Nam Thê Của Tể Tướng

Chương 2

Sáng sớm hôm sau, thừa dịp mọi người còn chưa dậy, Đông Dương đổ đầy các chum đựng nước, còn tại bên dòng suối chọn ra một bó lớn rau dại rừng, trên đường về cũng nhặt được hai quả trứng vịt.Rau dại dùng nước sôi nấu lên, hai quả trứng vịt một cấp cho lão phu nhân Thiêm Thái, một cấp cho trưởng nữ một tuổi của tam gia Dịch Vân Thanh làm bữa sáng. Đông Dương chính mình thì lại ăn một chén lương thực phụ[1] lót bụng lập tức cảm thấy thể lực khôi phục không ít, bất quá chỉ sợ trong mắt mọi người, người nghĩ sẽ nuốt thứ độc đó cũng chỉ có một mình y. Vội vàng ăn xong bữa sáng, Dịch lão thái gia phái ba nhi tử của mình đi xung quanh để làm quen với hoàn cảnh, mà chính hắn lại đi tới nhà thôn trưởng hỏi việc phân cho bọn họ mười mẫu đất.

Đông Dương cảm thấy may mà vô sự, nhưng cũng không thể cùng với nữ quyến tụ tập làm việc, liền chờ mặt trời còn chưa nắng gắt liền đem môn viện thu thập lại cho tốt. Tay chân lanh lẹ, nhanh nhanh chóng chóng đã thu thập xong, bất quá cũng không quá nửa canh giờ, lau lau cái trán, tầm mắt y quét về bốn phía núi lớn, ánh nắng cũng không quá gắt liền đem địa phương bị lãng quên hôm qua trong môn viện thu dọn lại một lần nữa.

Lưu đày là một hình phạt, nhưng sau khi bị lưu đày cũng chỉ là một dân chúng bình thường. Dịch gia lúc trước còn vinh quang, người người chỉ hận không thể không có thân thích với Dịch gia, bây giờ rơi vào thế hạ phong, thật chẳng còn một ai. Đáng tiếc, thấy rõ được điều này, ngoài Dịch lão thái gia cùng trưởng tôn Dịch Vân Khánh, còn lại mặc kệ là Dịch lão phu nhân hay đại lão gia, tam lão gia, tứ lão gia cùng những người khác vẫn còn đang mơ giấc mộng xa xỉ rằng sẽ được giúp đỡ.

Trong đầu nhớ tới sắc mặt Dịch lão phu nhân, một quý phu nhân ngày xưa sống an nhàn sung sướng nay rơi xuống hoàn cảnh như hôm nay, mọi sự xảy ra là ở đứa con thứ hai của nàng, nhưng hiện tại chống đỡ cho nàng là người con lớn nhất cùng một vị phu nhân còn sống trong kinh thành, chỉ cần phu nhân trong kinh vươn tay giúp đỡ duy trì một phần, như vậy nàng vẫn là một quý phu nhân, nàng liền còn có thể cao cao tại thượng mà đem con thứ, con dâu thứ dẫm nát dưới chân. Chính là, Đông Dương nhíu mày, Dịch gia tiểu thư y đã gặp qua, không phải là một người dễ ở chung lại không có quyền lực gì, còn có vị con rể trong kinh kia, lúc trước nhìn trúng chính là Dịch Nhị gia này là quan nhị phẩm trong kinh cùng Dịch gia trăm năm thư hương, hiện tại phần này đã không còn, lại còn là tội nhân, ấn theo điệu bộ của quý nhân trong kinh kia, chỉ sợ vị đại tiểu thư này sẽ không ngớt bị bắt lỗi, nàng còn vọng tưởng rằng nàng ta sẽ ra mặt đỡ đần cho mọi người, chỉ sợ là khó.

Tam tức phụ giúp đỡ lão phu nhân đi ra thì chỉ thấy Đông Dương mặc y phục vải thô liền nhíu mày trầm tư. Thân là nam tử lại bị gả đi làm vợ người, Tam nương tự nhận mình là một hiền lương thục đức liền khinh bỉ, hiện tại liền trầm giọng hỏi: “Vân Khanh tức phụ đang nhìn cái gì vậy? Liên lão phu nhân tiến đến mà không thấy sao?”

Đông Dương xoay người, vội vàng thi lễ.

Dịch lão phu nhân hưng chí không cao xua tay, xem xét môn viện được thu thập tinh tế liền hỏi: “Đây là ngươi làm?”

“Hồi lão phu nhân, không chỉ một mình ta, hôm qua đại lão gia, tam lão gia, Tứ lão gia còn có các thiếu gia giúp đỡ.”

Tứ tức phụ đứng kế bên đỡ lão phu nhân liền đỏ mắt dùng khăn tay ấn ấn, nức nở nói: “Là như vậy thưa lão phu nhân, hôm qua Vân Tùng trở về tay đều đau nửa ngày, chân liền nhức. Chỉ hận người mẹ này không giúp được gì, đáng thương tiểu nhi tử của ta, chỉ chừng mười tuổi liền anh anh ~~~ ”

Lão phu nhân bị hai chữ ‘ là nương ‘ này gợi lên đủ loại chuyện gần đây, hiện tại cũng rưng rưng nước mắt, liếc mắt nhìn nam thê của trưởng tôn vẫn đứng ngốc ở đó nói: “Vân Tùng còn nhỏ, ngươi là đại tẩu như thế nào liền không giúp hắn một chút? Làm cho hắn một tiểu tử như vậy lao động như vậy làm sao được?” Thấy Đông Dương không nói gì, lão phu nhân trong lòng không thích: “Về sau Vân Tùng không cần làm những công việc này. Ngươi là đại tẩu, cần phải thông cảm chút.”

Tam nương mắt lạnh liếc Tứ nương, trong tâm hừ lạnh, đều nói ngươi hiền lương lại không biết ngươi trong tâm có ác ý, chỉ đôi ba câu liền khiến công việc của nhi tử chính mình giao cho người khác làm, tính toán thật tốt a!

Lão phu nhân lên tiếng, Đông Dương chỉ có thể phục thủ nhận lệnh. Ngẩng đầu nhìn ba người, chần chờ xong vẫn nói: “… Lão phu nhân, ta nghĩ muốn ra ngoài một lát.”

Tam nương hé miệng không nói, lạnh xem Tứ nương ứng đối.

Tứ nương ấn ấn khóe mắt nói: “Đa tạ nương, chính là Vân Tùng cũng không còn nhỏ, cũng nên học gì đó. Chính là Vân Khanh tức phụ, Vân Tùng lại do ta nuông chiều, nhiều chuyện cũng không hiểu, phiền ngươi kiên nhẫn chỉ dạy hắn, chỉ dạy hắn cái gì cũng đều biết làm, thím tại đây cám ơn ngươi trước.”

Đông Dương lãnh ngôn,những lời này của Tứ nương y nghe cũng không hiểu được nhiều lắm, hắn chỉ biết là Tứ nương tính ra là trưởng bối của y, đương lão phu nhân vừa lúc trước hướng y nói đối vãn bối thi lễ, mặc kệ nguyên do là gì thì đều là y không đúng. Y là một người ăn nói vụng về nhưng thiện tâm, không muốn dây dưa với những loan loan nhiễu nhiễu cũng không muốn suy nghĩ ý nghĩa hàm ẩn, trước sau bất quá là làm nhiều hơn chút thôi.

Lão phu nhân phẫn nộ: “Như thế nào? Ta lão bà tử bất quá là muốn nhờ ngươi thông cảm, tiểu thúc ngươi liền vứt bỏ trọng trách tuyên bố bản thân phải đi?!”

Đông Dương ảm đạm.”Lão phu nhân, ta không phải là có ý này.”

“Ngươi không phải ý tứ này vậy ngươi là có ý gì? Như thế nào, chê Dịch gia ta cung không nổi cẩm y ngọc thực lăng la tơ lụa sống an nhàn sung sướng, liền chuẩn bị học tiện nhân này trốn đi sao?!” Mấy vị lão gia của Dịch gia nguyên bản không chỉ có chính  thê còn có tiểu thiếp, chỉ là thấy Dịch gia lạc tội liền cuốn đồ tế nhuyễn chạy, trong đó có một người là do lão phu nhân tự mình vì đại lão gia tuyển tiểu thiếp. Tiểu thiếp do chính mình tuyển chọn chạy mất khiến cho lão phu nhân mất hết thể diện, lão phu nhân liền hận.

Cẩm y ngọc thực lăng la tơ lụa, Vệ Đông Dương không dám nói láo, năm năm đến ở Dịch gia trừ bỏ tân hôn ba tháng, còn lại bốn năm lẻ chín tháng so với ở nhà mình không có gì bất đồng, ăn cũng là lưỡng huân xứng lưỡng tố, y phục bất quá so với vải thô trên người có tốt hơn một chút. Tiểu viện tử trừ bỏ lão bộc không chịu đi, còn lại mọi việc không phải là y tự thân làm sao? Cho nên nói này năm năm trừ bỏ ba tháng ngày lành tính ra là được sống an nhàn sung sướng, còn lại bốn năm lẻ chín tháng căn bản không chút nào được người hầu hạ, lại càng không nói tới cẩm y ngọc thực lăng la tơ lụa.

Chính là những chuyện này ở trong mắt lão phu nhân đều không tồn tại. Đến nơi đây, Đông Dương không thể không cười khổ, lần đầu tiên hoài nghi mình có phải làm sai cái gì hay không. “Lão phu nhân, ta không phải là có ý này, ta chỉ là muốn đi ra ngoài nhìn xem có cái gì có thể hỗ trợ.”

Dịch Vân Khanh đi đến chỉ thấy nam thê của chính mình đang theo lão phu nhân xoay người tạ lỗi, lão phu nhân vẻ mặt buồn bực, Tam nương Tứ nương giúp đỡ lão phu nhân ở bên thờ ơ lạnh nhạt.”Nãi nãi đây là làm sao vậy?”

Lão phu nhân thấy trưởng tôn của chính mình, liền nghĩ tới nam nhân ngu  ngốc trước mắt này là nam thê của hắn là vết nhơ lớn nhất trong cuộc đợi của hắn liền tức giận: “Hắn ta lá gan thật sự không nhỏ đâu, ta bất quá nói hắn hai câu liền tuyên bố muốn đi, không biết cùng loại tiện nhân nào học được!”

Đông Dương trong tâm căng thẳng, lão phu nhân nóng giận mở miệng liền mắng  tiện nhân tiện nhân, y mặc dù ăn nói vụng về, thiện tâm nhưng cũng không dễ dãi để cho người khác khinh miệt như vậy!

Dịch Vân Khanh cũng không thèm nhìn tới Đông Dương, chính là cau mày nói: “Nãi nãi trước đừng nóng giận, Đông Dương cũng không phải đã nói là không có ý này sao? Đi ra ngoài nhìn xem cũng hảo, nhỡ đâu thực có việc quan trọng. Tựa như môn viện này, ngày hôm qua không phải là hắn mang theo mọi người thu thập thì hôm nay được như này sao?”

Dịch Vân Khanh là trưởng tôn mà lão phu nhân yêu thích, nghe hắn khuyên hiện tại liền liếc mắt nhìn Đông Dương vẫn đứng ngốc ở đó, vẫn còn có chút lo lắng.

“Nãi nãi yên tâm, ta liền đi theo hắn. Dù sao Đông Dương cũng không phải là nữ phụ được nuôi ở khuê phòng.”

Lão phu nhân tóm được tay Dịch Vân Khanh: “Không phải nữ phụ nhưng dù sao cũng là trong phòng ngươi, cẩn thận chút đừng để truyền ra chút tin đồn nào.” Bình phục triều,đối với nam thê mặc dù không giống như nữ thê có các quy định nhưng luôn luôn có lời ra tiếng vào,như người xưa đã nói cũng nên tránh một phần.

Mời lão phu nhân trở vào, Dịch Vân Khanh đối Đông Dương ba bước xa xa nói: “Lão phu nhân sau cơ sự này tính tình thay đổi cũng không trách được, ngươi về sau cần phải thông cảm một chút. ”

Nói đến chuyện này, Đông Dương chỉ có thể gật đầu đáp ứng.

[1]  Lương thực phụ: ngô, khoai, sắn,…
Bình Luận (0)
Comment