Nam Thê Của Tể Tướng

Chương 74

Chuyện hôn sự của Dịch Khiêm cũng đã thành tiếng gió truyền ra ngoài, nhiều phu nhân kiếm cớ ngụy trang tới cửa thám thính tin tức, chỉ có Dư thi là còn nhẫn nhịn được, lấy lý do Dịch Khiêm phải thi cử khảo công danh nên chuyện hôn sự dời lại tới đầu xuân sang năm.

Dịch Khiêm khổ học nửa năm, có lẽ ai cũng cho rằng hắn có vị phụ thân trẻ tuổi nhất làm quan nhị phẩm trong triều làm chỗ dựa vững chắc, dù thế nào cũng có thể dành được bảng nhãn thám hoa, bất quá lại không giống như người ta nghĩ, hắn cố gắng giành được tam nhãn cùng với chức quan so với tứ nhãn cũng không lớn hơn là mấy.

Kết quả này khiến cho hình tượng ‘chàng rể quý’ của các quý phu nhân trong kinh thành vỡ tan, Dịch gia là một môn hộ tốt, nếu đời sau không nhanh có, thì trăm năm sau lại thua Dịch Vân Khanh thì coi như ván đã đóng thuyền! Vậy việc thành thân còn có cái ý nghĩa gì chứ? Nhiều phu nhân liền vội lui về, không hề nhắc lại chuyện thành thân.

Dư thị cũng không giận, khách khách khí khí đem những vị phu nhân này tống khỏi cửa, lại khách khách khí khí bảo trì giao tình bên ngoài. Tuy nói phu nhân trong kinh đều chỉ biết tới thế lực, nhưng cũng có cá biệt, trọng tình nghĩa, tỏ vẻ vẫn nguyện ý như cũ. Một trong số đó có phủ Khang quận hầu.

Phủ Khang quận hầu là một vương hầu nhị đẳng, tước vị còn có thể kế tục tam đời, Khang quận hầu hiện giờ đúng là thời kì cường thịnh, ở trong triều giữ vị trí quan trọng, theo lý mà nói, nếu Dịch Khiêm đỗ bảng nhãn hoặc thám hoa, vậy đích nữ Hậu phủ gả cho Dịch Khiêm thì sẽ vô cùng xứng, nhưng hôm nay, Dịch Khiêm lại chỉ dành được chút công danh nho nhỏ này, tính ra thì thật không xứng chút nào.

Dư thị cũng thấy việc này kì quái, cho nên liền sai người hỏi thăm tin tức. Nguyên lai là thân mẫu của đích nữ Hầu phủ đã qua đời, hiện nay là kế mẫu làm chủ, nhưng vị Hầu phu nhân kế mẫu này không phải là người hiền thục, từ trước tới giờ đều đối với nữ tử không phải là thân sinh này tương đối hà khắc, cũng may là Hầu phủ lão phu nhân đối với nữ  nhân này lại vô cùng sủng ái, cũng là thật tình muốn cho đích tiểu thư một cuộc sống tốt, nghe nói việc thành thân cùng Dịch gia chính là do Hầu lão phu nhân kiên trì.

Dư thị nghe xong, liền hỏi thăm về Hầu phủ đích tiểu thư là người thế nào, tin thu về cũng khiến Dư thị có chút động tâm, cùng lão phu nhân thương lượng liền đưa thiếp mời Hầu gia phu nhân cùng đích tiểu thư đến làm khách ngắm hoa.

Đông Dương nghe được tin, khó mà có được dịp ra mặt tiếp khách. Ngày hôm đó, cũng vì Khang Uyển Nhi, Hầu phủ đích tiểu thư mà để ý quan sát hơn, sau lại cùng lão phu nhân cùng Dư thị cũng đang quan sát nàng mà khẽ gật đầu.

Lão phu nhân bất động thanh sắc cười cười, đối Hầu phu nhân cười nói: “Nhà của chúng ta cái gì cũng tốt, nếu không có gì thì cùng nhau ngồi nói chuyện đi.” Nói xong liền cười ngồi đối diện Khang Uyển Nhi, mỉm cười nói: “Uyển Nhi sẽ không thấy buồn chán chứ?”

Khang Uyển Nhi ngẩn ra, lập tức cười trả lời: “Sẽ không. Uyển nhi nãi nãi nói, nên để Uyển Nhi nghe nhiều một chút chuyện của các thế hệ trước, bởi vì trong những câu chuyện bình thường đó sẽ hàm chứa rất nhiều lời hay chân thật.” Nói xong liền thể hiện phong thái của nữ nhân có gia giáo, nói: “Uyển nhi nghe cũng rất thoải mái, lão phu nhân cũng không nên đuổi Uyển Nhi đi.”

Lão phu nhân đối Dư thị cười nói: “Nghe một chút, nghe một chút, thật khéo mồm khéo miệng.”

Dư thị cũng cười nói: “Cũng không phải đâu ạ, chính là một cô gái thông minh.”

Hầu phu nhân cứng ngắc cười theo, bởi vì nàng từ ánh mắt của lão phu nhân cùng Dư thị, còn có Đông Dương là thấy ai cũng đều rất vừa lòng với Khang Uyển Nhi. Chuyện hôn sự này, hẳn là đã thành được một nửa. Dùng khăn che ý cười nơi khóe miệng, nói: “Lão phu nhân cùng phu nhân không trách móc, đều là do ta dạy,”

Dư thị đón lời: “Còn không phải sao, từ trước tới nay đều nghe nói Hầu phu nhân đối xử với đích nữ không phải là thân sinh này so với thân sinh nữ tử còn thân hơn, người khác nói còn không tin, nhưng hôm nay xem ra, Hầu phu nhân quả thật là một người già dặn.”

Hầu phu nhân cười gượng, câu nói kế tiếp liền nghẹn ở cổ họng rồi nuốt trở lại trong bụng.

Khang Uyển Nhi cúi đầu dùng khăn che miệng, nhìn không rõ cảm xúc trong mắt.

Vài ba câu nói đùa, lão phu nhân sai nha hoàn luôn bên người bồi Khang Uyển Nhi đi ngao du trong viện. Khang Uyển Nhi cười cảm tạ, đi theo nha hoàn tới cuối vườn thì gặp Dịch Khiêm, hai người liền hàn huyên hai câu, Dịch Khiêm mang Khang Uyển Nhi tới hậu viện nhìn tám cây đào vô cùng tươi tốt. Xong còn tự tay hái xuống tám quả cho Khang Uyển Nhi mang về phủ.

Khang Uyển Nhi còn đang cảm thấy chuyện tám quả đào này thật mạc danh kì diệu, cầm về đưa cho Hầu lão phu nhân, Hầu lão phu nhân liền cười nói: “Tiên đào ở trong viện của Dịch đại nhân chính là ngàn kim khó cầu, trước giờ trừ bỏ trong cung cùng một số thế gia cá biệt có giao tình với Dịch đại nhân mới được thưởng qua, không nghĩ tới hôm nay nhờ phúc của con mà có được, ha ha… Thật đáng mừng, thật đáng mừng nha…”

Tiên đào ngàn vàng khó cầu, lại được tự tay người hái xuống, lại là con số “Tám”, thái độ của Dịch Khiêm cũng đã rõ ràng.

Hầu lão phu nhân cười xua tay, cho Khang Uyển Nhi trở về nghỉ ngơi, quay đầu lại sai người mời Khang quận hầu đến. Hai mẫu tử đóng cửa lại bàn bạc, ngày thứ hai, Hầu lão phu nhân liền tự mình tới cửa bái kiến Dư thị cùng lão phu nhân. Hai nhà cùng thương lượng, nhanh chóng đem hôn sự định đoạt khiến cho quý huân trong kinh kinh ngạc không thôi, ngày lành cũng đã chọn xong, ngay tại cuối thu.

Từ giờ tới cuối thu còn vài tháng, nhưng Dư thị cùng lão phu nhân lại vội vã không nghỉ, cái gì mà sân viện phải sửa sang lại, gia cụ phải mua mới, người hầu hạ cũng phải chọn lại, tóm lại một đống lớn việc chồng chất, mà Đông Dương vốn là ‘nhạc mẫu’ lại nhàn vô cùng. Đương nhiên, y cũng vui vẻ mà rảnh rỗi.

Hỉ nhạc vui vẻ nổi lên, ở ngày cuối thu năm nay, Dịch gia nghênh đón Thiếu phu nhân Dịch gia.

Khang Uyển Nhi lấy thân phận là đích tiểu thư Hầu phủ gả vào Dịch gia là vô cùng tốt, nhưng người nàng gả cho lại khiến người ta xem nhẹ không ít. Bởi vì Dịch Khiêm chỉ làm chức quan vô cùng nhỏ, đặt ngang hàng với thiên kim tiểu thư mà nói, nàng đã gả cho người có thân phận tính ra là có chút thấp hơn. Nhưng đối với Khang Uyển Nhi mà nói, trong mắt người khác tốt thì với nàng chưa chắc đã tốt, người ta thấy không tốt, biết đâu lại chính là tốt cho nàng. Dịch gia không có chuyện thê thiếp tranh thủ tình cảm mà gây náo loạn, Dư thị cùng lão phu nhân lại một phần nào đó bớt việc phải lo, Đông Dương, ‘nhạc mẫu’ chính thức của nàng lại càng không quản mấy chuyện vặt vãnh phu thê trong nhà, cho nên hôn sự của Khang Uyển Nhi trong mắt người ngoài thì không tốt, nhưng chỉ có chính nàng biết là nàng đã may mắn thế nào.

Ba ngày lại mặt, Hầu lão phu nhân nghe xong, tâm lo lắng rốt cục cũng có thể buông xuống. Kéo tay Khang Uyển Nhi vui vẻ nói: “Đứa nhỏ, phúc khí của ngươi ở phía sau, ta nha, trăm năm sau gặp lại mẫu thân đã mất của ngươi, cũng có chuyện để nói rồi.”

Khang Uyển Nhi nhớ tới mẫu thân đã sớm ra đi của nàng cũng nghẹn ngào.

Lời của Hầu lão phu nhân không sai, phúc khí của Khang Uyển Nhi đích xác là ở phía sau. Sau khi gả vào Dịch gia được ba tháng, Dư thị liền cho nàng lo chuyện trong nhà, chờ nàng quen việc rồi liền chia một nửa quyền cho nàng, đợi tới năm sau liền có thể đem toàn quyền quản lý nhà cửa cho Khang Uyển Nhi.

Thường nhân đều nói ‘ tức phụ ngao thành bà1 ‘ nhưng Khang Uyển Nhi chỉ sau ba tháng đã thành Thiếu phu nhân chấp quản một phần, năm sau trực tiếp quản lý mọi chuyện, phần vinh hạnh này so với những tức phụ khác thật không có nhiều người có được. Hơn nữa, vừa nghe nói trong viện của đôi tiểu phu thê này không an bài nha đầu, khiến nhiều tân thiếu phụ hâm mộ không ít.

1.“tức phụ ngao thành bà”(trích từ:  多年的路走成河,多年的媳妇熬成婆  –  ĐA NIÊN ĐÍCH LỘ TẨU THÀNH HÀ,ĐA NIÊN ĐÍCH TỨC PHỤ NGAO (NGẠO) THÀNH BÀ.)

Con đường do người đi nhiều, lâu làm cho mòn đi có thể thành sông, người con dâu sống lâu năm, được rèn luyện nhiều rồi cũng thành mẹ chồng. Sống lâu lên lão làng.


Được phu gia kính trọng như vậy, Khang Uyển  Nhi cũng không tư lợi nhiều, quản lý nhà cửa tận lực chu đáo cẩn thận không nói, quan tâm tới các trưởng bối cũng không có chút sơ xuất nào.

Chuyện trong nhà vốn nên như thế, trưởng bối từ ái, vãn bối hiếu thuận, chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà đều êm đẹp thì mọi chuyện mới phát.

Xuân về hoa nở. Ngày hôm đó hoàng đế Chu Lễ xử lý chính sự tới trưa, sau giờ ngọ thấy thế nào cũng không đúng, phái người truyền Dịch Vân Khanh, kết quả đối phương đã rời đi.

“Thân là ái khanh của trẫm, rời đi mà sao lại không báo lại cho trẫm?”Chu Lễ ở trên long ỷ treo ánh mắt hỏi tiểu thái giám truyền lời.Tiểu thái giám hoảng sợ, nhuyễn chân quỳ trên mặt đất không biết là nên tiếp lời hay không.

May mà Chu Lễ cũng không kỳ vọng tiểu thái giám sẽ trả lời, trầm tư suy nghĩ, cho lui tiểu thái giám, phái người truyền Thường Đông cùng Ngô Bình Sinh tới, nhìn toàn thân trên dưới hai vị hộ pháp này rồi nói: “Ái khanh của trẫm rời đi mà không nói với trẫm một tiếng, trẫm thực sinh khí. Đi, cùng trẫm đi khởi binh vấn tội.”

Thương Đông trừng lớn mắt.

Ngô Bình Sinh yên lặng nhặt cằm đã rụng tới tận đất lên. Theo kinh nghiệm đi theo thái tử từ khi còn nhỏ, hắn đã hiểu chủ tử của hắn là một vị “bất bình thường” như thế nào, sự thật chứng minh so với dự kiến của hắn còn muốn “bất bình thường’ hơn ~~~ Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng trong lòng Ngô Bình Sinh vẫn yên lặng gào thét ~~~ Hoàng thượng, ngài biết, ngài tự dưng tâm huyết dâng trào như này thật kinh động biết bao nhiêu người hay không không không?!!!!

Ngô Bình Sinh yên lặng gào thét trong lòng, lại yên lặng đi an bài thị vệ đi theo…
Bình Luận (0)
Comment