Thu thập hương liệu, được Dịch Vân Khanh cực lực đề cử, đêm đó toàn gia ăn các món nướng thôn dã do Đông Dương làm, các lão thái gia luôn không thích ăn các món nướng cũng cực lực khen ngợi, có thể thấy được tay nghề tinh xảo của Đông Dương.
Ngày thứ hai trời còn chưa sáng, Đông Dương lại cùng hai huynh đệ Vân Xuân Vân Thanh lên núi, theo lẽ thường hai huynh đệ lấy các con mồi trong bẫy trúc mang về cho Tứ gia và Dịch Vân Khanh mang lên trấn trên, có hai bẫy rập tuy không thu hoạch được gì nhưng Đông Duong vẫn chưa nản lòng, ngược lại chọn một địa phương mới. Thời điểm thái dương xuống núi, Dịch Vân Khanh chờ ở dưới núi từ phía xa thấy liền đi tới đỡ lấy trên tay y một con thỏ hoang.
Hai người đi song song trên sơn đạo: “Món ăn thôn quê bán ở trấn trên vô cùng tốt, thỏ hoang cùng gà rừng hôm qua đem qua tiêu thụ rất tốt. Lớp da thỏ hoang sau khi được dùng muối xử lý thô ta dùng mười văn tiền đều thu lại hết, hiện tại đều đang ở trong nhà. Chuyện cung tiễn ta đã tìm được tay thợ lão luyện, tổ tiên của tay thợ đó cũng từng là thợ săn, đáng tiếc lưu lại cũng chỉ có tay nghề chế cung tiễn còn tay nghề săn bắn lại thất truyền. Vừa nghe nói ta chế cung tiễn là muốn săn thú, liền cố ý lôi kéo ta lải nhải một phen liền thu ba lượng bạc hẹn ba ngày sau giao tiễn.”
Nghe được chuyện làm cung tiễn có tin tức, Đông Dương vui vẻ.”Chỉ cần có cung tiễn, ta liền vào thâm sơn.”
“Năm năm không dùng qua cung tiễn nhưng vẫn tin tưởng như vậy, có thể thấy tài bắn cung tất nhiên cực cao.” Dịch Vân Khanh cũng có tài bắn cung, mười lần bắn trúng tâm không phải nói khoác, cho nên khi nói lời này thì khó tránh khỏi có điểm ý tứ trêu chọc.
Đông Dương liếc nhìn hắn một cái, cười nhưng không nói.
Dịch Vân Khanh không biết nói gì, hắn thấy chính mình bị khách sáo. Hiện tại liền thấy khó chịu, cảm thấy thừa dịp có chút công phu mồm mép cũng không có ý nghĩa, liền đem lời nghẹn lại trong bụng, nghĩ chờ cũng tiễn chế tạo xong liền phải so cao thấp một phen.
Nếu nói là khinh bỉ Dịch Vân Khanh cũng thật là ủy khuất Đông Dương, bởi vì Đông Dương căn bản không có ý so cao thấp. Phải biết rằng dùng danh tiễn vì chữ “sát” cùng với dùng danh tiễn vì chữ “nhạc” có thể so sánh sao? (
ý là so sánh việc dùng cung tiễn để săn thú với cung tiễn để giải trí là không hợp lý)Biết hôm nay sẽ có da được xử lý thô bằng muối thu về, Đông Dương liền trước một bước thu thập xử lý tốt cả loại thảo dược bên ngoài. Mỗi một thợ săn đều biết lớp da đều rất trân quý, nhưng khác nhau ở chỗ có người chỉ biết các xử lý thô là dùng muối rửa sạch rồi thêm ít hương liệu, nhưng cũng có thợ săn biết xử lý thô xong rồi còn biết xử lý tinh tế lớp da, giống như Đông Dương. Cách xử lý lớp da thành phẩm phi thường phức tạp rườm rà, sau khi qua xử lý thành phẩm, lớp da được xử lý thô với xử lý thành phẩm, chất lượng khác nhau một trời một vực.
Da thỏ được rửa bằng nước muối vẫn tản ra mùi khó chịu. Đông Dương nói ra bên dòng suối lấy nước tẩy trắng mười phần, sau lấy ra dụng cụ không cần người giữ hộ, lấy giá gỗ đã được chuẩn bị tốt cố định tứ chi, sau liền dùng nước thuốc được nấu tốt từ mười loại thảo vật, bảo đảm mỗi căn da thỏ đều được trải qua mấy lần nước thuốc tẩy trừ. Chờ đến nước thuốc lạnh rồi liền lấy da thỏ nấu qua nước thuốc đem phơi, hương thuốc tỏa khắp nơi.
Phải đảm bảo mỗi căn da thỏ đều vào nếp, không co lại cũng không bị ruỗi. Chờ da thỏ được làm lạnh một chút, rồi lại đem ngâm trong nước suối một buổi tối. Ngày hôm sau lại để dưới bóng mặt trời hong khô, hong khô xong tiếp tục để dưới thái dương phơi nắng nửa canh giờ.
Một đám người xem đến nhập thần, Dịch Vân Xuân không khỏi tò mò hỏi: “Cứ vậy là xong ạ, không cần dùng hương liệu sao?”
“Lớp da sau khi được xử lý tốt, thợ săn bình thường chắc là không biết ướp hương. Một là hương liệu tốt khó cầu, hai là các thương nhân buôn bán hàng da thì ngươi ướp hương liệu lại làm cho đối phương nghĩ rằng người chỉ dùng loại tầm hương để hương lưu ở mặt ngoài, tay nghề không tốt.”
Dịch Vân Xuân cái hiểu cái không.
Đông Dương không để ý nói: “Da thỏ là tương đối dễ dàng xử lý, nếu đụng tới da hổ hay da hồ, chỉ sợ so với hiện tại còn tiêu tốn gấp ba công phu.” Mặc kệ là săn thú hay xử lý da hay công đoạn chuẩn bị thảo dược, Đông Dương cũng chưa nghĩ tới là sẽ dạy được cho ai, y đã muốn chuẩn bị tốt tâm lý từ lâu rồi.
Ngày thứ hai lên núi, Đông Dương đem toàn bộ bẫy trúc thu lại, trực tiếp phá bỏ đều không được, tốt nhất là thay đổi vị trí đặt bẫy, hỏi nguyên nhân thì đó là quy củ bất thành văn của thợ săn, không thể mấy ngày chỉ đặt tại một nơi bắt cùng loại con mồi. Đây là cơ hội để con mồi có cơ hội nghỉ ngơi lấy lại sức. Chính xác là, từ khi Đông Dương vào trong núi, số lượng gà rừng thỏ hoang đã muốn giảm cực nhiều.
Xử lý tốt bẫy trúc Đông Dương chuyển hướng tới ba cái bẫy rập nhìn nhìn, có một cái bẫy rập có dấu vết con mồi giãy dụa, cuối cùng vẫn bị chạy thoát, Đông Dương chỉ sửa một chút rồi không quản.
Hôm sau nghỉ ngơi một ngày, ngày thứ ba buổi chiều Đông Dương từ trên núi trở về liền gặp toàn gia tụ ở trước phòng, chỉ thấy Dịch Vân Khanh phong thái tuấn tú nhẹ bước, bả vai khoan thai, tay trái nắm cung tay phải cài tên, ngưng thần tĩnh tâm bắn tên. Mũi tên sắc bén liền hung hăng bắn trúng thân cây cách đó mười bước.
Lúc đó, Dịch gia liền một mảnh khen hảo tiễn.
Đông Dương ở bên cạnh nhìn, không nói hảo cũng không tiến lên ngăn cản. Chỉ là vài cái tên tiểu bối Dịch gia, Dịch Vân Xuân ngẫu nhiên nhìn thấy y liền phất tay nói: “Đại tẩu đã trở lại, cũng xem thử cung tiễn này đi?”
Một nhà già trẻ lúc này mới phát hiện y đã đứng ở kia thật lâu. Dịch lão thái gia ho nhẹ, cười nói: “Đông Dương mười hai tuổi đã một mình vào núi săn thú, chắc tài bắn nhất định tốt lắm. Đến, thử bắn một mũi tên để cả nhà được mở mắt.”
Dịch Vân Tùng mặt đỏ hồng đưa qua cung tiễn trên tay, bởi vì hắn vừa rồi cầm cung cũng chưa kéo ra hoàn toàn, bắn ra tiễn mềm nhũn cũng chưa có chạm được tới vỏ cây.
Đông Dương xem cung tiễn trên tay, lắc đầu: “Đây là cung tiễn tốt, ta liền không thử. Nếu cung tiễn đã muốn làm tốt, ta đây nghĩ ngày mai trời chưa sáng thì liền vào núi.”
Lão thái gia trầm ngâm: “Nhất thời không cần vội. Khanh ca nhi bọn họ mới học săn thú không lâu, mạo muội vào núi chỉ sợ, ”
“Ta hôm nay vào núi phát hiện có dấu vết của dã lộc, ngày mai đi theo dấu vết hẳn là có thu hoạch.” Tầm mắt chuyển một vòng, nói: “Nhiều người vào núi sẽ khiến mãnh thũ hoảng sợ, cho nên ngày mai ta chỉ mang một người lên núi.”
Dịch lão thái gia không nói gì, dù sao hắn việc săn thú này không rành lắm, biết không nhiều liền không ngắt lời nữa.
Chỉ mang một người lên núi vậy tự nhiên sẽ chỉ mang học trò tốt nhất, Dịch Vân Xuân là phi thường có hứng thú, chính là nếu bàn về học, hắn chỉ có thể xếp hạng thứ hai, đệ nhất tự nhiên là Dịch Vân Khanh.
Đông Dương là nam thê, nếu đơn độc cùng một nam nhân khác lên núi cũng không được tốt lắm, chỉ có thể là Dịch Vân Khanh. Nếu nói lẽ, hắn là phu quân của Đông Dương, luận về công hắn cũng sẽ tự mình xung phong không trốn tránh, vì thế người đi cùng Đông Dương nhập thâm sơn không cần phải bàn cãi.
Con độc nhất phải nhập thâm sơn, đại lão gia cùng phu nhân Dư thị cũng không an lòng, cả đêm dặn dò trước sau, Dư thị còn tự mình chuẩn bị bao hành lý, chuẩn bị lương khô cho hai người.
Phu nhân Đại lão gia Dư thị, xuất thân từ một gia đình thương nhân, không được lão phu nhân chú trọng, sau khi gả cho Dịch gia cũng bị lão phu nhân coi xét cũng không được cấp cho quyền quản lý Dịch gia, khi tuổi còn trẻ cũng từng giận từng tranh đấu, dáng vẻ bệ vệ. Sau khi mang thai và sinh hạ Dịch Vân Khanh liền rời khỏi trung tâm tranh đấu, chuyên tâm an phận chăm sóc nhi tử. Muốn nói toàn bộ Dịch gia đại trạch không phân tranh, đầu tiên chính là Đông Dương, chính thê của trưởng tôn lại đại môn không ra, cửa trong không khóa, thứ hai chính là Dư thị, chính thê của trưởng tử sau khi hoài thai trưởng tôn, về lý nước lên thì thuyền lên lại không ra tranh đấu chỉ bình thản cùng thiếp thất của đại lão gia trò chuyện bình thản giao hảo.
Cả đêm chính thất cằn nhằn, đại lão gia mặc dù lo lắng những cũng không chịu được: “Ngươi liền yên tĩnh chút đi, đứa nhỏ còn chưa xuất môn thì ngươi đã đem đầu mình nổ tung rồi.”
Dung nhan Dư thị được bảo dưỡng tốt nhưng mi gian tràn đầy sầu lo, nhẹ giọng nói: “Khanh nhi mặc dù có học qua tài bắn cung, cũng từng cùng bằng hữu vào núi săn bắn, nhưng đều là mười người đi cùng nhau, còn có tráng phó đáng tin đi cùng, hiện tại lại chỉ có hai người, cũng chỉ có một hảo cung tiễn. Nghĩ đến đây tâm ta liền như bị lửa đốt, hay ta liền đi nói với Khanh nhi khiến hắn không lên núi nữa.” Nói xong đứng dậy định đi, đại lão gia tức giận trừng nàng.
“Phu nhân tỉnh lại đi! Hiện tại ngươi nghĩ tiền từ đâu ra? Hiện tại cái gì cũng đều phải dựa vào chính mình, muốn sống tốt chỉ có thể dùng chính đôi tay của mình! Khanh nhi chính mình có lý tưởng, không cho phép ngươi khiến hắn lùi bước!”
Dư thị cũng ảo não: “Ta là thân sinh mẫu thân, chẳng lẽ ta sẽ hại hắn, khiến hắn lùi bước?! Thử nghĩ trên núi có nhiều mãnh thú côn trùng, cái gì mà gọi trời trời không đáp, gọi đất đất chẳng hay, ta làm nương lo lắng như này có gì là sai sao?”
“Lo lắng? Vậy ngươi nói nên làm cái gì bây giờ?”
Dư thị do dự nói: “Đông Dương không phải nói mười hai tuổi liền một mình lên núi săn thú sao? Hắn không phải…”
“Ngừng.” Đại lão gia trừng nàng: “Ngươi cũng thấy do dự a? Con của ngươi là người, con của người khác thì không phải là người sao?”
Dư thị cười lạnh. Nàng rõ ràng không có ý tứ này, đại lão gia lại còn muốn nói ra điều này, đây là lợi dụng tâm nàng mà đem tiếng xấu đổ lên đầu nàng. Đông Dương gả cho Dịch gia năm năm, nàng tự vấn rằng bản thân chưa từng gây khó dễ cho y, bởi vì y mà đứa con duy nhất của nàng có một vết nhơ, chính là nàng biết điều này không thể trách Đông Dương. Cho nên năm năm này, nàng không tức giận cũng không trách cứ, cũng chỉ nhắm mắt làm ngơ, so với việc tam phòng tứ phòng thường thường châm chọc khiêu khích đã muồn có thiện cảm hơn nhiều.
Đại lão gia ngượng ngùng, cũng thấy lời này nói nặng. Chỉ là lời đã nói ra không thể bỏ xuống được, nghĩ nghĩ nói: “Đông Dương gả cho Dịch gia, lúc ấy ta an bài Ngô quản gia chuẩn bị, Ngô quản gia ngươi cũng biết, bình thường ỷ vào có ta là chỗ dựa liền người bình thường cũng không để vào mắt. Khi đó tình huống cấp bách, Ngô quản gia đem người về hoàn tất hôn sự ta cũng không hỏi gì nhiều, chỉ là sau này…” thấy ánh mắt nghi hoặc của Dư thị, khẽ cắn môi nói: “Ta nghe nói Đông Dương cũng không muốn gả cho Dịch gia, là Ngô quản gia lấy danh nghĩa Dịch gia gây áp lực cho nha môn địa phương, vừa lúc đại bá Đông Dương âm mưu chiếm gia sản, khiến người trong tộc bức Đông Dương lên kiệu hoa.”
Dư thị sắc mặt trắng bệch, vội hỏi: “Ngươi xác định việc này?”
Đại lão gia phẫn nộ: “Ta là nghe lời đồn, bất quá ngươi cũng biết tình hình khi đó, ta còn có tâm tư đi xác minh?”
Dư thị sắc mặt càng trắng, bất quá lần này là tức giận.”Lão gia! Không có tâm tư đi xác minh vậy ngươi cũng nên phái người đi hỏi cưới! Nếu Đông Dương không muốn, tuy có đại bá của Đông Dương tác chủ, cùng Ngô quản gia thông tri nha môn tạo áp lực, kia…” kia nói ra không phải chính là bọn họ Dịch gia ỷ thế hiếp người, cường thú dân nam!
Đại lão gia vẻ mặt lúng túng nói: “Khi đó nhị đệ thúc giục nhanh, ta…”
Không nói tới Dịch Nhị gia Dư thị còn không có tức giận quá, vừa nói tới liền nhớ lại đủ loại chèn ép, hiện tại liền tức giận trách móc: “Nhị đệ nhị đệ! Đều là nhị đệ tốt kia của ngươi! Ngươi còn có mặt mũi đề nói về hắn?! Ngươi có mắt không tròng, sai đem gạo đương minh châu, mọi chuyện đều theo hắn, kính hắn giờ hắn đâu? Nhị đệ tốt đẹp của ngươi có từng nghĩ tới ngươi? Lấy oán trả ơn hại Khanh nhi có bao nhiêu thảm? Khiến toàn gia chịu thảm như thế nào?!” Ngoài mặt thì nói né tránh tranh đoạt triều đình bức Vân Khanh thú nam thê, bên trong thì ám độ trầm hương đầu quân cho Nhị vương gia, Nhị vương gia bức vua thoái vị không thành, Hoàng thượng giận dữ toàn bộ người trong vương phủ bị giãm giữ suốt đời, quan viên đi theo Nhị vương gia đều bị liên lụy! Nếu Dịch nhị gia an phận thủ thường, yên ổn làm quan trong kinh thành, làm sao có thể rước lấy đại họa này?!
Đại lão gia muốn biện bạch, nhưng chỉ có thể há miệng thở dốc, sở tác sở vi của Dịch Nhị gia thật sự làm cho hắn không có lập trường để lấy lý do thoái thác.
Dư thị hừ lạnh: “Như thế nào? Không lừa mình dối người nữa?”
Đại lão gia ảm đạm, Dư thị liếc hắn. Thật lâu sau, hỏi: “Việc này trừ ngươi ra còn có ai biết? Lão thái gia biết không?”
“Nghe được tin tức ta liền chặn lại, sao dám để người bên ngoài truyền tai nhau?”
“Ta nghĩ là ngươi không dám để lão thái gia biết?” Việc này mà bị lộ ra ngoài, lão thái gia cả cuộc đời xem ghét ác như cừu chỉ sợ trước tiên lôi hắn ra chịu gia pháp đánh hắn một trận.
Lời này của Dư thị khiến đại lão gia mặt đỏ bừng.
Sau một lúc lâu, Dư thị hỏi: “…Việc này Khanh nhi cũng không biết?”
“Chỉ sợ không biết.”
“… Làm bậy nha…” Một đại nam nhân tốt, có tay nghề lại bị bức làm vợ, nhận hết trào phúng khinh bỉ phỉ nhổ, ước chừng là năm năm. Hơn nữa lại còn bị đại bá thân thiết áp bức, chua xót đó có mấy ai hiểu được? Thân là phụ mẫu, việc này song thân của Đông Dương cũng biết, vậy sẽ thương tâm đến mức nào?
Biết chân tướng sự tình, Dư thị một đêm không chợp mắt. Thật vất vả mới chợp mắt, thì hai người đang được canh cánh trong lòng thừa dịp ban đêm đã lên núi.