được no rồi, liền dần dần có tỉnh lại dấu hiệu.

Cậu đầu tiên là nhắm mắt lại chậm rãi xoay người, cảm giác toàn thân đều mềm mại, tựa hồ dựa vào thứ gì, lúc này mới mở mắt ra nhìn một chút.

Vừa mở mắt, liền thấy đến Cố Kỳ Viễn trên đỉnh đầu gương mặt mang theo nụ cười non nớt.

"A, Kỳ Viễn." Cậu vuốt mắt ngồi xuống, hướng bốn phía nhìn một chút, lúc này mới phát hiện Cố Kỳ Viễn cư nhiên ôm mình ngồi ở phía ngoài trong vườn hoa.

"Dì giúp việc đâu?" Lâm Hành nhớ lúc trước cậu và dì giúp việc đang ở nhà, làm sao ngủ vừa thức dậy liền biến thành ở chỗ này?

"Vừa nãy động đất, dì Tiếu gọi điện thoại cho cha tớ và cha cậu rồi. Chúng ta ở chỗ này chờ một hồi." Cố Kỳ Viễn giải thích.

"Ồ." Lâm Hành kỳ thực không hiểu lắm động đất là gì, nhưng vẫn là thành thành thật thật gật gật đầu.

Cậu ngồi ở trên người Cố Kỳ Viễn, không an phận nhìn xung quanh, nhìn một hồi, cậu bỗng nhiên chỉ tay nơi nào đó, lớn tiếng nói: "Cậu xem nơi đó —— "

Cố Kỳ Viễn theo phương hướng Lâm Hành chỉ nhìn lại, liền nhìn thấy bên ngoài cửa sổ nhà bếp, lúc này lại có một con búp bê rách rưới.

Búp bê kia mặt hướng hai người bọn họ, lộ ra một khuôn mặt nhỏ tái nhợt, đôi mắt rất lớn, đen sì sì, không tiếng động mà nhìn bọn họ, nhìn qua hơi có chút làm người ta sợ hãi.

Con búp bê này là từ từ chỗ nào nhảy ra? Cố Kỳ Viễn hơi nghi hoặc một chút.

Nhà mình chưa từng có em gái, người trong nhà không thể mua cho mình đồ chơi như vậy, vì sao lại có một con búp bê đột nhiên xuất hiện ở đây?

Cố Kỳ Viễn liếc mắt nhìn búp bê ngay phía trên cửa sổ phòng bếp, đối ứng với phòng bếp chính là phòng sách trên lầu, lúc này cửa sổ đang đóng, bởi vậy con búp bê không thể nào từ trong phòng rơi ra ngoài, mà lên trên nữa là phòng của hắn, trước đây không lâu hắn mới từ phía trên đi xuống, cũng biết rõ trong phòng của mình chưa từng xuất hiện con búp bê này

Như vậy, nó là từ từ chỗ nào nhảy ra?!

Cố Kỳ Viễn nghĩ, chợt phát hiện phía dưới bệ cửa sổ chính là mặt đất, có một tấm cửa gỗ lớn nằm ở trên mặt đất. Lúc này cửa gỗ hơi mở ra, lộ ra một mảnh đen ngòm dưới đáy.

—— tầng hầm?

Lẽ nào con búp bê này, không phải từ phía trên rơi xuống, mà là từ bên trong tầng hầm đi ra?

Nhưng là coi như vừa nãy động đất lợi hại, không thể đem một vật từ dưới lòng đất vung lên mặt đất, động đất cũng không siêu nhiên như vậy... Cố Kỳ Viễn rất nhanh bác bỏ ý nghĩ này của mình.

Giữa lúc hắn cân nhắc lai lịch con búp bê, Lâm Hành đã tay chân lanh lẹ từ Cố Kỳ Viễn trên đầu gối bò xuống, lảo đảo nghiêng ngả đi về phía con búp bê.

Chờ Cố Kỳ Viễn phục hồi tinh thần lại, Lâm Hành đã đứng ở trên tấm cửa gỗ ki, đang rướn mũi chân cố gắng chạm lấy con búp bê kia.

Cố Kỳ Viễn cả kinh, liền vội vàng đuổi theo: "Hành Hành, đừng đụng!"

Cố Kỳ Viễn tuy rằng tuổi không lớn lắm, thế nhưng thông minh trưởng thành sớm, từ nhỏ đã đọc rất nhiều sách trong nhà, bởi vì lịch sử nhà họ Cố, bên trong phòng khác tự nhiên cũng không thiếu loại sách nội dung thần ma quỷ quái, Cố Kỳ Viễn đọc nhiều, đối với mấy chuyện này biết rõ, lúc này thấy con búp bê kia không rõ lai lịch, nhìn qua khá là khó hiểu, lập tức ngăn cản Lâm Hành.

Nhưng mà, Lâm Hành luôn luôn nghe lời lần này chẳng biết vì sao lại đặc biệt cố chấp.

Cậu cũng không có nghe theo Cố Kỳ Viễn, trái lại dùng sức nhảy lên một chút, đột nhiên túm lấy con búp bê kia.

"Kỳ Viễn, tớ lấy được rời!" Lâm Hành cao hứng cười to, giơ búp bê đối với Cố Kỳ Viễn vung hai lần.

Lâm Hành đem búp bê giơ lên trước mặt, bởi vậy không nhìn thấy biểu tình của nó. Nhưng mà, ở trong nháy mắt đó, Cố Kỳ Viễn lại thấy rõ ràng —— búp bê bị Lâm Hành vung vẩy trong tay, dĩ nhiên đối với mình chậm rãi nháy mắt một cái!

Một cái nháy mắt kia, Cố Kỳ Viễn chỉ cảm thấy khắp cả người phát lạnh! Hắn lập tức kêu to: "Mau ném cái vật kia xuống!"

Lâm Hành lại mắt điếc tai ngơ, đem búp bê ôm vào trong lồng ngực, hướng về Cố Kỳ Viễn cười hì hì chạy tới.

Cậu chạy đến Cố Kỳ Viễn trước mặt, Cố Kỳ Viễn rút con búp bê từ trong lồng ngực của cậu ra, ném ra ngoài!

Lâm Hành ngẩn ra, nhìn Cố Kỳ Viễn, xẹp xẹp miệng đang chuẩn bị lôi kéo cổ họng bắt đầu khóc, Cố Kỳ Viễn lập tức nói: "Không cho khóc!"

Lâm Hành từ khi biết Cố Kỳ Viễn tới nay không bị hắn mắng dữ dội như vậy, lúc này vừa thấy gương mặt của Cố Kỳ Viễn, lập tức liền có chút hoảng rồi, cũng không đoái hoài tới búp bê, vội vàng nói: "Kỳ Viễn, làm sao rồi? Cậu giận à?"

Cố Kỳ Viễn không lên tiếng, liếc mắt nhìn con búp bê cách đó không, tâm lý có chút kiêng kỵ, lại quay đầu đối với Lâm Hành nói: "Đây không phải đồ tốt, tớ nói cậu không nên đụng, tại sao không nghe?"

Lâm Hành theo tầm mắt của hắn nhìn con búp bê trên mặt đất một chút, khá có chút không muốn cùng oan ức: "Tại sao không phải đồ tốt? Tớ cảm thấy được nó rất đáng yêu a."

"Đi trở về?" Cố Kỳ Viễn lạnh mặt nói: "Đi đi trở về, cậu nhìn cậu xem, tay chạm vào nó bẩn chưa kìa." Nói xong, giơ tay Lâm Hành lên tiến đến dưới mắt cậu quơ quơ, Lâm Hành cúi đầu vừa nhìn, quả nhiên, bàn tay vốn dĩ trắng nõn sạch sẽ lúc này lại là một mảnh đen nhánh.

Cậu bị Cố Kỳ Viễn lôi kéo đi ra ngoài, vừa đi, vừa quay đầu nhìn con búp bê kia. Nhưng mà, không biết có phải ảo giác Lâm Hành hay không, sau khi đi mấy bước, cậu phát hiện con búp bê trên mặt đất, tựa hồ nhẹ nhàng giật giật, như là muốn tự mình đứng lên!

Vào lúc này, Cố Kỳ Viễn lôi kéo cậu đi qua một cái chỗ ngoặt, quay người lại, phía sau con búp bê kia liền triệt để không nhìn thấy.

Lâm Hành nghĩ thầm: Hẳn là nhìn lầm rồi đi? Bất quá, nếu như con búp bê kia thật sự có thể động mà nói, hẳn là cũng chơi rất vui...

Buổi tối ngày hôm ấy, Cố Kỳ Viễn khi về nhà liền phát hiện trong sân đã không có tung tích của con búp bê.

Bởi vì lúc trước một hồi động đất, trong nhà rất nhiều thứ đều bị hư hao, bởi vậy sau đó lúc xế chiều cha Cố về đến nhà, liền liên lạc đến công ty quét dọn nhà cửa cho người đến dọn dẹp nhà một lần. Cố Kỳ Viễn nghĩ thầm có lẽ  người vệ sinh thuận tiện đem con búp bê kia cho vào thùng rác, vì vậy hắn cũng không nghĩ nhiều, mệt mỏi một ngày, liền tắm rửa sạch sẽ thật sớm nằm trên giường.

Hắn rất nhanh đi vào giấc ngủ. Giữa lúc nửa mê nửa tỉnh, hắn liền cảm thấy hô hấp có chút chậm. Tựa hồ là ngực đang bị đè ép một loại đồ vật nào đó. Thở hổn hển nhiều lần đều có chút thở không nổi, hắn liền giẫy giụa tỉnh lại.

Ý thức mơ mơ màng màng, còn không có mở mắt ra, liền nghe thấy âm thanh liên tiếp: "Cho anh nói tôi bẩn! Cho anh nói tôi xấu! Cho anh ghét bỏ tôi!" Kèm theo trận âm thanh thì thầm kia, Cố Kỳ Viễn cảm giác được ngực mình có chút nặng nề, như là có gì đó đang đâm vào lồng ngực mình.

Hắn mở mắt ra, liếc mắt một cái liền thấy con búp bê kia đang đứng trên ngực mình.

Hắn đầu tiên là ngẩn ra, lập tức liền đột nhiên ngồi dậy, đem con búp bê kia ném ra ngoài.

Con búp bê kia đang nhảy đến vui vẻ, không nghĩ Cố Kỳ Viễn đột nhiên tỉnh lại, dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng bị ném ra xa một mét, "Ba" một tiếng đụng phải trên tường, đồng thời cũng phát ra "Ai u" kêu to!

Cố Kỳ Viễn chưa tỉnh hồn nhìn con búp bê phía góc tường.

Hắn nửa đêm tỉnh lại liền nhìn thấy tình cảnh này, thực sự không thể bảo là không quỷ dị, nhưng mà Cố Kỳ Viễn xưa nay gan lớn, gặp phải những chuyện này cũng sẽ không giống Lâm Hành hoảng loạn đến tay chân luống cuống, hắn chỉ là sững sờ ngắn ngủi, lập tức  rất nhanh phục hồi tinh thần lại, tỉ mỉ mà quan sát hành động con búp bê kia.

Sau khi con quỷ bị ném tới trên tường, đầu tiên là "Ai u" một tiếng, lập tức liền lầm bầm không biết nói gì đó, từ góc tường đứng lên, còn vươn tay ra đằng sau xoa đầu của mình.

Động tác của nó hết sức tự nhiên, nếu như quên ngoại hình kỳ quái của nó, chỉ nhìn động tác liên tiếp của nó, nhìn qua lại như một phản ứng bình thường của một con người.

Cố Kỳ Viễn khởi đầu còn có chút sốt sắng, sau khi quan sát một lát, liền xác định con búp bê này không có bất kỳ tính chất công kích nào.

Ngay cả ban ngày bị hắn ghét bỏ nói hai câu, đều chỉ có thể ở ban đêm lén lút chạy vào đây làm ra hành động trả thù như trẻ con, ở phương diện sức chiến đấu công kích căn bản cũng chẳng đáng lo.

Cố Kỳ Viễn sau khi xác định, không khỏi hiếu kỳ đánh giá con búp bê này

Nó vóc dáng rất nhỏ, từ đầu đến chân kéo thẳng cũng không đủ nửa mét, mặc trên người một thân kimônô, mái tóc dài chỉnh tề, đôi mắt rất lớn, da dẻ tái nhợt, lúc nó đứng im nhìn qua có chút doạ người, nhưng khi nó hành động, liền khiến người ta dở khóc dở cười, giống như một đứa bé không hiểu chuyện.

Cố Kỳ Viễn nhìn nó, bỗng nhiên nhớ tới Lâm Hành ở trong lồng ngực mình ngủ, tâm không rõ trở nên mềm nhũn ra.

Hắn thấy nó, mở miệng hỏi: "Mày là thứ gì?"

Con búp bên kia bị Cố Kỳ Viễn ném ngất ngây con gà tây, vừa đứng lên liền nghe đến hắn hỏi lên như vậy, không nhịn được lườm một cái, không muốn hé răng, tự mình chậm rì rì đi tới góc phòng ngồi xổm xuống, một bộ dạng uỷ khuất.

Cố Kỳ Viễn nhìn buồn cười, lại hỏi một lần: "Mày có nói hay không, nếu như không nói, ngày mai tao sẽ đem mày đi đốt."

Con búp bê kia nhảy lên một chút liền, thở phì phò rống to: "Anh, anh không có nhân tính!"

Cố Kỳ Viễn mặt không chút thay đổi nói: "Mày cũng không phải người, tại sao tao phải có nhân tính đối với mày.

Con búp bê kia bị hắn làm cho tức giận nói không ra lời, tức giận giậm chân tại chỗ, cuối cùng cắn răng một cái, hung ác nói: "Anh, anh nói! Anh tên là gì! Anh nói cho tôi biết trước!"

"Cố Kỳ Viễn."

"Cái gì? Tôi cho anh biết, không quản anh tên là gì, anh đều chết chắc rồi!"

"Cố Kỳ Viễn."

"Cố... Cố cái gì?" Con búp bê kia như là không phản ứng lại, lại lặp lại một lần, bỗng nhiên đột nhiên trợn to hai mắt: " Cố Kỳ Viễn?! Cháu trai Cố Hạo?!"

"Không phải." Cố Kỳ Viễn nhàn nhạt nói.

"Tại sao cậu lại là con trai Cố Hạo!" Búp bê nghe đến tên của hắn, trái lại càng tức, thẳng thắn giậm chân: "Làm sao cậu lại là chủ nhân của tôi! Tại sao tôi lại có chủ nhân ghét bỏ toii bẩn?!"

"Chủ nhân gì?" Nghe đến đó, Cố Kỳ Viễn rốt cuộc có chút hứng thú. Xem bộ dạng con búp bê quỷ này, tựa hồ quen biết cha mình, Cố Kỳ Viễn nhíu nhíu mày, tại sao cha lại quen biết thứ này.

Nghe hắn hỏi như vậy, búp bê kia bỗng nhiên liền có chút nhăn nhó. Nó thở phì phò "Hừ" một tiếng, quay lưng về phía vách tường, nhỏ giọng nói một câu cái gì.

Cố Kỳ Viễn không hề nghe rõ, nhân tiện nói: "Lớn tiếng một chút, không nghe thấy."

Búp bê kia đột nhiên xoay một cái, hét lớn: "Tôi nói: Anh —— là —— chủ —— nhân —— của tôi!!"

"Âm thanh quá lớn, điếc mất thôi." Cố Kỳ Viễn nhíu nhíu mày, lại hỏi: "Tại sao tao là chủ nhân của mày? Mày có quan hệ gì với ông nội tao? Mày rốt cuộc là thứ gì?"

Con búp bê kia uốn éo người, như là có chút không muốn trả lời, nhưng cũng không có cách nào chống lại mệnh lệnh của Cố Kỳ Viễn, chỉ có thể xẹp một cái miệng, đem lịch sử nhà họ Cố nói một lần, lúc nói thân phận mình là quỷ, liền uỷ khuất nhìn Cố Kỳ Viễn, một đôi mắt đen sì sì ướt nhẹp, không tiếng động khiển trách tới chủ nhân của mình lúc trước hung ác.

Cố Kỳ Viễn thì lại đắm chìm bên trong lời nói vừa nãy của nó, nửa ngày không phục hồi tinh thần lại, bởi vậy bỏ lỡ biểu tình oán hận của búp bê kia.

Chờ Cố Kỳ Viễn cuối cùng từ trong trầm tư tỉnh lại, vừa quay đầu liền nhìn thấy con búp bê kia nằm trên mặt đất, biểu tình ai oán nhìn mình.

"Mày mới vừa nói quỷ có sức mạnh rất mạnh mẽ, lẽ nào mày không có suy nghĩ thay đổi ngoại hình của mày?" Cố Kỳ Viễn thực sự không thể nào tiếp thu được tạo hình rách rưới nayd, đồng thời, căn cứ nó vừa nãy tự thuật, nó hẳn là có giới tính nam, vậy thì tại sao lại ở trong hình thể búp bê nữ.

"Còn không phải là ông nội anh làm hại!" Nói đến cái này, búp bê lại là một bụng lửa gận: "Tôi vốn là một thiếu niên dễ thương, kết quả đến tay ông nội anh, nói bản thể của tôi không dễ nhìn, phải một lần nữa sáng tạo linh thể cho tôi, vì vậy liền đem bản thể của tôi áp chế bên trong con búp bê này! Hơn nữa còn là con gái! Oa! Oa!" Ba chữ cuối cùng nó nói nghiến răng nghiến lợi, xem bộ dáng là ôm hận đã lâu.

Cố Kỳ Viễn thấy nó tức đến nổ phổi, từ trước đến giờ ít có biểu tình trên mặt lại hiếm thấy mà lộ ra thần sắc tương tự như đang mỉm cười. Hắn nhìn nó một hồi, bỗng nhiên nói: "Mày có tên tuổi không?"

Con búp bê kia ngẩn ra, lắc đầu nói: "Không có." Trước kia qua tay mỗi một chủ nhân bọn họ chưa từng đặt tên cho nó, đối với bọn họ mà nói, mình cũng chỉ là một công cụ mà thôi."

"Vậy tao đặt cho mày một cái tên đi." Cố Kỳ Viễn ngẩng đầu nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ. Đây là ban đêm mùa hè, ánh trăng sáng sủa, vì sao vạn dặm, toàn bộ bầu trời đêm cực kỳ thuần túy mà trong suốt, nhìn qua khiến lòng người thư thái.

Hắn bật thốt lên: "Không bằng mày liền gọi A Triệt đi."

Búp bê kia theo ánh mắt của hắn cũng nhìn ngôi sao bên ngoài cửa sổ, cái hiểu cái không gật gật đầu.

Rất lâu sau đó, A Triệt rốt cục triệt để thoát khỏi hình thái búp bê, có thể khôi phục bộ dạng thiếu niên, cậu vô cùng phấn khởi trước tiên chạy đến trước mặt Cố Kỳ Viễn, gương mặt điềm tĩnh cười nói với Cố Kỳ Viễn: "Ai, Cố Cố. Nếu như lần thứ nhất tôi ở bộ dạng này, hẳn sẽ không ghét bỏ tôi bẩn thỉu đúng không."

Cố Kỳ Viễn ánh mắt chậm rãi chuyển qua trên người A Triệt, rơi xuống đối phương hai tay của đối phương.

Đôi tay kia mười ngón nhỏ dài mà trắng nõn, vô cùng thanh tú, mà đầu ngón tay lại dính vật gì đó giống như bơ sữa. Cố Kỳ Viễn mặt không thay đổi liếc mắt nhìn bánh ngọt trên bàn bị thiếu mất một bên, chậm rãi nói: "Không. Nên ghét bỏ, dù như thế nào cũng sẽ ghét bỏ."
Bình Luận (0)
Comment