Nam Thành Gió Nổi

Chương 63

Edit: Winterwind0207

Đêm khuya, ở ngoài đầu ngõ trong khu nhà cũ thành bắc, có tiếng mèo kêu hai tiếng.

Cách đó không xa mấy gia đình bên trong nuôi chó giữ cửa nghe thế cũng kêu to, cùng nhau kêu một trận, liên tiếp kêu qua lại gần mười phút, vùng này mới dần dần khôi phục yên tĩnh.

Nơi này là khu nhà cũ ở thành Bắc, trong miệng người dân ở đây gọi nơi này là "Khu dân nghèo". Khác biệt với nhà cao tầng trung tâm thành phố, ngoại trừ nơi này có một số ít dân cư sống lâu năm ở đây, cách nơi này mấy cây số đã có ít người vãng lai đến sống, tuy rằng còn có mười mấy gia đình sống cùng nhau tạo thành mấy cái ngõ bí ẩn, nhưng so với phồn hoa bên ngoài mà nói, thật sự là quạnh quẽ đến có chút quá mức.

Ngõ cũng không dài, đại khái khoảng năm trăm mét. Hai bên có bốn năm hộ gia đình, mỗi người một nhà, đều là ngôi nhà trát gạch đỏ, ngoài cửa có một đống tạp vật chất lớn, khiến con nhỏ không rộng rãi lắm càng thêm thu hẹp.

Đầu ngõ ngã tư đường trên có một cây cây cổ thụ lớn, cành cây rất dài, bao trùm một mảng lớn, phía dưới bên trái cây đa là một ngôi nhà trát gạch đỏ, trên tường gạch có treo một chiếc đèn mờ, tia sáng rất mờ, nhưng là toàn bộ nguồn sáng duy nhất trong hẻm.

Lâm Hành lúc này đang núp ở một góc sâu trong ngõ, cậu giấu mình sau lưng một đống hộp giấy dày đặc, xuyên thấu qua khe hở hộp giấy, ánh mắt của cậu không hề chớp mà khoá chặt về chiếc đèn nửa sáng nửa tối ở dưới cây cổ thụ phía trước.

Cậu đã nhìn chằm chằm nơi này bốn mươi phút.

Cậu đang đợi một người.

Thời gian dài vẫn duy trì tư thế như cũ, khiến thể lực không tính ưu tú của Lâm Hành cảm thấy có chút không chịu nổi. Thân thể của cậu đã cứng đờ, nhưng cậu lại không chút nào dám động, cắn răng nhịn xuống cỗ tê dại trên đùi dần dần lan ra, nín nhịn tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi.

Căn cứ vào kế hoạch đề ra trước khi bọn họ hành động, nếu không có gì bất ngờ xảy ra,, cái người kia chẳng mấy chốc sẽ xuất hiện.

Quả nhiên, qua đại khái gần mười phút, Lâm Hành liền nghe đến cuối ngõ truyền đến một trận tiếng bước chân tản mạn mà lanh lảnh.

Tiếng bước chân kia rất chậm, mỗi một bước đều đạp đến vô cùng vững vàng, âm thanh lại truyền đến rất xa, nghe tới giống như là một đôi guốc gỗ đạp lên phiến đá phát ra âm thanh thanh thuý.

Lâm Hành mới vừa vừa nghe thấy, toàn bộ thân thể liền lập tức căng thẳng. Cậu mở to hai mắt, không chút nháy mắt nhìn về phía dưới cây cổ thụ.

Từ từ, cậu liền thấy một cái bóng người màu đen, từ sau lưng cây cổ thụ đi ra

—— kia là một người đàn ông vô cùng nhỏ gầy.

Vóc người không đến 1m6, gầy gò đến mức kinh người, nếu không phải Lâm Hành biết đến thân phận người này, đồng thời từ đầu tới cuối duy trì lực chú ý cao độ, dưới ánh sáng mơ hồ của nơi đây nhìn lại, e sợ sẽ coi người này là một du hồn bồng bềnh trong bóng tối.

Cậu thấy người này từ từ đi về phía của mình, quá độ căng thẳng khiến toàn thân cậu phát lạnh, nhưng mà tư duy lại vô cùng rõ ràng, hắn thậm chí cảm giác, ngay cả thị giác của mình phảng phất đều tập trung lực chú ý cao độ so với lúc trước tốt hơn rất nhiều.

Cậu thấy rõ ràng cái người kia dần dần đi vào bên trong phạm vi bao phủ của ánh đèn ——

Ở trong nháy mắt này, biến cố nảy sinh!

Thân thể của người kia vừa bại lộ ở dưới ánh đèn, lập tức xảy ra biến hóa kỳ dị!

Toàn bộ thân thể người kia đột nhiên rụt lại, như là da dẻ bị tia sáng tổn thương, lảo đảo muốn trốn về sau. Lâm Hành nhìn thấy, trên da người kia nhanh chóng nổi lên khói trắng, giống như là toàn thân bị đốt, không ngừng có khói bay lên, rất nhanh, cả người đều bị khói đặc bao vây, mà nguyên bản cánh tay vàng khô lộ ra bên ngoài dĩ nhiên đã biến thành màu than đen!

Lâm Hành ánh mắt rùng mình, siết chặt đồ vật đang trong tay chuẩn bị xông lên, bỗng nhiên! Liền nghe đến ngay phía trước sau lưng cây cổ thụ, truyền đến một tiếng rít chói tai!

Thanh âm kia vô cùng ngắn ngủi, Lâm Hành ngẩn ra, liền nghe đến bên trong điện thoại Nam Úc Thành trầm giọng nói: "Kế hoạch có biến, em trốn ở chỗ này đừng nhúc nhích."

Nói xong, cư nhiên cắt đứt liên lạc, lưu lại Lâm Hành một người ngơ ngác núp ở sau lưng hộp giấy.

Lâm Hành tâm lý lo lắng, nhưng không cách nào biểu lộ, chỉ có thể tiếp tục gắt gao tập trung nhìn thân ảnh người kia. Người kia nhìn qua thống khổ cực độ, hai tay trên không trung không ngừng quơ, như là muốn ngăn lại ánh sáng, người kia đau đớn cuộn tròn người rúc vào một chỗ, nằm trên đất, nhưng không có phát ra bất kỳ âm thanh nào, thân thể cũng ở trong sương mù bao vây không cách nào thấy rõ tình huống cụ thể.

Mà vừa nãy sau một trận tiếng rít kia, người nằm trên đất lăn lộn như là bị thứ gì đó trong giây lát kích thích, bỗng nhiên bắt đầu kịch liệt co quắp. Tứ chi của người kia lập tức hoàn toàn mở ra, không bị khống chế trên dưới lay động, qua đại khái ba, bốn phút, động tác của người kia dần dần trì hoãn, từ từ, liền triệt để không còn động tĩnh.

Lâm Hành trốn ở cách đó không xa nhìn tất cả những thứ biến hoá này, cảm giác được chuyện này đại khái sắp kết thúc, đang chuẩn bị thò đầu ra, sau lưng bỗng nhiên liền duỗi ra một cái tay đem cậu lôi trở về.

Lâm Hành ngồi xổm thời gian có chút dài, tứ chi tê dại đến lợi hại, bị người phía sau lôi kéo không khống chế được mà đổ về phía bên cạnh, người phía sau kia hiển nhiên cũng không ngờ rằng cậu sẽ sẽ có phản ứng này, Lâm Hành không kịp ổn định, liền nghe đến tiếng vang liên tiếp, hộp giấy ở bên cạnh bị Lâm Hành đụng phải đổ liểng xiểng, một đống đồ vật lập tức trượt ra giữa ngõ, hai người họ trốn ở đây cũng nhanh chóng bị nhìn thấy.

Liền tại lúc này, ánh mắt Lâm Hành liếc về cách đó không xa dưới cây cổ thụ có một bóng người đi ra, nhìn dáng dấp tựa hồ đang đi về phía người kia, vừa thấy được Lâm Hành bên này truyền tới động tĩnh, lập tức như con thỏ nhỏ bị hoảng sợ, trong chớp mắt liền không thấy bóng dáng.

"Cậu!" Người phía sau hiển nhiên cũng nhìn thấy tình cảnh này, mắt thấy hung thủ nhọc nhằn truy lùng nửa tháng liền ở dưới mí mắt trốn như vậy, nhất thời giận không chỗ phát tiết, đối với Lâm Hành mắng to: "Cậu ngoại trừ gây thêm phiền phức thì còn biết làm cái gì?!Bảo cậu ở yên đó đừng chạy loạn, cậu đi ra làm gì?!"

Lâm Hành xoa xoa chân tê dại, lúc này mới quay đầu nhìn lại người phía sau, ánh mắt có chút phức tạp.

Người này là cấp dưới đắc lực nhất của Nam Úc Thành, tên gọi Tào Nguy, năm nay hai mươi chín tuổi, tốt nghiệp đại học xong liền đi làm cùng Nam Úc Thành, đến bây giờ thời gian đã trôi qua gần năm năm, trong tất cả cấp dưới của Nam Úc Thành, người này có thời gian làm việc dài nhất. Người trong tổ đều gọi đùa Tào Nguy là pháp y ngự dụng của Nam Úc Thành, mà bản thân Nam Úc Thành với chuyện này không tỏ rõ ý kiến.

Nhưng chuyện này cũng không phải là chỗ khiến Lâm Hành cảm thấy không thoải mái —— trên thực tế, vừa tới cục cảnh sát, Lâm Hành đối với tất cả mọi người là ôm ấp mong đợi nhận được hảo cảm tốt, không đơn thuần là bởi vì cậu hy vọng có thể được đồng nghiệp mới tán đồng, trọng yếu hơn là, những người này đều là "chiến hữu" cùng hội cùng thuyền với Nam Úc Thành. Cậu hi vọng sự tồn tại của mình có thể được bọn họ tiếp nhận cùng tán thành, có thể để cho bọn họ cảm thấy, bản thân cậu xứng đáng với Nam Úc Thành.

Nhưng mà loại thận trọng mong đợi này, trong lúc nhìn thấy Tào Nguy ngày thứ nhất liền bị phá vỡ triệt để

Lần thứ nhất gặp mặt, Lâm Hành có thể nhìn ra, cái người khoác một thân áo bác sĩ này, nhìn qua như sinh viên pháp y ngây ngơ, phi thường vô cùng không thích cậu.

Ánh mắt Tào Nguy nhìn cậu, như là đang xem một loại sinh vật nào đó cực kỳ yếu mềm không đủ sức chống trọi, đặc biệt là lúc đứng ở bên cạnh Nam Úc Thành, loại tâm tình kia cơ hồ đạt tới một điểm giới hạn nào đó, nhiều lần Lâm Hành nhìn vào ánh mắt anh ta, không thể không nghĩ người này sẽ thực sự giết mình.

Đối với với loại địch ý không rõ này, Lâm Hành khởi đầu hết sức mờ mịt, thẳng đến về sau cùng Dương Dương quanh co lòng vòng một phen, Lâm Hành mới biết: Bởi vì tổ cảnh sát của Nam Úc Thành phụ trách vụ án tương đối đặc thù, lâu ngày tiếp xúc với hiện tượng thần ma quỷ quái, người bên trong tổ tư tưởng cũng tương đối thoáng đãng, độ chấp nhận rất cao. Từ rất sớm bắt đầu, mọi người liền nhận ra được tình cảm của Tào Nguy đối với Nam Úc Thành, mọi người cũng nhất trí cho rằng hai người hết sức xứng đôi, trong bóng tối cũng đã nhiều lần làm chuyện tác hợp cho hai người bọn họ, không nghĩ tới cuối cùng bỗng nhiên nhô ra một Lâm Hành, ngang trời cướp đi toàn bộ chú ý của Nam Úc Thành, việc này tự nhiên khiến Tào Nguy hết sức khó chịu.

Vì vậy, Lâm Hành sau khi biết đến chân tướng, mỗi một lần đối mặt với Tào Nguy, vẫn là có một loại cảm giác phi thường phức tạp.

Vừa có chút không rõ hổ thẹn, lại có chút tức giận, thậm chí còn có một chút sợ sệt, các loại cảm giác xoắn xuýt cùng nhau, hơn nữa lại gặp phải tình huống trước mắt như thế, trong lúc nhất thời Lâm Hành cũng không biết nên nói gì.

Cậu không mở miệng, không có nghĩa là Tào Nguy không nói.

Tào Nguy hiển nhiên là nín một bụng lửa giận, vừa vặn mượn cơ hội phát tác. Anh ta thấy Lâm Hành vẫn cứ ngơ ngác đứng tại chỗ không chịu nhúc nhích, nhân tiện nói: "Cậu tưởng cục cảnh sát là nhà cậu mở ra à? Chúng ta nhọc nhằn khổ sở lâu như vậy, thật vất vả có manh mối mới truy xét được nơi này, cũng bởi vì cậu, hiện tại toàn bộ đều thất bại, cậu cao hứng?! Hài lòng?! Làm đại thiếu gia chơi rất vui vẻ nhỉ?"

"Ồn ào cái gì."

Giữa lúc Lâm Hành bị mắng máu chó đầy đầu, suy nghĩ có nên vì mình cãi lại một câu hay không, liền nghe thấy Nam Úc Thành từ chỗ mai phục lúc trước đi ra, nhàn nhạt nói: "Vừa nãy lâm thời có biến, tôi chưa kịp cùng cậu ấy nói rõ ràng, muốn trách thì trách tôi đi."

Nói, liền đi tới bên người Lâm Hành, đem cậu đỡ lên, ôn nhu nói: "Không có sao chứ?"

Lâm Hành lắc đầu một cái, dựa vào sức mạnh của Nam Úc Thành, hoạt động một chút tứ chi, cảm giác huyết dịch chậm rãi tràn ngập toàn thân, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu nhìn sắc mặt khó coi Tào Nguy, lúng túng nói: "Thật không tiện, gây thêm phiền toái cho các anh. Bất quá tôi cũng không phải cố ý, tốt xấu, nơi đó còn bắt được một người đúng không?" Nói, liền chỉ chỉ người nằm trên đất cách đó không xa, cười cười.

Nam Úc Thành phối hợp nở nụ cười: "Đúng, không sai. Lâm đại sĩ quan."

Lâm Hành đang chuẩn bị nói lại hai câu, liền nghe Tào Nguy cực kỳ lạnh lùng nói: "Vậy làm sao bây giờ, chúng ta thật vất vả bắt được một người, không nghĩ tới sau lưng của gã lại còn có người, bây giờ đánh rắn động cỏ, khiến người kia đào tẩu, sau đó nếu muốn bắt được, không biết đến đợi đến năm nào tháng nào."

"Nếu như không phải ngày hôm nay này vừa ra, chúng ta cũng không biết sau lưng hung thủ còn còn có người, cũng coi như là một loại thu hoạch." Nam Úc Thành không để ý lắm, ngược lại phân phó nói: "Cậu đi xem cái người kia, nếu như còn sống liền mang trở về. Dương Dương bọn họ ở đầu ngõ bảo vệ, cậu gọi cho bọn họ giúp.

Tào Nguy sắc mặt khó coi lại nhìn Lâm Hành, lúc này mới lòng không cam lòng rời đi.

Anh ta vừa đi, Lâm Hành liền thở phào nhẹ nhõm, ngồi phịch ở trên người Nam Úc Thành.

Nam Úc Thành lập tức ôm cậu, cười nói: "Làm sao, sợ?"

"Ừm." Lâm Hành hữu khí vô lực gật gật đầu, lại lắc đầu: "Cũng không phải sợ, chính là căng thẳng. Không nghĩ tới cuối cùng vẫn là phá hoại."

"Cũng không tính là phá hoại." Nam Úc Thành nói: "Kỳ thực nguyên bản em nghĩ đến em căn bản không chờ được hung thủ đi ra."

Lâm Hành: "..."

"Anh thật là để mắt em."

"Ừm." Nam Úc Thành bình tĩnh gật gật đầu: "Đi thôi, về nhà ngủ."
Bình Luận (0)
Comment