Nam Thiền

Chương 44



Sở Luân điên hay không điên tạm thời chưa bàn tới, nhưng người khác đã xem như là hắn bị tẩu hoả nhập ma, điên không nhẹ đâu.

Chỉ nói rằng Sở công tử bán chữ trên phố, lúc ngừng bút nghỉ ngơi, còn đối với cây bút kia vẻ mặt ôn hoà nói vài câu vất vả rồi.

Người đi ngang qua duỗi thẳng cổ mà hỏi: "Chỉ là một cây bút thì có gì mà vất vả?"
Sở Luân liền nói: "Nó bận rộn cả một ngày trời, tất nhiên là vất vả rồi.

Người qua đường lại nói: "Bút chỉ là đồ vật, làm sao mà nghe hiểu ngươi đang nói cái gì?"
Sở Luân muốn nói lại thôi, chỉ nói với cây bút trong tay: "Ngươi đừng vội khóc, mực lại chảy ra mất." Sau đó hắn mới ngẩng đầu lên, tất cả mọi người xung quanh đều xem hắn như là kẻ ngu si.

Sở Luân cũng cảm thấy chính mình đã điên rồi, hắn cả ngày ở trên phố bán chữ, hết mực mới quay về.

Tên điên này thực sự có phúc, sinh ý ngược lại càng ngày càng tốt, dù sao một kẻ điên viết chữ đẹp tướng mạo lại đường hoàng thực sự hiếm thấy.

Thời gian này Sở Luân sống cũng khá dư dả, cũng mua được thuốc uống.

Nhưng mà hắn lại không biết, cho dù hắn có nỗ lực cách mấy, thì tuổi thọ đời này của hắn cũng sẽ kết thúc trước lần thứ ba vào kinh.

Bởi vì trên hoàng tuyền mệnh phổ, Sở Luân sống đến hai mươi hai tuổi, bệnh nặng bộc phát mà chết.

Trước khi chết khổ cực không nơi nương tựa, ở trên một con thuyền phiêu bạt, uống thuốc không vào, kéo dài hơi tàn sau hai ngày thì tắt thở.

Chết rồi thì được người ta quấn vào cái chiếu cói, ném vào bãi tha ma.

Cái gì mà tài học danh tiếng, đều chôn vùi dưới đất vàng, đồng thời mệnh phổ cũng có nhắc tới một vị nhân tài họ Tả đăng bảng trạng nguyên lang.

Bút Yêu thấy Sở Luân thức đêm khổ học, trong lòng càng không dễ chịu.


Bút Yêu vốn muốn nói với Sở Luân, nhưng hết lần này đến lần khác lại nhịn trở về, bởi vì Sở Luân người này như một ngọn gió xuân, Bút Yêu nguyện cùng hắn ở cùng một chỗ.

Mắt thấy ngày đông đã tới, Sở Luân đang muốn thu xếp lại sân viện một chút, đợi đến khi xuân về.

Nhưng khi hắn thu thập hành lý ổn thoả thì lại bị giấu đi, ngân lượng còn dư lại cũng vô cớ biến mất.

Ngày nọ, Sở Luân gọi Bút Yêu nói: "Đợi đến mùa xuân ta sẽ đi ven theo đường sông lên kinh thành, ngươi có dự định gì không?"
Bút Yêu vội vã lăn sang một bên, biến thành một thiếu niên ngồi xếp bằng ở trên bàn, nói: "Ngươi việc gì mà phải đi đến cái nơi xa như vậy? Cứ việc ở trong nhà, ta chơi chơi với ngươi."
Sở Luân nói: "Khoa thi sắp tới, không thể không đi."
Bút Yêu biết rõ không thay đổi được chuyện gì, nhưng vẫn cố nói: "Ngươi đã làm quan ở Đông thôn, hà tất phải khổ cực mưu cầu công danh lợi lộc kia nữa?"
"Không bàn công danh, đền ơn báo quốc mới là việc nên làm." Sở Luân đổi tư thế chân, trời mùa đông thường xuyên đau nhức, hắn phủ lên một chiếc áo mổng, nói: "Ta học hành gian khổ hơn mười năm, chỉ mong tương lai có thể đóng góp một chút."
Bút Yêu không nói thêm được gì nữa, thiếu niên nắm chặt tờ giấy, vươn người ra hỏi: "Cho dù chết cũng phải đi ư?" Sở Luân sững sờ, Bút Yêu lập tức hù doạ nói, "Trong kinh có rất nhiều yêu quái, đều là đại yêu đấy! Bọn chúng rất thích những thư sinh như ngươi."
Sở Luân hỏi: "Ngươi cũng là đại yêu quái sao?"
Bút Yêu gật đầu: "Chủ nhân trước của ta là Di Ninh hiền giả của Cửu Thiên, ta đương nhiên là đại yêu quái rồi."
Nào ngờ Sở Luân nghe vậy lại cười to, hắn mặc dù vẫn luôn có bộ dạng ôn hoà, nhưng cười lớn tiếng như vậy lại là khó gặp, tựa như là phá tan tầng mây u ám.

"Nếu như đều giống như ngươi vậy." Sở Luân nói, "Ta lại càng muốn gặp một chút xem."
Bút Yêu cảm thấy ánh mắt của Sở Luân thật nhu hoà, thân thể hơi vươn ra lại như bị đâm trở về.

Thiếu niên chắp tay nổi giận mà nói: "Ngươi không hiểu...Ngươi không hiểu! Thận Chi, ngươi nghe ta nói một câu."
"Ngươi gọi ta là Thận Chi." Sở Luân nhìn thẳng vào thiếu niên: "Ta nên gọi ngươi là gì bây giờ."
Bút Yêu thả chân xuống, ngồi ở mép bàn, chếch bên Sở Luân, không cho mình nhìn vào mắt hắn nữa, chỉ hàm hồ nói: "Ta tên là Nhạc Ngôn."
Sở Luân quyết ý muốn đi, Nhạc Ngôn hiểu mà cũng không hiểu.

Thiếu niên cả ngày đi theo sau Sở Luân, biến thành bút rồi cũng nhắc đi nhắc lại rất nhiều lần.

Lỗ tai Sở Luân đã mài thành cái kén, đến cả trong giấc mộng cũng là Nhạc Ngôn ở bên dựng thẳng đầu bút tận tình khuyên nhủ.

Hàng xóm thường thấy Sở công tử cứ đi được vài bước, lại quay đầu lại tóm lấy cây bút, nói rất nhiều lời với cây bút kia.

Bọn họ càng lúc càng kinh sợ, lại càng lúc càng cảm thấy bội phục, bội phục Sở Luân có thể điên thành bộ dạng như vậy, cũng không quên vào kinh đi thi.

Bất luận Nhạc Ngôn có ngăn cản thế nào, Sở Luân cuối cùng cũng vẫn lên thuyền.

Đêm trước khi hắn đi, Nhạc Ngôn nói với hắn: "Nếu đã như vậy.

Ngươi đem ta theo cùng đi."
Sở Luân nói: "Nếu trên đường ta gặp chuyện bất trắc, ngươi sẽ phải phiêu bạt trên sông rất lâu." Nhạc Ngôn nghe vậy liền muốn khóc, nó nói: "Sao ngươi có thể nói như vậy, thật giống như đã định liệu được mình sẽ phải đi gặp diêm vương vậy."
Sở Luân sắp xếp lại sách vở chỉnh tề, thắp một ngọn đèn dầu, cười nói với Nhạc Ngôn: "Trên người ta có bệnh cũ, mấy ngày gần đây cúi xuống còn khó, ít nhiều cũng có chút đoán được.

Đêm đó ngươi cứu ta một lần, đã trả lại ân, hà tất lại phải theo ta bôn ba vất vả."
Nước mắt Nhạc Ngôn tí tách rơi, nói: "Biết rõ vậy rồi vẫn còn muốn đi, ta thật không hiểu."
Sở Luân thở dài nói: "Cho dù không đi, thì cũng phải chết a...Ngươi vì ta mà khóc nhiều như vậy, ta vốn không còn người thân, như này xem như đã đủ rồi."
Nhạc Ngôn lau nước mắt nói: "Ta cũng không muốn khóc, nhưng mà ta, từ nhỏ ta đã thế này, hiền giả cũng thường hay mắng ta! Biết rõ không thể mà vẫn làm, ngươi khiến ta nghĩ đến một người 500 năm trước, ta nghĩ tới y, liền muốn khóc."
Sở Luân nói: "Người phương nào?"
Nhạc Ngôn nghẹn ngào: "Tuyền, tuyền thanh yên nguy thạch, nhật sắc lãnh thanh tùng." ①
Sở Luân đưa khăn cho nó, dở khóc dở cười: "Ta hỏi ngươi là người phương nào, sao ngươi lại đọc thơ rồi?"
"Bởi vì người đó vì bài thơ này mà đến." Nhạc Ngôn dùng khăn tay lau nước mũi, nói: "Ta mắng y rất nhiều năm, nhưng cũng là không còn cách nào, hiền giả không thích y.

Mà tự ta thấy hổ thẹn, ai, ngươi không biết đâu, y đã từng trảm yêu trừ ma, Yết Tuyền là Cửu Thiên đệ nhất kiếm! Ta thấy ngươi như vậy, liền nhớ tới y trước khi chết."
"Nói vậy chắc y cũng có nguyên do gì đó." Sở Luân gấp lại khăn, nói với Nhạc Ngôn, "...Tuy rằng bệnh tật cản trở ta, nhưng ta cũng muốn đi một lần cuối cùng.

Ngươi và ta bèo nước tương phùng, nhận được sự chăm sóc...Cũng không biết phải làm sao cảm tạ ngươi thoả đáng."
Nhạc Ngôn nói: "Ta là yêu quái, rất là lợi hại, chỗ nào cần đến ngươi phải cảm tạ chứ!"
Sở Luân bật cười: "Trước giờ không biết đến, yêu quái cũng đáng yêu như vậy."

Nhạc Ngôn vùi đầu nghẹn ngào: "Bản thể của ta là bút, ngày ngày đều phải ra mực, cũng chỉ có thể ngày ngày khóc, khóc rồi khóc liền không dừng được."
Nhạc Ngôn đã khóc ướt góc chăn, Sở Luân có muốn ngăn cũng không ngăn được.

Hắn thấy Nhạc Ngôn khóc nấc cả lên, trở mình lại tiếp tục khóc, tiếng khóc như tiếng con gà trống nhỏ ở bên nhà hàng xóm, liền cảm thấy buồn cười.

Nhạc Ngôn càng khóc càng nhỏ, "phịch một tiếng biến trở về thành bút, mực nước ngào ngạt.

Sở Luân đem khăn đệm ở dưới ngòi bút, sống lưng hơi khom xuống, dưới ánh đèn dầu gầy yếu thấy rõ.

"Yêu quái cũng có yêu quái tốt." Sở Luân thấp giọng nói, "Gặp phải ta bệnh tật quấn thân, cũng không sợ lây nhiễm mà ở cùng.

Chỉ là thời gian quá ngắn...Cảm thấy vẫn còn chưa đủ."
Cây bút ngừng khóc, không nói gì nữa.

Sở Luân lên thuyền rời bến, Nhạc Ngôn được để bên trong bọc hành lý.

Trên đường xuân hàn se lạnh, Sở Luân trở bệnh đột ngột, đi không tới nửa tháng đã bệnh không dậy được.

Người nằm trên giường bệnh, thỉnh Nhạc Ngôn vì hắn đốt sách.

"Ta sợ là khó mà chống được mà đến khi vào kinh." Sở Luân vuốt lên tờ giấy, nói: "Rất nhiều tàn quyển vẫn còn chưa hoàn thành, để lại cho người khác thì cũng chỉ làm giấy đốt, không bằng để ta và ngươi hôm nay, dùng để sưởi ấm."
Nhạc Ngôn không chịu, thấy rõ trong đó có rất nhiều giấy kiện.

Sở Luân nói: "Án kiện ở Đông thôn còn chưa kết, ta đã phụ sự nhờ vả của bà con hàng xóm, chết rồi..."
Nhạc Ngôn gấp giọng: "Không chết được! Ngươi không chết được!"
Sở Luân cười khổ: "Chuyện đã đến nước này, sao vẫn còn muốn lừa ta."
Nhạc Ngôn đem sách bọc lại trong đống hành lý, đứng dậy vỗ má Sở Luân, vành mắt đỏ ngầu vì suy nghĩ nói: "Ngươi một lòng quyết chí, tài học hơn người, sao có thể chết ở chỗ này được? Ngươi cần phải đăng tên đầu bảng, vì dân thỉnh nguyện.

Ngươi phải chờ ta, ta mặc dù thích khóc, nhưng cũng rất có nghĩa khí! Ta nhất định sẽ không để ngươi phải chết."
Sở Luân không mảy may để bụng, nói: "Mỗi người có một mệnh."
"Ngươi gặp được ta." Nhạc Ngôn đứng dậy, "Là có thể bình yên vô sự."
Nhạc Ngôn xuống hoàng tuyền, nó có tên hiệu của Di Ninh hiền giả trên người, ra vào Ly Tân cũng không có ai quản.

Trước đây nó theo bên người Di Ninh hiền giả, các cấp Qủy sai đều không dám tùy tiện đắc tội, bởi vì Di Ninh hiền giả có năng lực phi phàm vung bút mắng chửi người khác, đến Lâm Tùng Quân cũng không thể làm gì, bọn họ sao có thể chống lại được.

Nhạc Ngôn một đường không gặp trở ngại gì, đợi đến khi lấy được sinh mệnh phổ, công việc coi như đã hoàn thành được một nửa.

Nó mặc dù đã luyện được một thân công phu chạy trốn, nhưng sở trường lớn nhất vẫn là chữ viết, bất luận là chữ của ai, chỉ cần nó đã xem qua, đều có thể viết lại giống như đúc.

Nhạc Ngôn lén lút mà tìm được tờ của Sở Luân, đem đoạn "Bệnh nặng bộc phát mà chết" lau sạch sẽ, đề bút viết "Thuận chí mà đi, tẫn nguyện mà chết", lại suy tính một chút, tìm tới tờ giấy nguyên bản viết "Thiên gia năm thứ mười hai trạng nguyên", lau đi chữ trạng nguyên của người này.

Nhạc Ngôn hổ thẹn nói nhỏ, nhìn lại tên của người này, ba chữ "Tả Thanh Trú" được viết ngay ngắn cẩn thận.

Nó mặc dù không biết "Tả Thanh Trú" này là ai, nhưng cũng hiểu được bởi vì bị mình xóa đi, mà người này chắc chắn sẽ đánh mất chức trạng nguyên của năm nay.

Nhưng là nhìn cuộc đời của người này, viết rõ ràng là "Đường làm quan thênh thang, chém tham ô, giữ yên triều đình", sống thẳng đến năm bảy mươi tuổi, liền yên lòng, thần không biết quỷ không hay mà trả lại mệnh phổ, yên tâm rời đi.

"Sau đó mệnh của hắn sẽ dần trở về bình thường, vượt qua khoa khảo, được như ý nguyện." Thương Tễ ngắt lời Nhạc Ngôn, lại rót một chén rượu lạnh, nếm nếm, nói, "Thế gian nào có chuyện dễ dàng như vậy, tuy rằng ta không biết mệnh phổ của người kia là làm gì, cũng có thể đoán được cho dù ngươi có sửa lại mệnh cho Sở Luân, cũng tất phải có người đền vào một mạng, chính là không biết đến cùng ai sẽ làm quỷ chết thay."
"Sẽ không đâu!" Nhạc Ngôn hoảng loạn nói: "Ta đã tra hết cả quyển phổ rồi, xác định sẽ không có người chết thay!"
"Thế sự vô thường." Thương Tễ trào phúng mà cười, "Ngươi đã toại nguyện, còn quản người khác làm gì."
Nhạc Ngôn nói: "Thận Chi vô duyên vô cớ mà bị bệnh, hắn lại nên vì ai mà đền mạng? An bài như vậy, vốn đã là sai."
"Ta thường nghe một lão đầu nói Thiên địa luật pháp, sinh mệnh phổ này nhất định là đã được người sắp đặt rồi." Thương Tễ nói, "Mỗi người một mệnh, tại sao lại không muốn cam chịu số phận?"
Nhạc Ngôn bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Tịnh Lâm, nước mắt cũng không lau, chỉ nói: "Quân...quân thượng ngài cũng chấp nhận số phận như vậy sao? An bài như này...An bài như thế này bảo ta làm sao mà chấp nhận được! Lẽ nào trời đất này đã cho hắn sự sống, nhưng lại bắt hắn ôm bệnh tiếc hận cả một đời sao? Ta...ta không phục..."
Thương Tễ gõ vào miệng chén, nói: " Chữ tình này đứng là một món nợ."
Nhạc Ngôn dập đầu: "Ta nguyện dùng mạng mình bù đắp, chỉ cầu..."

Gió đêm thổi mạnh, thổi tay áo Tịnh Lâm nhẹ nhàng phiêu dật.

Nhạc Ngôn còn chưa nói hết, đã tan vào trong gió.

Thương Tễ ngẩng đầu nhìn về phía đông hình như có thứ gì đó đang đuổi đến, hắn uống cạn chén rượu lạnh, đứng dậy đi về phía Tịnh Lâm.

"Ta ngửi thấy..." Thương Tễ cau mày, "Bút hương?"
Tịnh Lâm nói: "Đó là Kinh Hương."
Hai người nhìn thấy rõ thứ từ phía đông tới bay ngang qua bầu trời, toàn thân trắng như tuyết đích thị là một con hồ ly.

Lông yêu hồ ngâm đầy Kinh Hương, trong miệng ngậm theo một người, tung người chạy về hướng khách điếm của Hoa Thường.

Sau lưng hồ ly là một người đang đuổi theo, trong tay cầm kinh tiên (roi), lớn tiếng quát.

"Hồ yêu dùng sắc gây họa cho người! Còn muốn cùng người tư thông! Ngươi hại hắn tính mạng một đời kết thúc tại đây, còn không chịu nhả ra!"
Hồ ly bị đánh rơi xuống đất, Thương Tễ thấy đuôi của nó đã bị đứt một nửa, bị roi quật đến cả người đầy máu, càng đáng sợ hơn là trong miệng nó còn ngậm lấy một người đã không còn nhìn ra nhân dạng.

Hồ ly kêu lên một tiếng bị thương nghẹn ngào, có chết cũng không nhả ra, ngậm lấy người kia khập khiễng trốn vào trong khách điếm.

Người cầm kinh tiên còn muốn đuổi theo, lại nghe thấy Hoa Thường hừ một tiếng.

"Ngô Anh, nơi này là do Sanh Nhạc nữ thần chấp chưởng, ngươi thì tính là cái thá gì chứ? Lại còn dám truy đuổi đến tận đây!"
Ngô Anh vung roi "đôm đốp", nói: "Yêu quái hại người, ta phải thay trời hành đạo!"
Móng tay được sơn tỉ mỉ của Hoa Thường gõ vào cửa sổ, lạnh giọng nói: "Thần không phải thần, quỷ không phải quỷ, ngươi mà cũng xứng?"
Ngô Anh giận không kìm được, Thương Tễ ngược lại ôm tay quan sát, lần đầu tiên nhìn người khác náo nhiệt, nhưng mà hắn lại nghe được Tịnh Lâm nói.

"Ngươi gạt ta."
Nhạc Ngôn cúi đầu không nói, Tịnh Lâm chợt xoay người lại.

"Vụng trộm sửa đổi mệnh người, ngươi lấy người khác thế vào cho Sở Luân.

Ngươi không chịu nói thật, ngươi không phải là vì nghĩa khí, mà là vì tình.

Ngươi biết được sẽ có người phải chết, lại vẫn cứ khăng khăng làm theo ý mình."
Cả người Nhạc Ngôn run rẩy, nó gian nan nuốt nước bọt: "Ta có thể làm thế nào cho phải!...Quân...Quân..."
Tịnh Lâm ở trong gió, không nghe được tiếng của Nhạc Ngôn, y chỉ nghe được tiếng chuông đồng vốn dĩ buộc ở trên người Sở Luân giờ chia làm hai nơi, từ trên người hồ yêu kia rung động không thôi.

"Bệnh" khổ nhưng lại phải dây dưa cùng một chỗ với nó.

Đúng lúc này, từ trong khách điếm truyền ra tiếng hồ ly bi ai thấu trời, gió thổi mãnh liệt từ hướng nam về phía bắc, đèn đuốc toàn bộ kinh thành đột ngột bị dập tắt, đèn lồng treo trên mái nhà rơi bịch xuống đất.

Thương Tễ giơ tay chắn gió, nắm chặt lấy Tịnh Lâm.

"Chuyện gì xảy ra vậy?"
Tịnh Lâm nói: "Có người chết.".


Bình Luận (0)
Comment