Lang Vương ngồi chồm hổm trên cự thạch, từ trên cao nhìn xuống Dịch Vân Khanh, bình tĩnh vô ba, coi như cái gì cũng chưa phát sinh, cũng như là đang nghĩ tới điều gì đó.
Đám binh lính cùng hai thanh niên da đầu run lên nhìn chằm chằm bầy sói, trong lòng đối với câu nói của Dịch Vân Khanh chỉ hận không thể khóc toáng lên được. Đại nhân ơi, ngài đến tột cùng là muốn đùa cái gì a? Cho chúng ta cái mạng có được không?
Dịch Vân Khanh cùng Lang Vương đối mắt, một chút cũng không lo lắng bầy sói đang đi lên.
Thật lâu sau, từ sau lưng Lang Vương đi tới một thanh niên nét mặt ôn hòa, theo sau còn có một cái đuôi nhỏ, cái đuôi nhỏ này vừa thấy Dịch Vân Khanh, liền kinh hô: “Phụ thân!”.
Hai người này đúng là Đông Dương cùng Dịch Khiêm vừa ra khỏi sơn động săn thú. Hai người từ nơi xa đã nghe thấy tiếng bầy sói gào thét, cứ ngỡ là có thôn dân tiến nhập lãnh địa của Lang Vương, vội vàng chạy tới lại nghìn vạn lần không ngờ lại gặp được người mà bọn họ vẫn mong nhớ.
Đông Dương ngơ ngẩn, Dịch Khiêm từ trong bầy sói trực tiếp bổ nhào về phía Dịch Vân Khanh: “Phụ thân… Ta nghĩ người không cần ta… Không cần ta cùng tiểu phụ thân…”
“Ngu ngốc.” Dịch Vân Khanh cũng là mũi ê ẩm, nhẹ xoa đầu Dịch Khiêm nói: “Khiêm nhi cao lớn, cũng hiểu chuyện.” Ngẩng đầu thấy Đông Dương vẫn chưa hoàn hồn, đi tới giống như trước kia mà nắm lấy tay y: “ Sao vẫn còn vờ như ngớ ngẩn? Một năm rưỡi không gặp liền không quen biết sao?”
Đông Dương hoàn hồn: “… Đại thiếu gia.”
Nắm thật chặt tay y, cái nắm tay này giống như thô bạo không muốn tạo ra bất kì lỗ hổng nào, trong lòng tràn đầy đau khổ: “Ước định một năm ta đã bỏ lỡ, nhưng ước định hai năm vẫn còn. Đông Dương, ngươi không được chối.”
Dịch Khiêm ngưng khóc, giương mắt hồ nghi.
Dịch Vân Khanh gõ gõ ót nó: “Chuyện của đại nhân, tiểu hải tử không quản được.”
Bầy sói bất tri bất giác toàn bộ thối lui, hai thanh niên chân run lập cập nãy giờ cũng nhẹ nhàng thở ra, đồng thời cũng đối Dịch Vân Khanh là thập phần kính nể. Mấy tên lính biết đại nhân nhà mình có một vị nam thê vô cùng trân ái, thấy người đối diện đều chắp tay: “Thuộc hạ tham kiến phu nhân.”
Hai thanh niên trừng lớn mắt. Phu nhân?!
Đông Dương kinh ngạc, nhìn về phía Dịch Vân Khanh.
Nắm thật chặt tay, ý bảo không sao: “Không có vấn đề gì, bọn họ là binh lính của ta, về sau là thị vệ trong phủ.”
“Đại thiếu gia…”
Dịch Vân Khanh không thể nề hà, nhưng cũng không thể ở nơi này phản bác lại y, nói: “Đi, quay lại sơn động, rồi lại nói chuyện với ngươi sau.”
Một nhà lão thái gia trong sơn động còn chưa biết Dịch Vân Khanh đã trở lại, lão phu nhân cũng không có biến hóa gì, chỉ đến khi hắn ở trước mặt mọi người dập đầu ba cái, mới bừng tỉnh, nhận ra là không phải mình đang mơ.
Lão phu nhân mừng rơi nước mắt, lão thái gia cũng kích động, vội đem người nâng dậy, vui mừng nhìn hắn: “Tốt, tốt, trở về là tốt rồi!”.
Người lo lắng nhất đã an toàn trở về, còn mang theo tin chiến sự đã ngừng, lão thái gia kích động, không biết dùng lời nào để diễn tả được, nghe được tin thái tử phong hắn là giám quân, trong trận chiến với Thát Đát còn lập được công lớn nên được Thái tử đặc xá cho Dịch gia, còn nhiều chiến công hiển hách khác nữa, lại cùng tam quân thảo phạt phản quân, tuy rằng hắn đã từ chức giám quân, nhưng trước lại có công cứu giá sau lại có công huân, này đã đủ để cho Dịch gia hưng thịnh! Lão phu nhân cùng Dư thị vui mừng, tạ ơn tổ tông đã phù hộ!
Toàn gia cùng nhau nói chuyện một đêm, ngày thứ hai sớm đã tỉnh, nghỉ ngơi một lát liền dưới sự hộ vệ của binh lính theo đường cũ trở về. Chỉ dừng lại thôn một lát liền lên xe ngựa do những người trước đã lưu lại mà phóng tới trấn trên.
Quan huyện đương nhiệm sớm đã thu được tin tức, dẫn theo người ra đón từ cửa thàng, đối Dịch Vân Khanh hành lễ: “Hạ quan tham kiến đại nhân.”
Dịch Vân Khanh xuống ngựa: “Huyện thừa đại nhân miễn lễ.” Đối với xưng hô của quan huyện, trong lòng hắn cũng sáng tỏ, chỉ sợ là chức vị mới của hắn đã được ban xuống. Có thể làm cho quan huyện tự xưng hạ quan, lại nhiệt tình như vậy, hắn chắc đã nhận được chức thượng quan tri phủ hoặc thông phán. Ấn theo tính cách cùng hiểu biết của hắn về hoàng thượng, mười phần mười là chức tri phủ Dương Châu. “ Thời gian không còn sớm, phiền Huyện thừa đại nhân an bài chỗ ở cho gia quyến của bản quan, sáng sớm ngày mai sẽ hồi phủ thành. Cũng mời đại phu đến, giúp chuẩn mạch cho gia quyến của bản quan.”
“Không dám phiền toái, đây là việc hạ quan phải làm.”
Chỗ ở đã thu thập xong, ngay tại dịch trạm của thị trấn. Huyện thừa phu nhân tự mình dẫn người hảo hảo thu thập một phen, còn cẩn thận dặn dò nha hoàn tiểu tư.
Đại phu được mời đến, thỉnh mạch cho lão thái gia bọn họ, ngay cả Dịch Khiêm nhỏ nhất cũng chuẩn mạch. Kết quả là lão thái gia cùng đại lão gia không có gì trở ngại, tĩnh dưỡng một thời gian liền tốt, Dịch Khiêm còn nhỏ nên áp lực cũng không lớn, ngược lại là Đông Dương, chuẩn mạch ra thể trạng bị hao tổn quá nặng. Tinh thần luôn bị buộc chặt hơn nữa lại làm lụng vất vả quá độ, Đông Dương đem thân mình khỏe mạnh ra gây sức ép quá nhiều, bất quá cũng may Đông Dương căn cơ tốt, dùng thuốc bổ đồ bổ chậm rãi điều dưỡng liền sẽ lại tốt.
Có đại phu bên cạnh cam đoan Đông Dương chỉ cần hảo hảo điều dưỡng thì sẽ không làm sao, nhưng trong lòng Dịch Vân Khanh vẫn có cảm giác như bị một khối đá đè nặng tới không thở nổi. Hơn nữa, buổi chiều Đông Dương bị sốt nhẹ, làm cho Dịch Vân Khanh càng giống như chim non sợ cành cong, luôn canh giữ bên giường bệnh không rời nửa bước, uy dược lau người hắn cũng mượn ai làm thay. Sáng sớm hôm sau, cái gì cũng không cố, đem người bao kín lại không một kẽ hở lên xe ngực, ra roi thúc ngựa chạy về phủ thành, để đại phu tốt nhất ở đó chuẩn mạch bốc thuốc, đại phu phải xác định mãi là không có việc gì, lúc ấy mới có thể yên tâm mà nhẹ nhàng thở ra.
Dịch gia từng sống trong nhung lụa giàu sang sau lại bị lưu đày xuống Dương Châu, đến bây giờ lại giữ chức quan tri phủ, có thể nói là từ núi cao thẳng tắp mà rơi xuống dưới, sau lại từ dưới thẳng tắp trèo lên trên, này kết quả là hai cái cực đoan, nhưng tốc độ này cũng làm cho người ta hoa cả mắt.
Có lẽ chức quan tri phủ này đối với Dịch gia mà nói cũng không tính là quá hiển hách, dù sao trước kia Dịch gia cũng đã có các lão thái phó, gần đây thì cũng có Dịch nhị gia giữ chức quan nhị phẩm trong cung, nhưng nếu xem vinh quang của tổ tiên, rồi lại nhìn Dịch nhị gia thì Dịch gia đã gặp phải đại họa. Nay chức tri phủ lại là Dịch Vân Khanh theo long chi công đắc tới, cũng là trên chiến trường dùng tính mạng hợp lại mà có được, có lẽ chính là bởi vì chi (một nhánh nhỏ trong gia phả) không đổi, mới khiến cho người ta cảm thấy chân thật hơn.
Dịch Vân Khanh trở về, hôm sau liền nhận quan ấn tri phủ, vội vàng trùng kiến các thôn bị tàn phá nặng nề, vội vàng phát lương thực cùng hạt giống, vội vàng trấn an dân tâm, vội vàng trùng tu thủy lợi, vội vàng làm công tác thống kê nhân khẩu, vội vàng một lần nữa kiểm kê những vùng gieo trồng ruộng lúa tốt, tuy những việc này đều có quan viên cấp dưới cẩn thận xử lý, nhưng khi một lệnh được ban ra, hắn còn cần phải xác minh tiến độ, như vậy mới khiến cho hắn cảm thấy chắc chắn, mới có thể thực thi mà ban lệnh chính thức. Cũng may Dịch Vân Khanh đã trải qua trên chiến trường, đối với công vụ nặng nề này đã từng tiếp xúc qua, mệt thì khẳng định là có, nhưng vẫn có thể đảm nhiệm được.
Hắn chỉ cảm thấy thua thiệt người nhà, đặc biệt là Đông Dương. Thường thường trời còn chưa sáng hắn đã rời khỏi nhà, khi trở về đối phương đã muốn ngủ, thân thể còn chưa được điều dưỡng tốt, thỉnh thoảng vẫn bị sốt nhẹ, hắn cũng không có biện pháp ở cùng y.
Ngày hôm đó lại vội đến nửa đêm mới trở về, thủ vệ thấy vội mở cửa.”Đại thiếu gia.”
Mấy ngày nay, Dịch Vân Khanh vẫn luôn vội vàng đi các huyện, trấn, thôn đôn đốc chuyện trùng kiến, đi sớm về trễ, ngay cả thời gian thỉnh an cũng không có. Đối tùy tùng theo nói: “Đến xem lão thái gia, lão gia bọn họ đã ngủ hay chưa, nếu đã ngủ thì không được quấy rầy, nếu chưa thì thông tri nói ta muốn thỉnh an. Bé tiếng một chút.”
Hai tùy tùng đều là người thông minh, hiểu biết chữ nghĩa, nghe vậy ăn ý phân ra một người chạy vội đi làm, mà người còn lại cùng tiểu tư tự giác đem Dịch Vân Khanh nghênh tiến căn phòng ngay cạnh ngoại viện, tay chân lanh lẹ dâng nước trà, khăn lau, thay cho hắn bộ quan phục nặng nề nghiêm chỉnh bằng bộ thường phục, tùy tùng vội chạy đi cũng đã quay lại.
“Hồi đại thiếu gia, lão thái gia cùng lão gia cũng đã nghỉ ngơi. Tổng quản nói lão thái gia cùng lão gia đều có dặn dò, nói đại thiếu gia gần đây quan vụ bận rộn, đã trở lại liền tự nghỉ ngơi sớm, còn dặn dò nói đại thiếu gia nên chiếu cố thân thể, không được để bản thân bị mệt mỏi.”
Dịch Vân Khanh trầm ngâm gật đầu, buông trà đứng dậy, hai tùy tùng thông minh liền cầm theo đèn lồng đi trước dẫn đường. Cái này đã trở thành thường thức của mọi người trong phủ, mặc kệ là Dịch Vân Khanh về sớm hay muộn, nhất định cũng phải về viện của mình nghỉ ngơi.
Thủ vệ cũng biết điều này, cho nên càng muộn thì tinh thần lại càng tốt, nghe thấy tiếng động liền đem cửa viện mở ra, nha đầu gác đêm nghe thấy động tĩnh cũng lập tức tinh thần tỉnh táo, đứng dậy hầu hạ, nhỏ giọng gọi người mang nước ấm tới.
Nguyên bản Đông Dương ở bên trong nghỉ ngơi, nghe thấy tiếng động, liền mặc thêm y phục xỏ giày, xuyên qua bình phong cực lớn hoa mai vàng, đại nha hoàn thông mình nhìn thấy lập tức buông mọi việc trong tay, đem sa liễu ngăn cách nội thất với ngoại thất nhấc lên: “Thiếu phu nhân.”
Dịch Vân Khanh ngó lại: “Đánh thức ngươi?” Ngoài miệng nói xong tay cũng đem người kéo tởi, tay đặt trên trán xem nhiệt: “Hoàn hảo, không phát sốt.”
Kéo cái tay trên trán xuống, lắc đầu: “Hai ngày nay cũng không có bị nữa.”
“Không sốt là tốt, nhưng dược cùng thuốc bổ cũng không được giảm. Bệnh này tốt nhất là một lần liền chữa thật tốt, nếu không sợ sau này sẽ thành bệnh căn.” Thấy Đông Dương gật đầu đáp ứng mới yên tâm, lập tức lại nói: “Dược nếu cảm thấy khó uống, thì bảo nha hoàn chuẩn bị chút mật, cũng bảo đại phu sửa lại chút thuốc bổ. Muốn ăn gì thì phải nói cho nha hoàn hay quản gia, xuất môn nhớ phải mang theo thị vệ cùng nha hoàn.”
Đông Dương bị nói đến đỏ bừng cả mặt, Dịch Vân Khanh theo bản năng lại sờ trán y, sợ y lại phát sốt. Kết quả lại càng khiến cho Đông Dương ngượng ngùng, nhóm nha hoàn cũng phải cúi đầu nhịn cười.
Đại nha hoàn coi như có chút lương tâm, nhịn cười xong liền đem đuổi nhóm tiểu nha hoàn ra ngoài, thi lễ hỏi: “Đại thiếu gia có muốn dùng chút điểm tâm khuya hay không?”
Dịch Vân Khanh cảm thấy phiền toái.
Đông Dương đứng dậy: “Tiểu phòng bếp có chuẩn bị mỳ tươi, ta đi lấy non nửa bát đến.”
“Bảo nha hoàn làm.”
“Không có việc gì, rất nhanh.”
Đông Dương kiên trì, Dịch Vân Khanh không có biện pháp, chỉ phải căn dặn nha hoàn chú ý chút đừng để y làm việc gì nặng, xong lại cứng rắn khoác thêm cho y một kiện áo choàng. Thật ra mà nói, ba tháng qua Đông Dương suy yếu, thường thường phát sốt, thân thể lại nhiễm thêm phong hàn, đã làm cho hắn trông gà hóa cuốc cùng sợ hãi. “Bên ngoài trời lạnh.”
Đông Dương khoác thêm áo, đại nha hoàn cầm theo đèn lồng, một tiểu nha đầu chạy tới tiểu trù phòng đốt đèn nhân tiện nhóm lửa, một người khác thì chạy tới đại trù phòng thái mỳ.
Tiểu trù phòng cũng là nằm ở sân sau với các tiểu phòng ở, rất gần. Lúc Đông Dương đến đó, tiểu nha đầu đã nhanh nhẹn thắp đèn, đang nhóm lửa, đại nha đầu đem áo choàng của Đông Dương đưa cho tiểu nha đầu, đem ra xa một chút, tránh bị ám mùi dầu mỡ. Xoay người tay chân nhanh nhẹn đem những bát đũa cần dùng gì đó mang ra, rửa sạch nồi chào bát đũa, nha hoàn đến đại trù phòng lấy canh về, thấy Đông Dương đang dùng do thái khương thông
(cái này m chịu k biết là gì nữa T.T) , lông tóc lập tức dựng đứng lên, vội vàng chạy tới đoạt lấy.
Đúng lúc đại nha hoàn đem hai cái nồi đều rửa sạch, Đông Dương đem canh đổ vào nồi nhỏ để giữ nhiệt, bát đũa cũng ngâm qua nước nóng. Thái xong gừng tiểu nha hoàn lấy ra hai củ cải trắng từ trong rỏ rau, bứt lá,gọt vỏ xong, liền rửa sạch thái thành từng sợi nhỏ.
Đông Dương cảm thấy vứt lá cải trắng thì phí phạm, nói: “Đừng đem lá đổ đi, đem nó thái nhỏ, thêm vài cái ớt cùng xào chung.” Mỳ cùng cải trắng có điều thanh đạm, không bằng xào chút cải ớt muối, để thêm vị lại giòn giòn.
Nếu phải xào rau, Đông Dương liền không vội mà sai nha hoàn đặt thêm một nồi nữa, liền mở to lửa, đổ dầu nêm gia vị ớt muối, gần xong thì lại cho thêm chút dấm để tăng vị chua. Sau đó liền mới đun canh.
Làm xong thì nha hoàn nhắc nhở, Đông Dương liền lấy ra hai chén, một chén nhiều chút, một chén ít hơn một chút, nhiều tự nhiên là của Dịch Vân Khanh, ít hơn chút chính là y cùng ăn.
Hai chén mỳ thơm ngào ngạt, nha hoàn nhanh nhẹn đậy lại.
Một nha hoàn nhanh nhẹn khác cầm áo choàng tới, Đông Dương đối đại nha hoàn nói: “Chút mỳ còn lại đó, các ngươi chính mình ăn đi, đừng để bị đói.”
Vài nha hoàn nhìn nhau, thi lễ cảm ơn.
Bên trong gian phòng Dịch Vân Khanh đang cầm quyển sách xem, thấy mùi thơm bay tới liền hít hít cái mũi. Vốn dĩ là không thấy đói bụng, vừa ngửi thấy mùi thơm này liền thấy có chút đói bụng.
Đông Dương cởi áo choàng ngồi ở đối diện.
Dịch Vân Khanh đã khẩn cấp cầm lấy chiếc đũa ăn một hơi, một miếng ăn vào vừa ngon miệng vừa ấm nóng, hai ngụm ăn hết, đều cảm thấy mũi có chút đổ mồ hôi. Hoãn hoãn nói: ” Thời điểm đánh giặc ta đi theo hoàng thượng, điểm tâm khuya được ăn nhiều nhất chính là mỳ, canh thịt dê, canh thịt bò, canh thịt heo, cái gì canh đều đã nếm qua, nhưng mỗi lần ăn xong đều cảm thấy ngươi làm vẫn ngon hơn.” Lại gắp một miếng dưa chua ăn chung với mỳ, ân, ê ẩm lại giòn, vừa lúc khai vị.
Đông Dương ăn từng miếng nhỏ, cảm thấy nóng còn thổi hai cái.”Nào có ngon như đại thiếu gia nói như vậy…”
Dịch Vân Khanh mí mắt hơi nheo lại, lại chậm rì rì nói: “Đông Dương, ngươi tính toán khi nào thì sửa miệng? Đều đã trốn hơn ba tháng, nếu còn tiếp tục trốn như vậy, ta đây liền phải nói cho lão thái gia cùng lão phu nhân, đến lúc đó xem ai không đẹp mặt.”
Đại nha hoàn đang pha trà “phốc” một tiến, nhịn không được mà cười ra tiếng.
Dịch Vân Khanh liếc mắt: “Nha hoàn không lớn không nhỏ dám nhìn chủ tử chê cười, ngày mai liền đuổi ra ngoài!”
Đại nha hoàn đem trà đã pha xong đặt trước mặt hai người, nghiêm trang cẩn thận nói: “Đại thiếu gia, ngài ngại nô tỳ ở trong này vướng bận thì cứ việc nói thắng, tội gì lại lấy lý do mà hãm hại nô tỳ?” Nói xong dương dương cái cằm nhỏ, đi ra ngoài rồi đóng cửa lại.
Nhìn nhìn, Dịch Vân Khanh có chút chán nản: “Đông Dương, mấy chuyện nha hoàn không lớn không nhỏ này cũng không thể không quản.”
Đông Dương tức giận trừng hắn. Hiện tại chưởng quản gia đình chính là Đại phu nhân Dư thị, biết rõ y không phải người thận trọng quan tâm quá nhiều tới những việc tiểu tiết, lại sợ đụng phải nha hoàn bụng dạ khó lường mà thua thiệt, cho nên cấp viện này đều là những nha hoàn tướng mạo có chút bình thường nhưng cực kì nhanh nhẹn, có khả năng lại luôn hoàn thành bổn phận, không có ai là không có mắt nhìn hay khinh thị nói xấu chủ tử, phải nói những nha hoàn này đều là những người cực kì làm tốt bổn phận của mình, nhưng đến miệng hắn thế nào lại thành ‘không lớn không nhỏ’. Cũng không nghĩ xem ai là người ba ngày hai ngày lại nhắc lại chuyện đó, mới biến nha hoàn tốt trở thành ‘không lớn không nhỏ’: “Đại thiếu gia nếu không nói, các nàng tự nhiên sẽ không ‘không lớn không nhỏ’.”
Dịch Vân Khanh chán nản, cúi đầu mãnh liệt ăn mỳ, trong lòng thầm nghĩ: Được, hắn không cùng y thừa dịp miệng lưỡi trốn tránh! Hắn dùng ‘ hành động ‘ nói chuyện!
Ngày hôm sau, Dịch Vân Khanh vẻ mặt thần thanh khí sảng xuất môn, dặn dò nha hoàn không cần quấy rầy Đông Dương ngủ, thỉnh an qua các vị trưởng bối, tinh thần chấn hưng tiếp tục làm việc.
Lão thái gia lão phu nhân bọn họ đối với việc Đông Dương không đi thỉnh an cũng không nghĩ nhiều, bởi vì bọn họ đã nói qua nếu thân thể của y cảm thấy không tốt, thì không cần mệt nhọc đứng dậy thỉnh an, Dư thị lo lắng Đông Dương lại phát sốt, phái quản gia tới xem, hỏi ra không có việc gì lúc này mới yên tâm.