Nam Thiền

Chương 37



Mái tóc Tịnh Lâm ẩm ướt, giữa môi y bị cắn đến tróc da, lại bị liếm đến một chút máu cũng không để lại, cả khuôn mặt nhìn càng thêm màu sắc tẻ nhạt, chật vật đến mức thực sự không giống Lâm Tùng Quân.

Lời nói của Đông Quân cũng không khiến y lộ vẻ gì, bởi vì y biết Đông Quân bất quá là hù dọa y.

Đông Quân chịu một đòn mạnh, vạt áo nhăn như sóng gợn, thấy Thương Tễ nghe được câu nói kia liền sững sờ, lập tức đẩy vào giữa hai cánh tay Thương Tễ, Thương Tễ lảo đảo lui về phía sau.

Hắn bị Tịnh Lâm che lại hai mắt, chỉ có một đôi lỗ tai nghe âm thanh phân biệt phương hướng.

Hắn vừa rơi xuống đất đã lập tức lẩn trốn ra thật xa, không đợi Túy Sơn tăng hạ trượng, đã dẫn Tịnh Lâm nhảy lên cách ra mấy dặm.

"Không phải người cũng không phải yêu." Thương Tễ cả người nóng hầm hập, linh khí dồi dào vận chuyển xáo động, trong lúc vội vàng chạy trốn không chờ được mà mở miệng hỏi.

Hắn đè lại khí tức, vừa chạy vừa hỏi: "Vậy hắn rốt cuộc là vật gì!"
Tịnh Lâm ở sau lưng Thương Tễ trượt xuống, bị Thương Tễ túm lấy xốc lên.

Đầu y đặt nặng lên một bên cổ Thương Tễ, mê man mà nói: "Nguyên thân của hắn đứng đầu trong huyết hải tà ma."
"Tà ma?" Thương Tễ thả người nhảy vào trong rừng núi, không khỏi cao giọng nói: "Hắn là tà ma!"
"Bổn tướng tức là nguyên hình." Môi Tịnh Lâm bị gió quẹt qua đau nhói, y buông tay ra nói: "Bổn tướng của ngươi bị kinh sợ thối lui cũng vì nguyên nhân này."
Chính vì như vậy, ngày đó khi Quân phụ lập Đông Quân, còn dấy lên một hồi sóng to gió lớn trong tam giới, nếu như không phải Phạn Đàn đã đồng ý, chỉ sợ chuyện này còn phải tranh luận lâu dài.

Tịnh Lâm vừa dứt lời, tiếng gió liền vút qua sau đầu.

Y chống trên đầu vai Thương Tễ, cánh tay đột nhiên trượt xuống, Thương Tễ đạp một cước xuống tảng đá, vững vàng tiếp được thân thể Tịnh Lâm.

Hai người xoay mình trong gió lộng, đã đến bên sườn núi hiểm trở.

Túy Sơn tăng từ trên trời giáng xuống, hàng ma trượng vừa chạm mặt đất, núi đột nhiên nứt toác ra.

Thương Tễ nghiêng người ôm lấy Tịnh Lâm cùng lăn xuống dưới.

Túy Sơn tăng còn muốn đuổi theo, lại thấy sơn thần xới tung mặt đất lên, tạo thành một bức tường phủ kín.


"Thân ngươi tự lo còn không xong, còn muốn che chở cho người khác." Túy Sơn tăng đập trượng.

Dây đằng của sơn thần dây dưa không dứt, bùn đất trong núi tan ra, như dòng nước chảy.

Hắn như là nghe không hiểu lời Túy Sơn tăng nói, chỉ vây hai người Tịnh Lâm lại trong bùn như cái bánh chưng nhét vào dưới thân, dây mây bó lại, giống như là đang ăn vậy.

Chân mày Túy Sơn tăng cứ như bị khóa lại với nhau, nhưng hắn lại không động thủ bắt người như vừa nói.

Hắn ở tại chỗ quay đầu lại gào thét: "Ngươi mau đi ra!"
Đông Quân thò đầu ra: "Ta nhờ ngươi đến để bắt người!" Túy Sơn tăng nói: "Ngươi lại thả cho hai kẻ đó chạy mất."
"Ngươi khi nào thì nhờ ta trợ giúp ngươi, ngươi rõ ràng là nhờ ta tra xét một phen, ta xác thực là đi dò xét a, ta còn dựng hẳn lên một ảo cảnh.

Ngươi không khen ta thì thôi, lại còn oán giận với ta." Đông Quân thật rất oan ức.

"Con cá này đã sợ bổn tướng của ngươi, vừa rồi nếu ngươi chịu thần hành, đừng nói là chạy, ngay cả một bước hắn cũng đi không nổi!" Túy Sơn tăng giận không có chỗ phát tiết, hận không thể dùng trượng gõ cho hắn một cái.

"Bắt được hắn thì hắn sẽ nói?" Đông Quân hỏi ngược lại: "Ngươi cho rằng hai ta bắt được hắn rồi thì có thể giải quyết xong chuyện?"
Hàng ma trượng bỗng nhiên chỉ vào chóp mũi Đông Quân, Túy Sơn tăng trợn mắt nhìn: "Ngươi nói Ta hiểu được, ngươi hiểu được cái gì rồi!"
Đông Quân dưới sự uy hiếp của hàng ma trượng giơ hai tay lên, ngoan ngoãn mà nói: "Ta cái gì cũng chẳng biết, là lừa gạt y thôi." Thấy Túy Sơn tăng biến sắc, hắn còn nói: "Bây giờ có vẻ đã hiểu ra một chút rồi."
Túy Sơn tăng nói: "Rốt cuộc là ngươi hiểu hay không hiểu?"
"Hiểu rồi hiểu rồi." Đông Quân nói: "Dù cho y có đối đáp trôi chảy, khó phân thiệt giả, nhưng cũng có chỗ kỳ quái.

Cho dù y có là ai, cũng không nên trả lời yếu ớt như vậy.

Ngươi thấy y nhiều lần mạo hiểm, đều dựa vào con cá kia đến cứu, thực sự là kỳ quái, nếu như y là Tịnh Lâm, nhất định đã đạt vào cảnh giới tìm được đường sống trong chỗ chết, nếu như cảnh giới đại thành, tại sao lại còn bị ngươi ta truy đuổi, ta thấy nếu như y lộ rõ nguyên hình cũng chưa chắc đã đánh thắng được.

Bất quá y cử chỉ nhẹ nhàng, che dấu hình dáng, tận lực giả mạo cũng là có.

Chỉ có điều."
"Chỉ có điều?"
Đông Quân nói: "Y gọi ca ca còn rất dễ nghe."
"Đừng có nói chuyện phiếm! Trước mắt phải làm sao?" Túy Sơn tăng nhìn về phía sơn thần, "Giết không được trừ cũng không xong, lẽ nào cứ để mặc hắn ở đây?"
"Ngươi không phải la hét muốn bắt hắn về sao? Ta cũng muốn nhìn một chút xem ngươi làm sao mà bắt về được." Đông Quân nói, "Quần sơn nơi đây đều là bản thể của hắn, ngươi cần phải khiêng hết chúng nó mang đi truy hồn ngục mới tính là bắt được."
Cho dù có là Túy Sơn tăng, cũng không thể khiêng núi lên trời được.

"Ta niệm tình hắn yêu thương lũ trẻ, cũng coi như đã trừ ma, muốn thay hắn xin khoan dung.

Nhưng nếu để mặc ở đây, bỏ mặc không quản, ngày sau sợ rằng sẽ lại gây chuyện.

Như vậy đi, không bằng liền độ hắn." Đông Quân nói.

"Ngươi muốn độ hắn thành thần?" Túy Sơn tăng ngạc nhiên, "Đừng có nói giỡn! Ngươi ta trước tiên nên bẩm báo Cửu Thiên, để quân thượng..."
Đông Quân tùy ý nói: "Đợi ta quay về nói lại với hắn cũng được, chỉ là một vị thần tiên tiếp quản, không quan trọng."
Túy Sơn tăng vẫn còn do dự, hắn nhẫn nại trong chốc lát, ghé sát vào bên tai Đông Quân, nhỏ giọng nói: "Ngươi nếu như tiền trảm hậu tấu, quân thượng chắc chắn sẽ không vui."
Đông Quân cũng nhỏ giọng nói: "Ngươi thấy hắn có khi nào vui vẻ không? Không có chuyện gì, huynh đệ trong nhà cả."
Túy Sơn tăng thấy Đông Quân kiên trì, cuối cùng cũng không nói thêm gì nữa.

Chỉ là hắn bị tha đi hai vòng, liền quên mất hỏi xem hai kẻ bị sơn thần nuốt mất nên xử lý thế nào.

Đợi lúc nhớ đến, ngay cả cái bóng của Đông Quân cũng không thấy đâu, mà hai người Tịnh Lâm cũng mất tích luôn.

Đông Quân cười hì hì lừa hắn đến đầu óc choáng váng, một bàn tay bị Thương Tễ đánh trúng nhưng vẫn luôn đặt phía sau lưng.

Túy Sơn tăng không biết, cái tay kia của hắn lộ ra nửa đoạn bạch cốt, là do bị bỏng đến da thịt tan rã.

Tịnh Lâm đỡ lấy thân thể nặng nề, bên cạnh là Thương Tễ đã co lại thành một đoàn, biến trở về thành con cá chép gấm ngậm lấy cái đuôi.

Hắn đã nuốt quá nhiều, sau lại gặp phải uy áp hung ác của Đông Quân, khiến cho thân thể khó mà chống đỡ, phải biến trở về nguyên hình chạm rãi dung hòa.

Tịnh Lâm ngã sang một bên, nghe thấy âm thanh rễ cây tuôn trào bùn đất, phát giác bọn họ đã bị phong bế bên trong rễ cây cùng với bùn đất, không chỉ ngày càng lún sâu, hơn nữa càng ngày càng tối.

Tịnh Lâm nâng cánh tay đã nặng như chì, nhẹ nhàng ôm lấy Thương Tễ, giữa hai cánh tay như bến bờ neo đậu.

Cá chép gấm vùi mình trong đó, không thấy động đậy, Tịnh Lâm như ôm một vũng nước hôn mê ngủ thiếp đi.


Nước rơi tí tách trên dây đằng của sơn thần., Tịnh Lâm chỉ cảm thấy chính mình như cũng biến thành cá, rơi vào trong làn nước ấm.

Y càng ngày càng choáng váng, bên tai vẫn quanh quẩn câu nói kia của Đông Quân.

"Trong số các huynh đệ, chỉ có y là không đòi hỏi cái gì yêu thích."
Thương Tễ bị tiếng chuông đồng làm cho choáng váng đến mức muốn ói luôn rồi, lúc đang cúi đầu dựa vào bàn thì thấy một thiếu niên áo trắng đầu đội ngân quan lưng đeo kiếm đi ngang qua, trong bụng hắn cảm thấy bồn chồn, có cảm giác người này nhìn rất quen mắt.

Đây còn không phải Tịnh Lâm sao!
Thương Tễ lăn qua cái bàn, giẫm lên bệ cửa sổ thò người ra nhìn theo, nói: "Ngươi sao lại như vậy..."
Ánh nắng chói cả mắt, Thương Tễ híp mắt quan sát.

Thấy khuôn mặt Tịnh Lâm vẫn còn nét ngây ngô, cái đầu vẫn còn thấp hơn bây giờ một chút, bất quá nhìn đến lồng ngực y, liền có thể khẳng định lần này không phải ai khác, mà chính là hồi ức của Tịnh Lâm.

Thiếu niên Tịnh Lâm đứng đó áo bào trắng như ngọc, đi tới dưới bậc thềm thì tháo kiếm quỳ xuống, Thương Tễ được như mong muốn nghe được thanh âm non nớt của Tịnh Lâm.

"Phụ thân." Thiếu niên Tịnh Lâm một tay chống đầu gối, cúi đầu nói, "Ta đã trở về."
Từ bậc thềm cao trên đại điện có người bước ra nghênh đón, cũng đồng dạng mặc áo trắng đội ngân quan là các huynh đệ chia ra đứng hai bên, ở giữa là một nam nhân áo bào màu đỏ sậm vững bước đi xuống dưới, tự mình đỡ Tịnh Lâm đứng lên.

"Chuyến đi này thế nào?"
Thiếu niên Tịnh Lâm nói: "Tạm được."
Nam nhân ân cần nói: "Có bị thương không?"
Thiếu niên Tịnh Lâm hơi ngừng lại, nói: "Chưa từng."
Nam nhân liền vỗ bả vai y, khen: "Vi phụ đợi con đã lâu, các huynh đệ của con cũng đang chờ con đón gió tẩy trần đấy.

Lần này xuôi nam, công đức vô lượng! Nếu như muốn cái gì, cứ việc nói với vi phụ!"
Hai bên đều yên tĩnh, thần sắc khó dò!
Thương Tễ cảm thấy kỳ quái, mặc dù hắn không có huynh đệ, không hiểu niềm vui của việc đoàn viên, cũng biết là huynh đệ tụ họp, sẽ không phải là cái không khí này.

Chỉ có hai người đứng hai bên trái phải nam nhân là tiến lên, một người trong đó phong thần tuấn lãng, giơ tay liền cầm lấy một tay của Tịnh Lâm, âm thầm nở nụ cười với y.

"Ta đoán thời điểm này ngươi cũng nên về đến nhà rồi." Hắn hơi đắc ý nói: "Vân Sinh còn chậm chân hơn một chút."
"Ta không biết cước trình của ngươi lại nhanh như vậy, trở về là tốt rồi." Một người khác có phần thanh tú, làm cho người khác cảm thấy như gió xuân ấm áp, Thương Tễ sao cũng không nghĩ tới, người này chính là Thừa Thiên quân Vân Sinh sau này.

Thiếu niên Tịnh Lâm được bọn họ đưa vào bên trong, thấy sau bức bình phong có một cái đầu nhô lên.

Tiểu cô nương đôi mắt đen nhánh sáng ngời như ánh sao, ở xa xa vẫy vẫy tay với Tịnh Lâm.

"Thanh Dao không cho khóc nữa." Lê Vanh nói: "Cửu ca của muội về rồi nè."
Thanh Dao bưng lỗ tai niệm: "Không nghe không nghe, tứ ca đọc kinh."
Thương Tễ chợt cảm thấy tâm mềm nhũn, hắn lập tức giật mình che ngực, lai lập tức rõ ràng tình cảm này cũng không phải là của hắn, mà là của Tịnh Lâm.

Trước đây khi bọn họ đi vào trong giấc mộng của người khác.

Lại chưa từng có cộng tình nói chuyện, Thương Tễ khá là mới mẻ, lại nhấn nhấn lồng ngực.

Đây cũng là muội muội trong miệng Tịnh Lâm.

Thương Tễ sờ sờ chóp mũi, có chút ngoài ý muốn.

Hắn thấy trên bàn tuy có chút không tự nhiên, nhưng cũng tính là hòa thuận vui vẻ, nếu đã như vậy, hắn lại nghĩ không thông.

Tại sao Tịnh Lâm lại muốn giết Quân phụ?
Vẻ mặt nghiêng nghiêng của Tịnh Lâm nhìn ở xa so với hiện tại càng thêm non nớt, y yên tĩnh tựa như hồn còn đang du đãng tận chân trời, từ việc y không nói một lời nào Thương Tễ dần dần ngộ ra y đang mất tập trung.

Y chỉ lúc Quân phụ hỏi đến mới mở lời hỏi gì đáp nấy, cũng không có đùa giỡn cùng với các huynh đệ, chưa từng liếc mắt nhìn qua đến một lần.

Một bữa cơm dùng đến so với dự liệu còn nhanh hơn, sau đó Vân Sinh cùng Lê Vanh đưa thiếu niên Tịnh Lâm về đến viện của y, ba người đứng ở trong viện nói chuyện một hồi.

Thương Tễ thấy đỉnh đầu Tịnh Lâm có một nhành cây bạch quả buống xuống rơi vào trong mái tóc của y, y liền tiện tay víu xuống mang theo ý cười.

Y có chút biến hóa, y lúc này so với ở trong bữa tiệc thoải mái hơn nhiều.

Thanh âm của y vẫn cứ như vậy, lại thêm một chút nhẹ nhàng thoải mái: "Xuôi về phía nam yêu vật tuy nhiều, nhưng đều là loại tiểu yêu.

Nếu như muốn tăng tiến tu vi, các huynh vẫn là nên đi tới phía bắc thì hơn."

"Tháng sau huynh với đệ đổi cho nhau, đệ ở nhà giám sát, huynh đến phương bắc nhìn xem." Lê Vanh có vóc người cao hơn hai người bọn họ, giữa cánh tay mơ hồ có thể thấy được rất có lực đạo, hắn nói: "Ở phương bắc dưới tàng cây Tham Ly có hơi thở của Phượng Hoàng, Thương Long thì ngao du trong biển mây.

Phụ thân có ý muốn liên thủ với hai vị này cùng nhau xuất chinh đến huyết hải, ta đi chuyến này là có ý tứ thăm dò."
"Phượng Hoàng thì còn có thể, nhưng vị Thương Long này." Vân Sinh ôn tồn, "Nghe nói ngông cuồng phóng túng, sợ là không dễ giao thiệp."
"Bây giờ phía đông đang bị vây hãm, huyết hải đã áp sát, bất luận ra sao, cũng đều phải thông báo một tiếng.

Lê Vanh nói: "Nếu như không thành cũng không sao."
Ngón tay thiếu niên Tịnh Lâm xoay chuyển cành cây bạch quả, y nói: "Nếu như không thành, thì để ta đi."
"Gấp cái gì." Lê Vanh đột nhiên vỗ vào lưng Tịnh Lâm, nhìn y nói: "Phụ thân còn chưa mở miệng, đệ cứ ở nhà đợi đi.

Lần này huynh đã thương lượng thỏa đáng với bọn họ, sẽ không có ai làm khó dễ đệ nữa."
"Đệ ngược lại cũng nên nói cười nhiều hơn với bọn hắn." Vân Sinh nói: "Cùng là huynh đệ, không nên xa lạ như vậy.

Cho dù là xương cốt dập nát thì vẫn còn liền với gân, thế cuộc trước mắt đang dần nguy hiểm, trong nhà ổn định vẫn tốt hơn."
Thiếu niên Tịnh Lâm gật đầu không nói, hai người bọn họ liền rời đi.

Thương Tễ đi theo Tịnh Lâm vào nhà, thấy bên trong thật lạnh lẽo, không chút thú vị.

Hắn vươn người nằm trên giường của Tịnh Lâm, tay chống đầu nhìn Tịnh Lâm tháo kiếm cởi y phục, tự mình xách nước đổ vào thùng.

Thương Tễ nhặt nhành cây bạch quả Tịnh Lâm vừa mới hái xuống, chỉ cười: "Quả thực giống nhau như đúc, tật xấu khi tắm rửa này chưa từng thay đổi."
Tịnh Lâm đổ nước lạnh vào thùng, ngồi ở mép giường, Thương Tễ chỉ nhắm một con mắt, nhìn thiếu niên quay lưng với mình cởi dần y phục.

Xương cốt mười tám mười chín tuổi trước mắt rất có sức mê hoặc, ngoại trừ ăn sống thì để chiên rán cũng không tồi.

Thương Tễ thấy áo bào trắng kia rơi xuống, từng chút một hiện ra phần lưng bị thương tổn.

Vết thương to nhỏ đan xen, nông sâu không đồng đều để lộ ra việc đeo trường kiếm mà đi không hề thoải mái, nói cái gì mà "chưa từng", gỡ băng gạc xuống, vết thương mới đè lên vết thương cũ, như là hoa văn của lệ quỷ đè lên gấm trắng.

Cổ họng Thương Tễ khô khốc, hắn không nhịn được vươn mình nhổm dậy.

Thấy Tịnh Lâm dội nước lạnh xuống người, ngay cả gương cũng không cần, lau chùi rất thành thạo.

Chỉ là huyết châu kia trượt xuống, ở trước mắt Thương Tễ mà tỉ mỉ trượt xuống hõm eo.

Thương Tễ phảng phất nghe thấy âm thanh huyết châu trượt xuống mang ý vị sâu xa, nó mang theo uy lực đủ để giết người, nhẹ nhàng, tế nhị mà cũng hết sức xảo quyệt khiến cho hắn không nhịn được mà dùng ngón cái xoa nhẹ khóe mắt.

Dục vọng.

Thương Tễ nói thầm hai chữ này, như là không nhận ra, lại như là đã hiểu rõ từ lâu.

Thiếu niên Tịnh Lâm vẫn còn đeo ngân quan, thời điểm đột nhiên ngoái đầu nhìn lại ánh mắt lạnh lùng.

Thương Tễ đón nhận ánh mắt kia, dần dần dùng đầu lưỡi liếm qua răng nhọn.

Hắn bật cười, cúi đầu cười thành tiếng.

"Đây chính là dục vọng mà ngươi đã dạy."
Thương Tễ dường như đã học được cái gì, lại nằm lại xuống giường, một mình cười không ngừng.

Hắn vươn mình ngắm Tịnh Lâm, chỉ cảm thấy thiếu niên này bị bao vây trong ánh sáng, trở nên vừa dễ như trở bàn tay, lại vừa như xa không thể với tới.

Tịnh Lâm như vậy mặc dù thần thái cùng ánh mắt vẫn lạnh lùng, lại làm cho Thương Tễ cảm thấy được nội tâm y thật ra là mềm mại..


Bình Luận (0)
Comment