Nam Thê Của Tể Tướng

Chương 10

Trăng sáng, mấy ngôi sao nhỏ li ti, mắt dần thích ứng với đêm tối, từ mờ mờ đã rõ ràng hơn nhiều. Bởi vì sợ lợn rừng không đến, Đông Dương yêu cầu không thể nói chuyện cũng không được đốt lửa, chỉ có thể ngồi xổm lẳng lặng chờ đợi cùng uy muỗi.

Mười thanh niên hán tử phân thành năm nhóm, nghĩ tới phải ngồi đây nhàn chán cả đêm, có người nhịn không được liền cùng đồng bọn oán giận:”Người này dùng được sao?”

“Ai biết dùng được hay không, cứ phải xem trước đã.”

“Nếu không dùng được thì làm sao bây giờ?”

“Ta biết làm sao được? Dù sao mảnh ruộng này cũng không phải của nhà ta, nếu không phải vì mặt mũi của trưởng thôn, ai muốn tình nguyện cả đêm không ngủ lại đi chịu tội thế này?”

Người bên cạnh nghe xong cũng gật đầu, một tay xoa xoa vết muỗi cắn nói: “Tất nhiên, không phải vì trưởng thôn, ai lại muốn đi chịu tội thế này?”

Trong lùm cây tối đen truyền tới tiếng cành lá rơi, ban đầu hai người còn không chú ý, khi thanh âm ngày càng đến gần, cảnh tượng càng ngày càng lớn thì hai người liền cảnh giác. Hai mắt nhìn thẳng về phía phát ra âm thanh, tay nắm chặt mộc bổng, không cần nhìn cũng biết người bên cạnh cũng đang khẩn trương.

“Trước đừng lên tiếng, thổi còi trước.” Hai người tránh ở giữa ruộng lúa thổi lên hai tiếng còi, xa xa truyền đến hai tiếng vang. Một lát sau, có bốn hán tử cùng Đông Dương đi tới phía này.

Dưới ánh trăng, năm con lợn rừng cực lớn từ sau lùm cây xuất hiện, một loạt những hàm răng sắc nhọn có thể nhìn thấy nhất thanh nhị sở.

Lợn rừng là mãnh thú, luôn chủ động công kích người, có hàm răng sắc nhọn cùng lực lớn, lợn rừng lại càng hung mãn, đuổi theo người rồi dùng đầu dễ dàng húc gãy thắt lưng của một nam nhân trưởng thành. Đó cũng là nguyên nhân thôn dân sợ lợn rừng, cũng đã từng có người bị lợn rừng giết chết.

Năm con lợn rừng nhanh nhanh tới gần mảng ruộng, nhìn thấy cọc cũng không dừng lại, trực tiếp dùng đầu phá cọc.

Đông Dương đè thấp thân thể đợi thời cơ tốt nhất, liền mạnh khởi thân thể hô to:” Bắt đầu!”. Mười thanh niên hán tử trong nháy mắt tháp sáng mười cây đuốc, hô to giả như có nhiều người đang tới đây, lợn rừng chấn kinh liền chạy vào núi, Đông Dương lập tức bắn ba mũi tên chặn đường lui, lợn rừng chỉ còn có thể chạy theo hướng mà y đã định sẵn.

Tiếng quát tháo liên tiếp cùng biển cây đuốc cháy được nhóm người ngụy tạo ra cùng với tên tiễn thường thường được phóng ra khiến cho đám lợn rừng kinh sợ, hoảng loạn không chọn được đường thoát thân chỉ biết chạy thẳng về phía trước.

Đông Dương bắn tên cũng không gây thương tổn chỉ chặn được trốn của chúng, sợ làm thương chúng thì chúng sẽ hung tính quá mức mà chạy trở lại đả thương người, nhưng vẫn muốn đám lợn rừng thấy được nguy cơ, nhưng cũng chỉ có thể dựa vào ánh trăng, bản lĩnh bắn cung này của Đông Dương khiến cho Dịch Vân Khanh cùng Dịch Vân Xuân vừa kinh sợ lại vừa ngưỡng mộ.

Một tiếng trống làm hăng hái tinh thần, mọi người đuổi theo lại càng khiến cho đàn lợn không có tâm đánh trả chỉ muốn chạy, chạy đến cọc gỗ cuối cùng thì rơi vào trong hố mới đào hôm nay, trong hố có chôn nhiều cọc nhọn, đàn lợn chỉ kịp kêu hai tiếng liền chết. Có một con thoát được, vừa chui ra liền bị Đông Dương một tiễn bắn hạ.

“Có hai con con chạy được.”

Hàng rào thưa cùng đêm tối khiến không thể quan sát hết, hai con lợn nhỏ chui qua khe nhỏ chạy lên  núi. Bất quá bắt được ba con đã muốn làm cho mười hán tử trực tiếp cười đến liệt miệng.

Nghĩ cả cái thôn này đấu với lợn rừng cũng được hơn nửa đời người, đã từng thu hoạch được như này sao?

Đông Dương thu hồi tên, để người rải lên hương tro, che mùi máu tươi, rồi ai lại về vị trí canh gác của người đó, có lẽ lần nãy động tĩnh lớn khiến cho tất cả đàn lợn trên núi đều sợ, mười người canh tới trời sáng cũng không có con nào chạy tới ăn vụng.

Mười hán tử cùng than’ đáng tiếc ‘, bị một người bạn bên cạnh cười, tới đánh cho một cái.

Thu được tin tức trưởng thôn liền tới xem, thấy trong hố có ba con lợn rừng, cũng thấy hả giận, mười hán tử được hắn khích lệ, đối với Đông Dương ba người liên tục chắp tay cảm tạ.

Dịch Vân Khanh đại diện ba người đáp lễ, nói: “Cùng là người trong thôn, đây là việc chúng ta phải làm.”

Trưởng thôn rất vừa lòng với câu nói của Dịch Vân Khanh, tặng lễ lớn rồi để những người gác đêm đi nghỉ ngơi,  lại phái người đem ba con lợn rừng kia tới nhà đồ tể trong thôn, xử lý sạch sẽ rồi phân cho mọi người. Đương nhiên cũng tăng cường người gác đêm, buổi chiều lại đào hầm đóng cọc, sau đó các trưởng giả trong thôn họp lại.

Đương nhiên, Dịch gia cùng một số trưởng giả có thanh danh cũng có mặt.

Song phương như thế nào khách sáo tạm thời không đề cập tới, lần gác đêm này vì đã từng trải qua, nên ban đêm ba con lợn rừng chạy xuống không chạy thoát một con nào, sáng sớm có hai con xuống núi, nhân lúc có ánh sáng mặt trời, Đông Dương lại có tâm huấn luyện tài bắn cung cho hai người, không dùng tới phương thức xua đuổi mà dùng tên bắn.

Liên tục năm ngày đến khi lúa được thu hoạch, hai mươi con lợn xuống núi ăn trộm hoa mầu đều bắt lại không sai biệt lắm, toàn bộ thôn ăn tới ngán thịt lợn rừng không nói, chủ yếu chính là đã xả được hết giận!

Thừa dịp mấy ngày nay không lên núi, Đông Dương liền chuẩn bị tốt sừng huơu để Dịch Vân Khanh cùng Tứ gia cầm theo cùng với hơn mười cái đai lưng thỏ được làm tốt đem tới thị trấn bán.

Sáng sớm xuất phát, buổi chiều trở về, mang về là hoàn toàn một trăm mười một lượng ngân.

Trắng bóng hiện ngân đặt lên bàn, những người có liên quan đều nhìn tới hoa cả mắt, không phải trước nay chưa từng nhìn thấy thậm chí gấp nhiều lần thế này cũng đã thấy, nhưng nay đâu bằng xưa, từ khi Dịch gia gặp chuyện đến nay, cũng chưa được nhìn thấy nhiều tiền như vậy.

“Lộc nhung giác bán cho dược tiệm lớn nhất trấn trên, được một trăm lẻ ba lượng ngân, ba mươi bảy dây lưng thỏ bán được tám lượng hai trăm đồng. Hai trăm đồng đã dùng vào lộ phí và tiền ăn.”

Dịch lão thái gia tràn đầy vui mừng, Dịch gia gặp nạn, nhưng có nhân tài, liền một ngày nào đó sẽ khôi phục lại được vinh quang ngày xưa. “Tiền này đều là Đông Dương kiếm được.” Lão thái gia liền nhìn về phía Đông Dương ngồi nãy giờ không lên tiếng: “Đông Dương, ngươi nghĩ số tiền này nên dùng làm gì?”.

Không nghĩ tới đề tài lại chuyển tới trên người mình, Đông Dương ngẩn ra.”….Tùy lão thái gia quyết định.”

Lão thái gia cười gật đầu, khóe mắt mang theo cảnh cáo liếc tới đám người liên quan đang định lên tiếng.

Hội nghị gia đình đơn giản chấm dứt, Dịch Vân Khanh đưa lão thái gia về nghỉ ngơi, dưới ánh trăng sáng trong tiểu viện tử, trầm mặc không nói nhìn thanh niên đang đưa búa chặt củi: “Không phải việc này đã giao cho bọn Vân Tùng sao?”

“Ta dù sao cũng ngủ không được, nên đến đây làm.”  Cánh tay thô dặt cọc gỗ kiên cố, tay phái vung búa, một tiếng giòn tan vang lên, cọc gỗ liền phân thành hai phần đều đặn, nhìn là biết là đã quá quen với việc này.

Dịch Vân Khanh trầm mặc không biết nên trả lời trả lời thế nào, Đông Dương dùng dư quang liếc mắt nói: “Đại thiếu gia liền đi nghỉ sớm một chút, chạy một ngày cũng thấy mệt mỏi.”

Dịch Vân Khanh biết, hắn chạy đi chạy lại cả một ngày, nhưng Đông Dương cũng tuyệt đối là không nhàn rỗi. Đối với đám thân nhân mà hắn đã ở chung hai mươi năm này, tính thế nào hắn đều rõ ràng, đã sống nửa đời người an nhàn sung sướng thì có mấy ai muốn làm loại công việc này? Trước công việc cũng đã được phân chia, nhưng cuối cùng tổng hợp lại ít nhiều đều là Đông Dương làm.

Chia sẻ công việc của người khác không phải là Đông Dương đau lòng họ, chỉ có thể là Đông Dương chấp nhận thôi. Những việc cỏn con còn cần nửa ngày dậy, nếu muốn học thì sẽ không tìm tới mánh lới, tiếp xúc nửa ngày còn khiến người xem càng tức hơn, còn không bằng y tự làm lấy.

“Có một số việc dạy hai lần là được rồi, không học thì sẽ có ông nội thu thập bọn họ.” Dịch Vân Khanh nói xong liền tay áo kéo lên đi theo giúp đỡ, đem chỗ gỗ cần bổ lại đây, đem chỗ đã được bổ xong đặt lại vào góc tường, động tác tuy chậm một chút nhưng thực tâm làm nên cũng tốt.

Đông Dương nương ánh trăng nhìn hắn, cũng không từ chối.

Hai người làm việc ít nhất so với một người cũng nhanh hơn, hai ngưòi đem củi đã chặt đem xếp lại vào phòng, thu dọn sân viện xong, Đông Dương rửa tay rồi chào hỏi liền trở về phòng. Dịch Vân Khanh nhíu mi nhìn theo, xoay người đến phòng của đại lão gia, vào trong liền mở miệng hỏi thẳng:” Đông Dương lúc trước gả cho ta, có phải vẫn còn chuyện mà ta không biết không?”

Dư thị đang thắp đèn dầu làm lược châm tuyết đơn giản, nghe vậy tâm run lên kim liền châm vào tay: “Vì cái gì lại hỏi như vậy?”

“Đều nói lúc trước Đông Dương gả ta là vì ham hư vinh, nhưng khi y sống trong Dịch gia năm năm kia cũng chỉ ở tại một cái tiểu viện, không lấy cũng không đòi hỏi gì, so với quản gia ở trong phủ cũng không bằng. Y có tay nghề săn bắn, còn hiểu cách làm lông thú chế thảo dược, tùy tùy tiện tiện đều có thể kiếm được nhiều hơn so với những ngày sống tại Dịch gia ngày trước.” Kì thực không cần hỏi, nhìn phản ứng của nương hắn, Dịch Vân Khanh trong lòng cũng đã đoán được, chỉ là hỏi ra để giấu đi khẩu khí thực sự trong đầu hắn: “Cha, nương. Hài nhi muốn biết.”

Đại lão gia xấu hổ nhìn thê tử nói không nên lời, nói đến chuyện này phụ thân hắn cũng có nửa phần trách nhiệm, nếu hắn không nóng vội dung túng cho nhị đệ khiến cho Ngô quản gia lấy thế đè người thì cái hôn sự xấu hổ này cũng sẽ không thành.

Dư thị nhận được ánh mắt của lão gia liền thấy đau đầu, sớm biết hôm nay sao lúc trước còn làm? Hiện tại mới biết thẹn với nhi tử, không nói được sao? Chung quy cũng nửa đời phu thê, Dư thị cũng không muốn  lão gia xấu hổ. Buông châm tuyến, chỉnh lại ngọn đèn, gọi Dịch Vân Khanh ngồi tới bên giường, nói: “Chuyện năm đó đúng là có vài chuyện ngươi không biết, nương cũng mới biết gần đây thôi. Chính là Khanh nhi.” Dư thị ánh mắt từ ái ôn hòa, dựa vào ánh đèn nhìn nhi tử tuấn nhan như ngọc, nói: “Mọi chuyện cũng đã xảy ra đến mức này, chúng ta không thể trách cứ ai cũng không thể oán hận ai, càng không thể trốn tránh, chúng ta phải dũng cảm đối mặt.”

Dịch Vân Khanh gật đầu, Dư thị lúc này mới đem sự tình năm đó kể lại rõ ràng.

Nghĩ và đoán là một chuyện, chính tai nghe được lại là một chuyện khác, Dịch Vân Khanh tay đặt trên đùi vô thức xiết chặt, tuấn nhan như ngọc lúc này dưới ánh đèn có chút trắng bệch: “Đông Dương không phải là tự nguyện gả cho ta, là Ngô quản gia lấy thế đè người, thân đại bá của Đông Dương vì mưu gia đoạt sản nên cưỡng bức y lên kiệu hoa…”  Kỳ thật trong năm năm đó, Dịch Vân Khanh cũng đã sớm đoán được Đông Dương không phải vì tham tiền vinh hoa phú quý mà tự nguyện làm nam thê, hắn bị nhị thúc bức cưới y, ủy khuất, khuất nhục, cảm giác bị chèn ép khiến hắn không có tâm suy xét, xem nhẹ sự đồng cảm trong lòng mà nổi giận với y.

“Khanh nhi…” Hiểu con không ai bằng mẹ, Dư thị biết việc này đối với Dịch Vân Khanh là một đả kích lớn. Bị nhị thúc ép lấy nam thê, mà nam thê này còn không phải tự nguyện gả cho hắn, là do phụ thân y qua đời, đại bá của y bức y vứt bỏ thể diện của thân nam tử để đi làm nam thê, sau đó còn bị người trong tộc phản bội, thân đại bá lập mưu đoạt gia sản, cuối cùng y lại chịu đựng năm năm bị hiểu lầm.

Nếu suy xét, không chỉ có hắn nợ y, mà là toàn bộ Dịch gia đều thiếu nợ y! Mệt hắn còn tự oán hận rằng bản thân là người bị hại lớn nhất, nực cười đâu? Hắn cũng là hạng hại người!

Đại lão gia cũng có chút lo lắng, há miệng thở dốc: “… Khanh nhi, là cha thực xin lỗi ngươi.”

“Cha, nương. Ta muốn yên lặng một chút.” Dịch Vân Khanh hốt hoảng đứng dậy rời đi. Hắn nhớ tới những chuyện xảy ra trong năm năm này, người nhà, người trong tộc kể cả người hầu cũng coi thường phỉ nhổ Đông Dương, vừa mới được gả vào Dịch gia đã bị hắn chán ghét, lạnh lùng, còn có lần đó hắn mượn rượu giải sầu xâm nhập tiểu viện của y, đối với y làm cái chuyện gì!

Vào ngày hôm sau, tỉnh dậy nhìn đến người kia đầy ngươi thương tích còn chưa tỉnh, còn tự an ủi bản thân rằng y tự làm tự chịu, cũng thật tốt ha? Dịch Vân Khanh nha Dịch Vân Khanh, mệt ngươi tự nhận là chính nhân quân tử, lại đả thương người không nói còn tự oán trách mà trốn tránh sự thật! Quân tử cái gì?! Chính nhân cái gì?! Ngươi sở tác sở vi so với nhị thúc tư lợi kia của ngươi có khác biệt gì sao?!
Bình Luận (0)
Comment