Nam Thành Gió Nổi

Chương 7

Edit: Winterwind0207

Lâm Hành đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, hô hấp nhanh chóng trở nên khó khăn.

Cậu ngồi tựa vào giường, nỗ lực không để cho mình nhớ lại tình cảnh đã nhìn thấy trong mơ, nhưng mà càng muốn trốn tránh, hình ảnh trong đầu lại hiện ra, càng thêm rõ ràng.

Cậu nhắm mắt lại có thể thấy rõ ràng, gương mặt tái nhợt tiều tuỵ của Trương Hàm Vũ, hai con mắt đã không còn, chỉ còn dư lại hai hốc mắt đỏ đầy máu, sâu không thấy đáy.

Cô ấy cô gắng tới gần cậu, tựa hồ muốn nói với cậu cái gì đó, Lâm Hành bị doạ đến hồn phi phách tán, muốn chạy trốn lại phát hiện thân thể không có cách nào di chuyển.

Cậu trơ mắt nhìn cô từ từ tới gần, dán vào lỗ tai của cậu, nỉ non, dường như đang nói câu gì đó.

Chính câu nói này, khiến Lâm Hành đột nhiên từ trong mộng giật mình tỉnh lại.

Cậu bình phục một chút hô hấp, liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ, trời đã tối rồi, không biết cậu đã ngủ bao lâu. Trong phòng ngủ một mảnh đen kịt, Cố Kỳ Viễn vẫn chưa về.

Nhớ tới trong mộng Trương Hàm Vũ nói những câu kia, cậu suy nghĩ một chút, cầm điện thoại di động bấm số gọi cho Nam Úc Thành.

Điện thoại vang lên rất lâu, từ đâu tới cuối không có người nhận. Lâm Hành liên tục gọi ba lần, cuối cùng rốt cục từ bỏ.

Cậu đến ban công rửa mặt, mở đèn trong phòng ra, lại đi tới bên giường ngồi xuống ngẩn người.

Chỉ chốc lát sau, Cố Kỳ Viễn đã trở lại.

Cậu ta vừa vào cửa, nhìn thấy Lâm Hành đờ đẫn ngồi ở trên giường, lại còn đang ngẩn người: "Cậu làm sao vậy?"

Lâm Hành liếc mắt nhìn cậu ta, hữu khí vô lực nói: "Gặp ác mộng."

Cậu cũng không tính đem chuyện này nói cho Cố Kỳ Viễn, trực giác nói cho cho cậu biết chuyện này liên luỵ rất sâu, không cần thiết lôi kéo bạn tốt của mình xuống nước.

Thế nhưng nghĩ đến Cố Kỳ Viễn, ánh mắt của cậu liền rơi xuống phía dưới chân cậu ta.

Cậu nhớ tới ngày hôm nay, Cố Kỳ Viễn theo mình tới cục cảnh sát, sau đó Cố Kỳ Viễn nói phải về nhà, còn cậu thì trở về trường học.

Thế nhưng tại sao, đôi giày hiện tại trên chân Cố Kỳ Viễn, đế giày lại có vết tích bùn đất ẩm ướt rõ ràng.

Giống hệt đôi giày của cậu?

"Ngày hôm nay cậu về nhà?" Lâm Hành ngẩng đầu, nhìn Cố Kỳ Viễn, "Về nhà làm gì?"

"Cha tớ nói về nhà lấy ít đồ, kết quả trong nhà không có ai?" Cố Kỳ Viễn từ trong tủ lấy ra một bình đồ uống, mở ra uống một hớp: "Sau đó tớ liền đi về."

"Vậy sao cậu đi lâu như vậy." Lâm Hành quan sát đến vẻ mặt của cậu ta, đôi mắt không hề chớp.

Cố Kỳ Viễn bị Lâm Hành nhìn chăm chú như vậy có chút khó giải thích được: "Tớ ở nhà đợi một lúc."

"Cậu không có quay lại chỗ khác?"

"Không có." Cố Kỳ Viễn thả bình nước xuống, hơi mất kiên nhẫn hỏi: "Cậu đến cùng muốn hỏi cái gì."

Lâm Hành hít sâu một hơi, chỉ vào đế giày của cậu ta: "Nếu cậu trở về nhà một chuyến, tại sao đế giày của cậu lại có vết bẩn."

Cố Kỳ Viễn cúi đầu liếc mắt nhìn, mặt không chút thay đổi nói: "Bởi vì tối hôm qua đưa cậu trở lại, tớ giẫm phải bùn đất."

"Ngày hôm qua rõ ràng cậu mang một đôi giày khác."——" Lâm Hành chỉ vào đôi giày bên trong góc, còn muốn nói gì nữa, Cố Kỳ Viễn đột nhiên đánh gãy lời cậu: "Tớ biết. Lúc tớ ra đón cậu, bên ngoài trời đang mưa, tớ không muốn làm bẩn đôi giày kia, cho nên đổi thành đôi này, có vấn đề sao?"

Lâm Hành ngẩn ra, ngượng ngùng: "Đang yên đang lành cậu đổi giày làm cái gì?"

Cố Kỳ Viễn biểu tình băng sơn vạn năm không đổi, rốt cục xuất hiện một tia vết nứt, cậu ta nở nụ cười nhạt nhoà: "Bởi vì đôi giày đó là do cậu tặng."

Lần này Lâm Hành triệt để không còn lời nào để nói.

"Được rồi, thần kinh tớ có chút khẩn trương." Cậu xoa xoa thái dương, thở dài: "Ngày hôm nay xảy ra quá nhiều việc, tớ đều sắp điên rồi."

"Là cậu tự mình kiếm chuyện." Cố Kỳ Viễn ngồi vào bên cạnh Lâm Hành, đem tay cậu từ trên đỉnh đầu lấy đi, đổi bằng tay mình, giúp Lâm Hành nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương. "Chuyện của Trương Hàm Vũ không có bất kì quan hệ gì với cậu, cậu không cần phải nghĩ quá nhiều."

"Ừm" Được Cố Kỳ Viễn xoa bóp thần kinh dần dần buông lỏng, Lâm Hành thoải mái dựa vào bên giường, chợt nhớ tới cái gì: "Đúng rồi, cậu từ cục cảnh sát đi ra không phải trực tiếp về nhà sao? Trên đường trở về phòng ngủ làm gì vậy?"

Cố Kỳ Viễn ngừng lại động tác, có chút khó giải thích: "Tớ trở về phòng ngủ lúc nào?"

"Chính là lúc xế chiều, " Lâm Hành mở mắt ra mờ mịt nhìn cậu ta: "Tớ đang ở trong phòng tắm tắm rửa, còn gọi cậu giúp tớ lấy khăn mặt..." Nói xong, Lâm Hành nhìn thấy Cố Kỳ Viễn sắc mặt tái nhợt, môi cậu ta run rẩy

một chút, thử thăm dò hỏi: "Lẽ nào, người kia không phải cậu?!"

"Không phải tớ." Cố Kỳ Viễn khẳng định nói: "Sau khi tớ từ cục cảnh sát ra ngoài liền trực tiếp về nhà, đến bây giờ mới trở về."

"Vậy là ai?" Lâm Hành lẩm bẩm.

"Không biết." Cố Kỳ Viễn trầm ngâm một chút, đứng lên: "Không phải mỗi tầng đều được lắp đặt camera sao, chúng ta có thể đến phòng bảo vệ xem video."

"Tớ đi chung với cậu." Lâm Hành luống cuống tay chân từ trên giường bò lên: "Cậu chờ tớ

một chút, tớ thay quần áo."

Hai người thừa dịp buổi tối đi đến phòng bảo vệ, Cố Kỳ Viễn nghĩ ra lý do, cân nhắc đến án mạng ngày hôm qua phát sinh ở trường học, trong trường hoàn cảnh không yên ổn, sợ xảy ra thêm án mạng, cho nên bảo vệ chắc chắn sẽ không khước từ yêu cầu của bọn họ.

Thời gian Lâm Hành trở lại phòng ngủ khoảng hai giờ chiều, sau khi trở về phòng ngủ một quãng thời gian, trước khi cậu tiến vào buồng tắm có nhìn qua điện thoại di động, lúc đó vừa vặn: ba giờ

Phòng của bọn họ nằm ở tầng sáu, đằng sau cửa sổ là sân tập luyện của trường học, lúc xế chiều sân tập luyện rất đông người, coi như bỏ đi độ cao sáu tầng, không thể có người dưới con mắt của người khác bò lên từ cửa sổ bên kia. Như vậy ngoại trừ khả năng này, chính là người kia trực tiếp tiến vào từ cửa chính phòng ngủ.

Lâm Hành và Cố Kỳ Viễn từ ký túc xá đi ra có cố ý xem qua cửa khoá của ký túc xá. Lâm Hành khẳng định chắc chắn sau khi cậu vào ký túc xá đã đóng kỹ cửa. Mà khoá cửa không bị hư hao, nói rõ người đến rất có thể nắm giữ chìa khoá phòng của bọn họ.

Học sinh cầm một chìa, chú quản lý ở dưới lầu cũng cầm một chìa. Chìa khoá của quản lý được treo trên tường phòng nghỉ ngơi, chín mươi phần trăm thời gian nơi đó đều có người bảo vệ, thế nhưng tình cờ cũng khó tránh khỏi sẽ có sơ sẩy, đã từng xuất hiện tình huống mất chìa khoá, vì vậy hai người đều suy đoán có thể chìa khoá phòng ngủ đã bị trộm, bị một người nào đó có mưu đồ lấy đi, nhân cơ hội chạy vào phòng ngủ bọn họ.

Thế nhưng nếu nói như vậy, tựa hồ cũng nói không thông. Nếu như người tiến vào phòng ngủ của bọn họ có mục đích trộm cắp, thế nhưng tại sao đồ đạc trong phòng không bị mất? Đồng thời, trong lúc Lâm Hành hiểu lầm đối phương là Cố Kỳ Viễn, người kia dĩ nhiên không hề kinh ngạc, còn đưa khăn tắm cho Lâm Hành.

Hai người mang theo tầng tầng nghi hoặc đi xem video hai giờ chiều nay.

Vị trí camera nằm ở cuối hành lang, phòng ngủ của Lâm Hành là căn phòng thứ năm, khoảng cách so với camera không tính là xa, bởi vậy còn có thể thấy rõ tình huống ngoài cửa.

Vì là ngày cuối tuần, người ở lại phòng ngủ cũng không nhiều. Đại đa số học sinh nam vào lúc này đều đi ra ngoài hẹn hò, hoặc là ở bên ngoài chơi bóng, đương nhiên nếu như là trạch nam* vậy thì càng không cần nhắc tới, ngay cả ăn cơm cũng lười xuống dưới, càng sẽ không có chuyện đi ra ngoài phòng ngủ. Hai người bọn họ nhìn video đến nửa giờ, trong hình ngoại trừ một con mèo ở ngoài xông tới, dĩ nhiên không nhìn thấy một bóng người.

(*Trạch nam: người chỉ thích ở nhà và luôn ở nhà không thích ra ngoài đường đến nơi náo nhiệt)

Không có ai từ trong phòng đi ra, cũng không có ai đi vào.

Chỉ có duy nhất một sinh vật tới gần phòng ngủ bọn họ, là một con mèo lông vàng.

Con mèo kia dừng lại trước cửa phòng ngủ Lâm Hành khoảng chừng mười phút, nó tựa hồ là ngửi được trong cửa có thứ gì đó thu hút nó, không ngừng mà đem đầu tiến vào trong khe cửa, giống như muốn từ nơi đó chui vào.

Mà thời gian con mèo xuất hiện, trùng khớp với thời gian Lâm Hành tính toán người xa lạ xuất hiện trong phòng.

Xem xong video, Cố Kỳ Viễn cổ quái nhìn Lâm Hành liếc mắt một cái: "Cậu không phải là gặp gỡ mèo yêu đi?"

Lâm Hành dở khóc dở cười, "Làm sao có khả năng! Rõ ràng là hình bóng một người, còn có cậu đã gặp con mèo nào cao lớn như vậy, hơn nữa lại biết đưa khăn tắm cho tớ."

"Nếu như không phải, " Cố Kỳ Viễn nhìn chăm chú video, ánh mắt có chút sâu đậm: "Vậy chỉ có thể nói trong phòng xác thực có đồ vật khác thường, đưa tới cảnh giác của con mèo."

Cố Kỳ Viễn dùng từ là "Đồ vật", cậu ta cũng không nói là người, chỉ nói đồ vật, cái từ này khiến Lâm Hành lập tức sản sinh ra một loại cảm giác quỷ dị sợ hãi.

Đúng lúc này, điện thoại Lâm Hành vang lên.

Cậu liếc mắt nhìn, là Nam Úc Thành.

Cậu đột nhiên nhớ tới giấc mộng mấy tiếng trước kia. Ở trong mơ, Trương Hàm Vũ dán vào lỗ tai của cậu, khí tức lạnh lẽo khiến toàn thân cậu nổi lên một mảnh da gà. Cô gái đã chết kia dùng giọng nói âm u, nỉ non vào tai cậu: "Là nó giết tôi... Nó rất nhanh... Còn dùng tay.... Lấy đi tim và ngũ quan, cậu phải cứu chúng tôi." Lời nói của cô vô cùng mơ hồ, như là từ chỗ rất xa truyền đến, có nhiều chỗ nghe mơ hồ không rõ, Lâm Hành chỉ có thể từ trong lời này suy đoán ra một ít tin tức đơn giản: Thứ nhất, hung thủ lần thứ hai phạm án; thứ hai, lúc giết người hung thủ lấy đi tim và ngũ quan của nạn nhân."

Trương Hàm Vũ bị lấy đi tim cùng đôi mắt, mà Trương Hàm Vũ nói là "Tim và ngũ quan", vậy có phải hay không nói rõ, nếu như tên hung thủ này lần thứ hai phạm án, e rằng... Nó sẽ lấy đi bộ phận khác của nạn nhân."

Những thứ này đều là lúc Lâm Hành tỉnh ngủ suy đoán, lúc đó quả thật trong nháy mắt cậu nghĩ phải đem tất cả nói cho Nam Úc Thành. Nhưng mà sau khi gọi liên tiếp ba cuộc điện thoại đều không ai có nhận—— dù sao chỉ là một giấc mộng mà thôi, không có bất kỳ căn cứ thực tế, cũng không cần phải nói ra.

Bởi vậy vào lúc này Nam Úc Thành gọi điện thoại lại đây, cậu cũng không dự định nói cho Nam Úc Thành những gì xảy ra trong mơ.

Nhận điện thoại, nghe đến bên kia Nam Úc Thành truyền đến tiếng người huyên náo,anh ta tựa hồ bước đi rất nhanh, hô hấp có chút gấp gáp: "Chuyện gì vậy?"

"Há, không có gì." Lâm Hành có chút lúng túng sờ sờ mũi: "Vốn là muốn nói cho anh một ít manh mối, sau đó cảm thấy manh mối này cũng không có tác dụng."

"Nói một chút coi." Nam Úc Thành thay đổi  tay cầm điện thoại, một mặt dặn dò người ở đầu bên kia: "Đem hiện trường vây lại, thi thể đưa đi. Người dư thừa không nên ở chỗ này chướng mắt."

Lâm Hành sững sờ, bật thốt lên: "Thi thể gì?!"

Nam Úc Thành buồn bực "Hừ" một tiếng, nói: "Sinh viên nữ trường học các cậu, lại chết thêm một người!"
Bình Luận (0)
Comment