Tin khai chiến với nước Thát Đát phải mất nửa tháng mới mơ hồ truyền tới Dương Châu, lão thái gia cùng lão phu nhân đều thấy kinh hãi, Dư thị lúc ấy nghe xong còn té xỉu, tỉnh dậy liền khóc sướt mướt và cũng từ ngày đó liền cùng lão phu nhân ăn chay tụng kinh niệm Phật, cầu Phật tổ phù hộ cho những người đang ở chiến trường được bình an. Nhưng chiến trường lại là nơi có thể thay đổi mọi thứ chỉ trong nháy mắt, ngay cả Thái tử, một người cực kì quan trọng còn không cẩn thận mà để bị thương, thì huống chi là Dịch Vân Khanh?
Quân lính trong doanh trại đều khẩn trương, quân y cùng những vị ngự y đi theo Thái tử thường xuyên đi lại, từng chậu nước thấm máu lần lượt được bưng ra khỏi trướng bồng. Thị vệ bên người Ngô Bình Sinh vẻ mặt xanh trắng, tay chân có vết thương đao kiếm cũng không băng bó.
Thường Đông cũng bước tới bước lui, biểu tình trên mặt quả thật hận không thể ăn thịt người.
Mà ngự y, quân y trong trướng bồng đầu đều đầy mồ hôi, cố gắng cầm máu cho vết thương ở bụng thái tử, bụng đối với con người luôn là chỗ yếu hại, một vết thương nhỏ cũng đã chảy bao nhiêu là máu, huống chi miệng vết thương của thái tử còn rộng khoảng chừng cả bàn tay?
Thường Đông cùng Ngô Bình Sinh cũng biết tình huống có vẻ không tốt, mọi người không ai dám tiến đến quấy rầy, các tướng quân cũng như là kiến bò trên chảo nóng.
Theo lý Chu Lễ thân là thái tử không nên ra chiến trường, nhưng các tướng quân không cản được kiên trì của thái tử. Trận này cả hai phe đều là thống lĩnh tự thân xuất chinh cho nên đánh một trận đều vô cùng nóng nảy, tay đao tay kiếm, mỗi người một tính, Chu Lễ lại tự mình ứng phó với thống soái của Thát Đát là nhị vương tử. “Quân tử không lập vu nguy tường”1, lời cổ nhân đã nói như vậy, nhưng trên chiến trường ai cũng đều tâm huyết, còn có ai nhớ tới lời cổ nhân dặn dò? Kết quả cuối cùng thì đúng là tin vui, bởi vì Chu Lễ thực sự đã giết được nhị vương tử của Thát Đát, khuất nhục sĩ khí của đối phương, nhưng đổi lại thân cũng mang trọng thương.
1.“Quân tử không lập vu nguy tường”: Quân tử không đứng
dưới bức
tường sắp đổ
Nếu Chu Lễ không có việc gì, vậy thì Thát Đát quốc ở trước mặt Thái tử tuyệt nhiên không thể nâng nổi đầu dậy, nhưng ngược lại, nếu Chu Lễ chết, thì quốc gia vốn sáng nay còn không nâng nổi đầu dậy như thế nào, thì nhị vương tử đã tử trận của Thát Đát bọn họ sẽ trở thành anh hùng, bởi vì hắn đã giết chết được đại Thái tử.
Dịch Vân Khanh ở hậu tuyến2 cho nên lúc sau mới từng bước quay lại quân doanh, nhìn thấy thần sắc của các tướng quân, trong lòng mãnh động. Ngự y sắc mặt trắng xanh từ trong trướng bồng đi ra, nói sơ qua với Thường Đông về thương thế của thái tử.
2.Hậu tuyến:vị trí cuối cùng trong các lực lượng vũ trang để phòng thủ sự tấn công của quân địch từ phía sau (theo baidu và G-translate)“Mất máu quá nhiều, gan bị tổn thương, miễn cưỡng đã cầm được máu, nhưng hiện tại dược liệu khan hiếm, nếu ở kinh thành có lẽ còn có thể lấy được dược liệu trân quý để bảo mệnh, tranh thủ một ít thời gian…” Ngự y nói xong lời này thì sắc mặt xanh trắng như lệ quỷ, hắn có thể tưởng tượng được, nếu không cứu được thái tử, thì một nhà bọn họ đều sẽ bị chu di cửu tộc!
Dịch Vân Khanh nghe xong lời này, liền xoay người vội chạy về trướng bồng của mình, lấy hộp gỗ đưa cho ngự y: “Ngươi xem cái này có được không?”
Ngự y vội mở, ngẩn ra, ánh mắt nhìn Dịch Vân Khanh càng thêm sầu khổ.
Thường Đông hỏi: “Ngươi lấy cái quạt đến để làm gì?
Dịch Vân Khanh vẫn đang thở gấp vừa nghe xong, liền ngẩng đầu, vừa thấy cây quạt trong hộp gỗ, hắn liền nhớ ra cái cơ quan của hộp! Hắn sợ nhân sâm ngàn năm bị người nhớ thương, cái gọi là ‘tâm hại người có thể không có, nhưng tâm phòng người lại không thể bỏ qua’, liền dùng hộp gỗ mà trước kia Đông Dương dùng để đựng quạt đưa cho hắn thiết kế cơ quan, bên trong chính là hai cây nhân sâm lâu năm có thể cứu mạng. Vừa rồi quýnh lên, lại chạy nhanh, căn bản quên mất cơ quan của hộp, cứ thế náo loạn lại bị chê cười. Không kịp giải thích, nhanh tay cầm lại hộp gỗ, đem cơ quan mở ra, lấy ra hai cây nhân sâm lâu năm đưa cho ngự y.
Vừa thấy nhân sâm, ánh mắt ngự y liền sáng lên, đem hai cây cầm lấy trên tay, xem như bảo bối mà niệm: “Cái này có thể dùng, cái này có thể dùng!”
Ngô Bình Sinh tức giận đá cho một cước: “Vậy còn thất thần làm gì? Còn không đi vào cứu mạng?!”
Ngự y vội vàng dùng cả tay chân mà chạy vội vào trong trướng bồng, bận rộn nửa canh giờ mới đi ra, đầu đầy mồ hôi nhưng vẻ mặt cũng vui mừng hơn nhiều rồi: “Mệnh của Thái tử đã được an toàn. Chỉ cần vài ngày ăn uống tẩm bổ liền không có gì quan ngại.”
Lời này có thể xem như là câu nói đẹp nhất mà các tướng quân được nghe.
Thường Đông thở ra một hơi, nhìn về phía Dịch Vân Khanh, ánh mắt tràn đầy cảm kích: “Ta nhận thấy, cả đời này của ta, việc tốt nhất mà ta đã từng làm là nhận thức ngươi. Việc đứng đắn nhất chính là đồng ý mang ngươi ra chiến trường!”
Thân là thị vệ bên người Thái tử, Ngô Bình Sinh lúc này đối với Dịch Vân Khanh cũng tạ lễ.
Toàn quân doanh nghe nói là nhờ có Dịch Vân Khanh vốn mang theo nhân sâm theo người nên mới cứu được mạng của Thái tử, mỗi người đều có chút tán thưởng hắn. Đương nhiên, bọn họ cũng rõ ràng, cứu được mệnh thái tử, người mà tương lai chính là hoàng đế, con đường tiếp theo của Dịch Vân Khanh có thể xem như là hoàn hảo, lúc này còn không mau mau nịnh bợ cho tốt, thì còn chờ tới khi nào?
Nhâm sâm ngàn năm là có dược hiệu vô cùng kỳ ảo, Chu Lễ đêm đó sốt cao, đợi đến sáng ngày hôm sau liền tỉnh, uống ngay một bát cháo hoa, khí thần liền có thể nói là khôi phục được phân nửa. Dịch Vân Khanh được gọi tới: “Bổn cung phải cảm ơn ngươi. Nhâm sâm ngàn năm là thuốc cứu mạng vô cùng trân quý, nhưng ngươi lại đem nó tặng cho bổn cung, cũng như đã đem một cái mạng tặng cho bổn cung. Ở chiến trường hôm qua, ngươi cũng đã mấy lần dùng tài bắn cung tinh xảo của mình mà giải vây cho bổn cung, cũng như đã cứu ta một mạng. Tính ra, bổn cung nợ ngươi hai cái mạng.”
“Cứu điện hạ là bổn phận của vi thần, sao lại là nợ nần? Hơn nữa, nếu Thái tử điện hạ gặp chuyện không may ở trên chiến trường, vi thần cũng không thể tránh khỏi liên quan, cho nên, cũng coi là vi thần cũng đang tự cứu mình.” Hôm qua Thái tử kiên trì ra chiến trường như vậy, Dịch Vân Khanh ở hậu tuyến cũng ra một thân mồ hôi lạnh. Ánh mắt cũng không dám rời đi, rất sợ xảy ra cái gì ngoài ý muốn! Kết quả liền thực sự bị trọng thương, vừa nghĩ tới hậu quả nếu như không có nhân sâm ngàn năm này, đến bây giờ tâm vẫn còn chút lạnh.
Trong tâm cũng tức đến muốn khóc, minh chủ, vị vua có tài trí mưu lược kiệt xuất chính là không tốt ở điềm ấy, lại không sợ chết, sợ cũng chỉ có bọn họ ở phía sau bán mạng!
Chu Lễ cười: “Bổn cung cũng không phải loại da mặt dày. Hơn nữa, ngươi làm những điều này cũng không chỉ này đó…”
Dịch Vân Khanh trong tâm khẽ động, cúi đầu.
Nụ cười của Chu Lễ cũng có chút ý vị không rõ. Hôm qua khi đối chiến cùng nhị vương tử của Thát Đát, Dịch Vân Khanh cũng đã mấy lần dùng tài bắn cung mà giải vây cho hắn, mà mũi tên cuối cùng đó, rõ ràng có thể đoạt mạng của nhị vương tử Thát Đát nhưng lại chỉ bắn rơi mũ giáp của đối phương, giúp cho hắn có cơ hội đem đầu của đối phương như dưa hấu mà chém xuống. Nói cách khác, Dịch Vân Khanh bắn chết nhị vương tử sẽ giành được công lớn được phong làm tướng quân nhưng lại đem tặng cho Đông Cung Thái tử!
Là Chu Lễ giết hay Dịch Vân Khanh giết, tuy kết quả giống nhau nhưng lại là hai chuyện khác nhau. Đương nhiên, không phải là Dịch Vân Khanh sợ Thát Đát sau này sẽ trả thù, mà là vì Chu Lễ mà lo lắng! Chu Lễ muốn làm một vị vua tài trí mưu lược kiệt xuất, sau này đăng cơ cùng cơ hội uy hiếp tam quân, chiến dịch lần này chính là cơ hội, so với tự tay chém chết thống lĩnh của Thát Đát là nhị vương tử thì còn minh chứng nào hữu lực hơn sao?
Chu Lễ rõ ràng biết ý tứ của Dịch Vân Khanh, cho nên trừ bỏ cảm kích cứu mạng lần này cũng có thêm thưởng thức! Là một nhân tài điềm tĩnh, cơ trí, còn là người thức thời đúng mực lại tài hoa hơn người, quả thực là vật báu hoàng kim! Đối với hắn có người như này tương lai làm quan đứng đầu mà nói, chính là hòn đá tảng hữu lực mà hắn có thể dùng để quét dọn đám hủ bại thế gia!
“Bình Dương Dịch thị Dịch Vân Khanh nghe chỉ!” Chu Lễ chính thần, thanh âm ổn trọng, lần đầu tiên bắt đầu trọng dụng hắn, sau ngày hôm đó nhất định là trọng thần: “Bổn cung phong ngươi làm giám quân chinh bắc! Hiệp trợ quân chinh bắc đem người Thát Đát đuổi ra khỏi quốc thổ của ta! Cũng ép chúng phải đưa lên thư hàng!”
“Thần, lĩnh chỉ! Khấu tạ hoàng ân!”
Thái tử cũng là thiên tử chi trách, hoàn toàn có quyền phong tước giám quân. Tướng lĩnh lớn nhỏ trong quân chinh bắc cũng hiểu năng lực của Dịch Vân Khanh, còn có công cứu mạng long ân, không dám nói gì. Thường Đông vẫn không hiểu được, trở lại trong trướng bồng liền nói thầm với Chu Lễ: “Vì sao chỉ phong làm giám quân? Rõ ràng phong tướng Phiêu kị tướng quân cũng đúng mà?”
Chu Lễ cùng Dịch Vân Khanh mắt đối mắt, đối với lời này đều thật xem thường.
Thường Đông tức đến giơ chân: “Các ngươi cấu kết với nhau làm chuyện xấu!”
Ngô Bình Sinh đá qua một cước: “Loạn mắng thái tử, tội thêm một bậc!”
“Ta nói chính là lời nói thật nha! Ngươi xem bọn họ mắt đi mày lại nhất định là đánh cái chủ ý gì đó mà không nói cho ta biết. Ngươi không muốn biết sao? Hoặc là ngươi cũng biết rồi?!”
Mắt đi mày lại?! Chu Lễ hận đến nghiến răng, y quyết định, chờ về sau trở lại kinh thành, thế nào cũng phải đem tiểu tử này bắt lại, hảo hảo giáo dục một phen!
Dịch Vân Khanh lông mi nhảy dựng, lạnh lùng trừng mắt một cái.
Ngô Bình Sinh tức giận đánh hắn: “Ta không biết! Ta chỉ biết rằng điện hạ cùng Dịch đại nhân làm như vậy khẳng định là có nguyên nhân!” Nói xong trừng mắt: “Nói ngươi không biết bao nhiêu lần, trước mặt người khác dám lại không biết lớn nhỏ như vậy, có tin ta sẽ tha ngươi ra ngoài đánh mông hay không?!”
Thường Đông mạnh xoa cổ, yếu ớt phản bác: “Nơi này lại không có ngoại nhân…”
Ngô Bình Sinh làm bộ nhấc chân, Thường Đông bĩu môi thối lui đến một bên.
Chu Lễ chỉ phong Dịch Vân Khanh làm giám quân, bởi vì hiểu rất rõ ràng vị trí của hắn, tài hoa hơn người, biết tiến biết lùi, khi thì quang minh chính đại khi thì là âm thầm dùng chút thủ đoạn nhỏ, thấy rõ thời cuộc được mất, thuộc tính chính là một con hồ ly, người như vậy lại chỉ để ở chiến trường chém giết này có thể nói là vô cùng đáng tiếc! Người như vậy nên để tại triều đình nơi có biết bao con hồ ly khác, mới là thích hợp nhất! Chỉ phong giám quân chứ không phong tướng quân là vì sợ đến lúc đó không đủ người, dù Dịch Vân Khanh, một nhân tài toàn năng như vậy, để trên chiến trường cũng đều có thể lấy được danh hào.
Dịch Vân Khanh là phi thường rõ ràng mục tiêu của chính mình, không phải là nhập quân doanh cũng không phải là chức tướng quân, hắn nhìn trúng không phải là chiến trường khói lửa mà chính là triều đình, nơi chiến trường không có khói thuốc đó! Kia, mới là nơi mà hắn chân chính có thể thi triển tất cả khả năng.
Thường Đông nói hai người cấu kết với nhau làm việc xấu cũng không có sai, dù sao hai người đã muốn cấu kết với nhau chuẩn bị làm việc xấu!
Chu Lễ ho nhẹ đem tầm mắt hướng về chính mình, hỏi: “Thát Đát nhị vương tử có cầm được đầu hắn về không?”
Thát Đát Thống soái bỏ mình làm cho đối phương rối loạn trận tuyến, Thái tử cũng bị trọng thương, hai phe cũng không có tâm chiến đấu, bất quá Dịch Vân Khanh ở hậu tuyến, liều mạng đem thủ cấp của Thát Đát nhị vương tử mang trở về.
“Có thủ cấp liền không sai.” Cùng với Thát Đát điên cuồng cướp đoạt, sau lại đem được thủ cấp thống lĩnh về, đã là một công lao rất lớn.
Ngô Bình Sinh đón lời: “Ta sai người mang chút băng đến, thủ cấp liền chôn ở băng, bảo quản nửa tháng là không có vấn đề gì.”
Thường Đông sờ sờ cằm: “Rõ ràng là nên đem thủ cấp mang về kinh thành hảo hảo bảo quản, chờ sau khi hết chiến tranh bắt Thát Đát vương mang hoàng kim đến đổi.”
“Sao thế được?” Dịch Vân Khanh lắc đầu: “Làm như vậy rất dễ chọc giận người Thát Đát, vả lại thủ cấp cũng khó bảo quản được, rất dễ xảy ra chuyện. Người chết vì danh dự, lấy thủ cấp ra mà uy hiếp cũng không dễ nghe.”
“Vậy đem thủ cấp treo ở cửa thành?”
Dịch Vân Khanh lười nói với y, toàn đưa ra mấy cái chủ ý vớ vẩn.
Chu Lễ lắc đầu: “Nếu như là một Thát Đát tướng quân, thì cũng sẽ treo, nhưng người chết lại là Thát Đát vương thất, so với không chịu trả thủ cấp hậu quả càng nghiêm trọng hơn!” Đồng dạng đều là hoàng gia, Chu Lễ thực hiểu được làm như vậy sẽ gánh hậu quả.
“Vậy nhất định phải trả lại cho bọn họ?! Cứ vậy mà trả lại?!”
“Ai nói là trả cho không đâu?” Dịch Vân Khanh cười khẽ.
Chu Lễ cũng cười theo: “Vậy việc hiệp nghị lần này liền giao cho Dịch đại nhân!”
“Tuân mệnh, vi thần nhất định sẽ không phụ sự kì vọng của điện hạ!”
Hiệp nghị, không phải chỉ là cãi cọ thôi sao? Không ai so với Dịch Vân Khanh thuộc tính hồ ly này thích hợp hơn cả.
Chiến tiền hiệp thương sau khi Thát Đát mấy lần công kích không có được kết quả mà bắt đầu, Dịch Vân Khanh không phụ kì vọng của mọi người mà hung hăng làm thịt Thát Đát, ngựa, vật tư chuẩn bị cho chiến tranh, khiến cho tân thống soái của Thát Đát trong mộng cũng phải mắng chửi! Chính là, Dịch Vân Khanh lấy phi thường cao siêu kĩ xảo đàm phán, quay quay ba lượt lấy được quyền chủ động ngừng chiến!
Ba lượt chủ động ngưng chiến, nói cách khác, ở trên chiến trường chỉ cần bên này thổi kèn ngưng chiến, vậy người Thát Đát liền không thể truy! Nói cách khác chính là bị động bị đánh.
Đạo câu nói thật, Dịch Vân Khanh đổi lấy quyền chủ động ngưng chiến thật là linh cơ vừa động, cũng không nghĩ Thát Đát đàm phán như vậy không phát hiện, chụp cái bàn đáp ứng, đem hắn đều sửng sốt một hồi lâu.
Cái ‘kinh hỉ’ ngoài ý muốn này đem toàn quân đều cười giống như hồ ly vậy.
Thời gian sau, Chu Lễ thu được mật báo từ trong kinh bí mật chạy về kinh thành, xử lý nội chiến của hắn, mà ‘ ngoại chiến ‘, liền phó thác lại cho chúng tướng quân cùng Dịch Vân Khanh.
Dịch Vân Khanh lập nhiều quân trạng, nhìn theo Chu Lễ rời đi. Nửa tháng sau, tin tức Hoàng thượng băng hà truyền đến, chỉ cách nhau năm ngày, Thục vương viện cớ “Gia tộc của Hoàng hậu mưu hại Hoàng Thượng” dùng cớ dẹp phản loạn mà phát binh tiến xuống phía nam, ngang nhiên công hãm Dương Châu!
Dịch Vân Khanh, lúc ấy chân liền mềm nhũn.